Ôn Trì vừa thấy cô nương kia cười duyên nhào tới, sợ đến mức mặt mày tái mét, theo phản xạ né trái né phải, sống chết không để nàng ta đụng vào người mình.
Không ngờ cô nương kia lại càng cảm thấy thú vị, cứ thế chơi trò mèo vờn chuột với cậu.
Cuối cùng, Ôn Trì hết cách, dứt khoát đứng dậy khỏi ghế.
Vừa đứng thẳng lên thì cậu liền thấy Hoa Tử Tàng, người cách hai chỗ ngồi, cũng không chịu nổi nữa mà đứng lên định rời đi, miệng còn nói:
"Ta thấy hơi khó chịu, các vị cứ tiếp tục, ta xin cáo từ trước."
Những người khác nghe vậy đều sững ra, vội vàng gọi lại: "Chờ đã, Hoa công tử."
Thế nhưng Hoa Tử Tàng dường như không nghe thấy, bước đi không ngoảnh đầu lại, thẳng tắp ra khỏi phòng.
Ôn Trì thấy vậy, liền vội vã chào với người bên cạnh là Nhạc Chí Thành, sau đó ba bước làm hai chạy đuổi theo ra ngoài.
Hoa Tử Tàng rõ ràng đã chịu hết nổi, cũng chẳng muốn nán lại nơi đó nữa, bước đi rất nhanh, dù là người không biết võ, nhưng tốc độ ấy khiến Ôn Trì suýt nữa đuổi không kịp.
May mà cậu kêu mấy tiếng liền.
Hoa Tử Tàng nghe tiếng, mới dần dần chậm lại rồi dừng hẳn.
Hắn không quay đầu, cũng chẳng liếc nhìn Ôn Trì lấy một cái, chỉ chăm chăm nhìn xuống đại sảnh bên dưới, giọng điệu khách khí lại xa cách: "Ôn công tử có việc gì?"
"Hoa... Hoa công tử, ta thật sự có vài lời muốn nói với ngươi."
Ôn Trì vừa đuổi vừa th* d*c, chống tay lên tường thở hổn hển mấy hơi mới miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh:
"Chuyện lần trước, là ta sai. Ta không biết trong cái hộp gỗ đó là gì... Hoa công tử, hiện tại ta cũng không dám cầu ngươi tha thứ, chỉ hy vọng có cơ hội chuộc lỗi. Nếu sau này ngươi cần ta giúp gì, ta nhất định không chối từ."
Ôn Trì sợ Hoa Tử Tàng không vui mà cắt ngang lời, nên gần như nói liền một hơi không dừng lại.
Đến cuối cùng, vì thiếu dưỡng khí mà mặt cậu đỏ bừng lên.
Hoa Tử Tàng nghe tiếng th* d*c bên tai, lập tức hiểu vì sao Ôn Trì – người xưa nay không thích thể hiện – lại nhân cơ hội sinh nhật tổ chức một bữa tiệc rình rang, thì ra là vì muốn nói những lời này.
Trầm mặc một lúc, Hoa Tử Tàng cuối cùng cũng quay đầu nhìn Ôn Trì.
Chỉ thấy tóc đen của Ôn Trì hơi rối, buông xõa trên vai, hai má đỏ ửng, trán lấm tấm mồ hôi, lồng ngực phập phồng kịch liệt, trông có hơi chật vật.
Thế nhưng đôi mắt cậu lại đặc biệt sáng, tựa như những ngôi sao lấp lánh trong đêm, chăm chú nhìn hắn không rời.
Cảm xúc áy náy và chờ mong trên gương mặt Ôn Trì không giống như đang giả vờ, ngược lại chân thành đến mức khiến người ta không dám đối diện.
Hoa Tử Tàng khẽ nhắm mắt, hơi ngửa người ra sau, rồi thở dài: "Không biết thì không có tội, ta không trách ngươi."
Ôn Trì mừng rỡ khôn cùng, song vẫn cố nén niềm vui trong lòng, nghiêm túc nói một tiếng xin lỗi với hắn.
"Ta đã sớm không để tâm chuyện đó rồi, ngươi cũng quên mấy chuyện không vui ấy đi."
Hoa Tử Tàng miễn cưỡng nói, dường như không muốn tiếp tục bàn đến đề tài này, liền nhanh chóng chuyển sang chuyện khác, "Ta chợt nhớ ra còn việc chưa làm xong, định quay về Chu phủ một chuyến."
Dù Ôn Trì có chậm hiểu đến đâu cũng đoán ra đây chỉ là cái cớ mà thôi, nhưng khi nhớ đến bầu không khí hỗn loạn trong phòng tiệc kia, cậu cũng mất hết hứng quay về.
Vì vậy liền nói: "Ta đi với ngươi."
Ai ngờ Hoa Tử Tàng nghe xong thì sắc mặt khẽ biến, do dự một lát, rồi vô cùng uyển chuyển nhắc nhở:
"Mọi người đều cho rằng hôm nay là sinh thần của ngươi, ngươi là thọ tinh, nếu rời đi giữa chừng thì e là không ổn lắm."
Ôn Trì bắt được vẻ khó xử trong mắt hắn, lập tức ý thức được rằng dù có đổi thân phận để ở bên Hoa Tử Tàng, thì hắn rốt cuộc vẫn là biểu đệ của Tạ Diệp, như vậy thì quả thật có phần không thỏa đáng.
"Ngươi nói cũng có lý." Ôn Trì gượng cười, vội nói, "Vậy ngươi cứ đi trước đi, ta quay lại nói với bọn họ một tiếng."
Hoa Tử Tàng có vẻ thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu rồi quay người rời đi.
Ôn Trì cũng không định ở lại nữa. Dù sao thì Nhạc Chí Thành và đám người Lưu Văn vốn là khách quen nơi này, cậu mà cứ ngồi đó thì họ lại thấy mất tự nhiên, chẳng bằng để họ thoải mái mà chơi.
Sau khi quyết định xong, Ôn Trì đứng bên ngoài một lúc, rồi giả vờ như không có chuyện gì mà quay về phòng.
Cậu cứ tưởng mọi người sau khi cậu và Hoa Tử Tàng đi khỏi thì đã bắt đầu náo nhiệt rồi, không ngờ thứ chờ đón cậu lại là một căn phòng tràn ngập hương phấn son, cùng với ánh mắt im lìm như gà nhìn về phía cậu.
Ôn Trì bị bầu không khí yên tĩnh ấy dọa cho giật mình, còn tưởng mình đi nhầm phòng.
Cậu vội vàng lùi ra, ngẩng đầu nhìn — "Xuân Nhật viên", không sai.
Trong phòng cũng toàn là gương mặt quen thuộc.
Ôn Trì khó hiểu đưa tay sờ mặt: "Các ngươi sao vậy? Trên mặt ta dính gì à?"
"Không có gì cả, Ôn huynh đẹp trai thế kia, sao có thể có gì bẩn được?" Người đáp lời là Nhạc Chí Thành. Hắn ta bỗng cười, sau đó bước đến bên Ôn Trì, rất tự nhiên muốn khoác vai cậu.
Ôn Trì nhìn ra động tác của hắn, theo bản năng nghiêng người né tránh, lặng lẽ tránh được cánh tay đang vươn đến của Nhạc Chí Thành, vẫn mỉm cười hỏi:
"Vậy các ngươi nhìn ta như vậy là vì sao?"
Cánh tay bị hụt của Nhạc Chí Thành cứng đờ giữa không trung, hắn có chút xấu hổ lại hơi tức giận, nhưng liếc thấy gương mặt rạng rỡ tươi sáng của Ôn Trì, nhất thời cũng chẳng thể nổi giận.
Người ta vẫn nói, kẻ giơ tay không đánh kẻ mặt tươi cười, huống hồ là một khuôn mặt cười rạng rỡ thế kia.
Tuy Nhạc Chí Thành có hơi bực, nhưng cũng không muốn phá hỏng bầu không khí, nhanh chóng dẹp bỏ cơn giận, buông tay xuống, ánh mắt thâm ý nhìn Ôn Trì nói:
"Hôm nay là sinh thần của Ôn huynh, tiếc là mọi người biết tin hơi muộn, chẳng kịp chuẩn bị gì..."
Ôn Trì vừa thấy biểu cảm ngả ngớn kia của hắn, cảm giác như bị thứ dầu mỡ đặc quánh chặn trong cổ họng, cả người đều khó chịu.
Đồng thời trong lòng cũng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
"Không sao không sao, mọi người ra ngoài đều không dễ, ta cũng chẳng mong gì, chỉ cần các ngươi ăn vui vẻ là ta mãn nguyện rồi." Ôn Trì khách khí nói.
"Chà, sao được chứ? Bữa tiệc này không rẻ đâu, chúng ta thế nào cũng không thể để Ôn huynh mời suông." Nhạc Chí Thành nói.
"Một bữa cơm ta còn trả nổi, các ngươi đừng thấy gò bó." Ôn Trì vừa nói vừa muốn chuồn, "Vậy đi, các ngươi cứ ăn tiếp, ta xuống dưới thanh toán trước, lát nữa ăn xong thì ai ứng trước chút nào cứ để ta trả lại sau."
Nhạc Chí Thành là kẻ thông minh, lập tức nghe ra hàm ý trong lời Ôn Trì, lông mày nhíu lại:
"Ngươi định đi?"
"......"
Ôn Trì thấy Nhạc Chí Thành nói thẳng như thế, những lời đã chuẩn bị sẵn lập tức nghẹn lại nơi cổ, vẻ mặt trở nên lúng túng, đang định gắng gượng nói mấy câu thì đã bị Lưu Văn từ phía khác bước tới chặn trước.
"Thế thì không được, Ôn huynh còn chưa nhận lễ mừng sinh thần chúng ta tặng, sao có thể rời đi sớm vậy được?" Lưu Văn đi thẳng tới cửa, chặn kín đường lui của Ôn Trì, vẻ mặt mang theo chút không hài lòng:
"Đây là lễ vật chúng ta dày công chuẩn bị đấy."
Nghe đến đây, dự cảm chẳng lành trong lòng Ôn Trì càng lúc càng rõ rệt, hắn cũng không giấu được sự phản cảm trong ánh mắt, uyển chuyển nói: "Ta có chút không khoẻ, muốn về trước."
Lưu Văn nhướng mày, trêu chọc: "Vừa nãy là Hoa huynh không khoẻ, giờ lại đến lượt Ôn huynh không khoẻ rồi?"
Ôn Trì: "......"
Nhạc Chí Thành cũng khuyên: "Phải đấy, Ôn huynh, dù gì huynh cũng nên xem qua tấm lòng của chúng ta rồi hãy đi chứ."
Ôn Trì nghĩ nghĩ, liền nghĩ ra một cách thoát thân: "Hay là các ngươi mang lễ vật về, rồi đưa ta sau cũng được."
Lưu Văn phì cười.
Nhạc Chí Thành cũng nhịn không nổi bật cười thành tiếng.
Những người khác thấy hai người kia cười, cũng lập tức cười rộ theo.
Chỉ có Ôn Trì là hoàn toàn mờ mịt, ngơ ngác nhìn bọn họ, chẳng hiểu bọn họ rốt cuộc đang cười cái gì.
Lưu Văn cười xong liền không định vòng vo nữa, hắn nháy mắt với Ôn Trì, cười đùa:
"Không ngờ Ôn huynh lại tham như vậy, còn muốn mang cả đầu bảng nơi này về, chẳng biết người ta có đồng ý không nữa... Gia Bằng, mau gọi người vào đi."
Người đàn ông đứng bên cạnh Lưu Văn vui vẻ đáp lời, lập tức chạy ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, hắn lại vui vẻ quay lại, chỉ là lần này phía sau hắn dẫn theo một thiếu niên môi đỏ răng trắng.
Thiếu niên trông chừng mười lăm, mười sáu tuổi, dung mạo đẹp đẽ, giống như một đóa đào rực rỡ nở rộ, vừa bước vào đã thu hút ánh nhìn của mọi người trong phòng.
Đáng chú ý hơn cả là nốt ruồi son đỏ thắm giữa hai hàng lông mày thiếu niên, như nét bút mạnh mẽ trên bức tranh sơn thủy thanh nhã, vừa ngây thơ vừa quyến rũ.
"Chà, Ôn huynh, đây là đại lễ bọn ta chuẩn bị cho huynh, dựa theo khẩu vị của huynh đó."
Người tên Gia Bằng thở dài đầy ghen tị, "Người ta đã chờ huynh ở phòng bên từ nãy rồi, huynh đừng làm mất hứng mọi người chứ."
Ôn Trì: "......"
Không không không, đây không phải khẩu vị của ta, đây là khẩu vị của tứ đệ Lâm tướng quân!
Nhưng mà khoan đã... tứ đệ tướng quân Lâm lại thích nam nhân sao?!
Ôn Trì còn chưa kịp hoàn hồn từ cú sốc bất ngờ ấy, đã thấy Lưu Văn vẫy tay gọi thiếu niên: "Ngươi lại đây."
Thiếu niên rất nghe lời, cũng rõ người mình cần hầu hạ là ai, ngoan ngoãn bước đến trước mặt Ôn Trì, thiếu hắn một cái đầu, ngẩng khuôn mặt đáng thương cùng đôi mắt long lanh nhìn hắn:
"Nô gia Vân Tri tham kiến Ôn công tử."
Ôn Trì nằm mơ cũng không ngờ lễ mừng sinh thần mà bọn họ chuẩn bị lại là... một tiểu quan từ kỹ viện.
Mấu chốt là cậu không cần tiểu quan!
Ôn Trì cúi mắt nhìn thấy nốt ruồi son trên trán Vân Tri, tâm trạng càng thêm ngột ngạt, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên một hàng chữ lớn — Chị em giành bướm, trời đánh sét giáng.
Nghĩ đến đây, Ôn Trì lập tức rùng mình, không nói hai lời liền lắc đầu từ chối.
Ban đầu Nhạc Chí Thành và Lưu Văn còn ôm tâm thái chờ mong, muốn thấy biểu cảm bất ngờ vui mừng của cậu, nào ngờ cậu lại từ chối thẳng thừng đến thế.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều ngây ra, ánh mắt đầy kinh ngạc và khó hiểu.
Một lúc sau, vẫn là Lưu Văn phản ứng trước: "Ôn huynh, ý huynh là gì đây? Huynh không hài lòng à?"
"Không phải, ta hiểu tấm lòng của các ngươi, nhưng cái này..." Ôn Trì liếc nhìn thiếu niên tên Vân Tri, không lộ biểu cảm gì mà lùi lại một bước, "Thật sự không cần phải làm thế đâu..."
Vân Tri đứng rất gần Ôn Trì, dù cậu cố gắng giảm động tác đến mức nhỏ nhất thì vẫn bị thiếu niên thấy rõ.
Đôi mắt to long lanh của thiếu niên lập tức đỏ lên, môi mím lại đầy uất ức, giọng run run nói: "Công tử không thích Vân Tri sao?"
Ôn Trì gần như giơ cả hai tay ra như gạt nước kính chắn gió: "Không không không, ta không có ý đó..."
Vân Tri nũng nịu cắt ngang: "Nếu công tử không có gì bất mãn với Vân Tri, vậy vì sao không nhận Vân Tri?"
Ôn Trì đau đầu nói: "Không phải ta không nhận ngươi, mà là ta vốn không có nhu cầu đó, là bọn họ gọi ngươi đến chứ không phải ta, đây là hiểu lầm, ngươi cứ về đi."
Nói xong, Ôn Trì quay lại nhìn Nhạc Chí Thành và Lưu Văn, lông mày đã lộ rõ vẻ phiền muộn.
Cậu vốn không muốn hôm nay trở mặt với những người này nên mới cố nhẫn nhịn, ai ngờ bọn họ chẳng hề để tâm đến lời hắn nói, cứ tưởng khách khí của cậu là giả — nếu đã như vậy, thà nói thẳng còn hơn.
"Nhạc huynh, Lưu huynh, ta mời mọi người ăn bữa này là vì mấy ngày qua xảy ra không ít chuyện không vui, nên mới tự bỏ tiền ra để mọi người thư giãn một chút, nhân tiện gắn kết tình cảm."
Ánh mắt Ôn Trì lướt qua các cô gái đang ngồi cạnh bàn, ánh nhìn trầm xuống, "Các ngươi gọi người là tự do của các ngươi, ta không can dự, nhưng ta tạm thời không có ý đó, các ngươi muốn vui chơi cũng không cần kéo cả ta theo."
Lời này của Ôn Trì quá mức thẳng thắn, khiến sắc mặt những người trong phòng lúc trắng lúc xanh, vô cùng khó coi.
Đặc biệt là Nhạc Chí Thành và Lưu Văn.
Dù sao bọn họ là người dẫn đầu xúi giục chuyện này, ban nãy bị Ôn Trì từ chối đã thấy mất mặt, giờ còn bị cậu thẳng thừng chặn họng như vậy, chẳng khác nào bị tát vào mặt ngay tại chỗ, cảm giác nóng rát như lửa đốt.
Chỉ là, trước mặt nhiều người, bọn họ cũng không thể nổi giận, đành phải cố nuốt cục tức xuống.
Nhạc Chí Thành im lặng mặt mày sa sầm.
Lưu Văn cố gượng cười:
"Tiểu công tử Lâm Nguyên, lời này của huynh nói chẳng phải sai rồi sao? Ai ở đây mà không biết huynh thích cái này? Mọi người cũng chỉ muốn huynh vui vẻ nhân ngày sinh thần, tốn bao nhiêu công sức nghĩ ra kế hoạch thế này, huynh không cảm kích thì thôi, còn nói khó nghe như thế."
Những người khác lập tức phụ họa.
"Đúng vậy, Ôn công tử, huynh đúng là làm tụi ta mất hứng."
"Chúng ta cũng chỉ muốn huynh vui mà thôi."
"Còn Vân Tri là chúng ta phải mất bao nhiêu công sức, mòn cả lưỡi mới mời đến đấy."
Thực ra cũng không thể trách bọn họ quá tự tiện, chủ yếu là tiếng tăm của tứ đệ tướng quân Lâm Nguyên trong chuyện này thật sự không tốt...
Tuy Lâm Nguyên sống ở biên ải quanh năm, ít khi xuất hiện ở kinh thành, nhưng chỉ cần dính dáng đến chuyện mờ ám, thì đúng là đồn xa ngàn dặm chỉ trong một đêm.
Bọn họ chỉ cần hơi hỏi thăm, liền biết Lâm Nguyên thích nam sắc, đặc biệt là những thiếu niên trẻ trung xinh xắn. Cho nên sự từ chối ban đầu của Ôn Trì, họ chỉ nghĩ là cậu đang khách sáo giả vờ mà thôi.
Ôn Trì cũng hiểu rõ nguyên nhân là như vậy, dù trong lòng bực bội, cũng không định nói thêm gì nữa, chỉ đơn giản bảo sẽ xuống dưới tính tiền, rồi đẩy Vân Tri đang chắn trước cửa ra, chuẩn bị rời khỏi phòng.
Vân Tri thì hoàn toàn sững sờ.
Y là đầu bài ở nơi này, sớm đã qua cái thời khách nào cũng phải tiếp, cho dù khách có trả nhiều tiền hơn nữa, y cũng có quyền lựa chọn.
Nếu không phải vì người kia đúng chuẩn gu y thích, y đã chẳng khô mồm ngồi chờ trong phòng bên suốt buổi.
Nhưng bây giờ, khó khăn lắm mới gặp được, thế mà người kia lại từ chối y, còn là từ chối ngay trước mặt bao nhiêu người...
Ánh mắt ngơ ngác của Vân Tri lướt qua mấy cô gái ngồi bàn, họ che giấu rất giỏi, nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi vẻ hả hê.
Thấy vậy, Vân Tri đỏ bừng mặt vì xấu hổ, ngoảnh đầu lại thấy Ôn công tử đã đi gần tới cửa, y cắn răng, bỗng nhiên lao tới.
Ôn Trì đang định mở cửa thì cảm thấy phía sau có người nhào đến.
Cậu tránh không kịp, bị ôm chặt lấy.
Ôn Trì: "......"
"Ôn công tử, đừng đi..." Giọng nói thê lương yếu ớt vang lên phía sau, Vân Tri vùi mặt vào lưng hắn, "Các người đã trả tiền rồi, sao có thể mặc kệ ta được?"
Hơi thở ấm nóng của Vân Tri phả vào trong áo cậu, khiến Ôn Trì lập tức nổi da gà.
Cậu vội kéo tay Vân Tri đang ôm lấy eo mình ra, quay người lại, thừa lúc Vân Tri còn chưa kịp phản ứng, đẩy y ra xa nửa trượng.
Vân Tri sững người, còn định lao lên lần nữa, nhưng bị Ôn Trì đưa tay cản lại.
Ôn Trì nói: "Không phải ta trả tiền."
Vân Tri phản bác: "Nhưng bọn họ bảo ta đến hầu hạ ngươi."
Ôn Trì ngừng một chút, giọng mang chút thương lượng: "Vậy... hay là ngươi trả tiền lại cho bọn ta đi?"
Vân Tri: "......"
Y vừa ngạc nhiên vừa tức giận, như bị câu nói tuyệt tình của cậu làm tổn thương, nước mắt lập tức trào đầy trong mắt, cúi đầu định cắn vào mu bàn tay Ôn Trì.
Ôn Trì vội vàng rụt tay lại.
Ai ngờ đúng lúc đó, Vân Tri lại lợi dụng sơ hở, không nói không rằng nhào vào lòng cậu.
Nhưng hiện giờ Ôn Trì không còn là kẻ yếu đuối ngày xưa, tuy mới học chút công phu mèo cào, nhưng né Vân Tri thì vẫn dễ dàng.
Ban đầu cậu định tránh, nhưng nghĩ đến sau lưng là tường, với đà lao của Vân Tri mà đập vào đó, không khéo sẽ đổ máu.
Nghĩ vậy, cậu định đưa tay đỡ lấy Vân Tri.
Kết quả tay cậu còn chưa chạm vào thì Vân Tri đã bị ai đó từ phía sau nắm cổ áo kéo giật lại, cả người y bị lôi ra dễ dàng, còn rầm một tiếng va vào tủ bên cạnh.
Ôn Trì: "......"
Cậu âm thầm rụt tay về — chuyện này không liên quan gì đến cậu cả.