Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 92

Ôn Trì trở về phòng, lấy khăn tay lau sạch máu ở đầu ngón tay.

Trải qua một màn như thế, cậu lập tức cũng mất hứng đi tìm Tả Chi, dùng khăn lau tay rồi lau chân, sau đó lại chui vào trong chăn, mở trừng mắt chờ trời sáng.

Tuyết rơi suốt cả đêm, đến sáng hôm sau không những chưa ngớt mà còn rơi càng lúc càng dày.

Có lẽ do tối qua Ôn Trì bị gió lạnh thổi lâu bên ngoài, lúc tỉnh dậy thì đầu óc choáng váng, mắt hoa chóng mặt, cậu định ngồi dậy ăn cơm, nhưng loay hoay mãi vẫn không sao ngồi dậy nổi.

Cuối cùng là Nhược Phương thấy tình hình không ổn, vội chạy lại sờ trán Ôn Trì, rồi lại tự sờ trán mình, lập tức kêu lên: "Công tử, mặt người nóng quá rồi!"

Ôn Trì mơ mơ màng màng nằm trên giường, ý thức lờ mờ chỉ miễn cưỡng phân biệt được mấy câu rời rạc của Nhược Phương, giọng cậu cực kỳ khàn đặc, như thể bị ma sát trên tấm ván gỗ thô ráp:

"Nhược Phương, ta thấy hơi khó chịu, ngươi cứ làm việc của ngươi đi, không cần lo cho ta."

"Sao mà được chứ?" Nhược Phương sốt ruột nói, "Công tử người chờ một lát, nô tỳ đi mời Hoa công tử tới ngay."

Nói xong nàng liền lạch bạch chạy đi.

Chẳng bao lâu sau, Tả Chi và Lưu Đức nghe tin cũng vội vàng chạy đến.

Hai người họ đứng cạnh giường Ôn Trì, sắc mặt đều đầy vẻ lo lắng. Dù võ công cao cường nhưng lại chẳng biết gì về y thuật, thế là chỉ biết trừng mắt nhìn nhau, hoàn toàn bó tay.

May mà không phải đợi lâu, Nhược Phương đã dẫn Hoa Tử Tàng tất tả quay về.

Hoa Tử Tàng xách hòm thuốc, cẩn thận bắt mạch khám bệnh cho Ôn Trì, rồi quay đầu lại thấy ba người kia mặt mày căng thẳng, liền nở nụ cười trấn an:

"Ôn công tử chỉ là bị nhiễm phong hàn do nhiễm lạnh, ta kê đơn thuốc ở đây, các ngươi ra dược phòng bốc mấy thang về, mỗi ngày sáng tối sắc thuốc đúng theo lượng ghi trong đơn, không mấy hôm sẽ đỡ thôi."

Nghe vậy, Nhược Phương vội vàng hai tay đón lấy đơn thuốc, cảm kích nói: "Đa tạ Hoa công tử."

Hoa Tử Tàng xua tay: "Chỉ là việc nhỏ thôi."

Nói rồi hắn thu dọn hòm thuốc, chuẩn bị rời đi.

Nhược Phương lại nói: "Hoa công tử, để nô tỳ tiễn ngài."

Hoa Tử Tàng cũng không từ chối.

Nhược Phương đưa hắn ra tận cửa viện, trước khi đi, Hoa Tử Tàng còn dặn thêm: "Tốt nhất ngươi nên tới xin phép Doãn đại nhân, mấy ngày này cứ để hắn nghỉ ngơi cho tốt, đợi khỏi bệnh rồi hẵng xử lý công việc."

Nhược Phương gật đầu: "Nô tỳ biết rồi."

Tiễn Hoa Tử Tàng xong, Nhược Phương quay lại lấy ít bạc vụn, rồi bảo Lưu Đức đi cùng ra ngoài bốc thuốc.

Ý thức của Ôn Trì càng lúc càng mơ hồ, cậu như thể đang nằm trong biển cả giao hòa giữa băng và lửa, hai dòng cảm giác cực đoan giằng xé dây thần kinh của cậu ở hai phía trái phải.

Mơ mơ hồ hồ, hình như có ai đó đặt chiếc khăn thấm nước ấm lên trán cậu.

Cậu cố gắng mở mắt, nhưng phí bao nhiêu sức lực cũng chỉ có thể he hé một khe nhỏ, không thấy rõ người trước giường là ai, chỉ biết người kia vẫn luôn bận rộn bên giường mình.

Cậu nhìn chằm chằm vào người đó.

Chẳng bao lâu, người kia phát hiện ra ánh mắt của cậu, liền ngừng tay, cẩn thận nghiêng người tới gần: "Ôn công tử, người thấy sao rồi?"

Là giọng của Tả Chi.

Không hiểu vì sao, khi biết người bên giường là Tả Chi, trong lòng Ôn Trì lại dâng lên một tia mất mát nhàn nhạt. May là cảm xúc mất mát ấy nhanh chóng tan biến như gợn sóng vừa dấy lên đã biến mất không dấu vết.

Cổ họng Ôn Trì đắng nghét, cậu liền mấp máy môi: "Ta muốn uống nước."

"Công tử đợi một chút," Tả Chi nói xong liền chạy đi, không lâu sau lại chạy trở về. Nàng ngồi xuống mép giường, một tay đỡ Ôn Trì ngồi dậy, đưa miệng chén trà tới bên môi cậu, "Công tử, cẩn thận kẻo nóng."

Ôn Trì uống được mấy ngụm thì không uống nổi nữa, khẽ lắc đầu.

Tả Chi lại đỡ cậu nằm xuống giường.

Ôn Trì nghiêng đầu nhìn bóng dáng Tả Chi ngồi cạnh giường, chợt nhớ ra chuyện định hỏi nàng tối qua, cậu vốn muốn nhân lúc này mở miệng, nhưng cổ họng lại quá khô, không chỉ khàn đặc khó nghe mà còn rất khó khăn mỗi khi cất lời.

Đành chịu, Ôn Trì chỉ có thể bỏ cuộc, nhắm mắt lại nghỉ ngơi cho tử tế.

Ôn Trì ngủ liền một ngày mới tỉnh, nhưng cũng không phải tự nhiên tỉnh, mà là bị Nhược Phương gọi dậy.

Trong tay Nhược Phương là bát thuốc vừa sắc xong, nàng rón rén quỳ xuống bên giường Ôn Trì, nhẹ giọng nói:

"Công tử, ngưới cả ngày chưa ăn gì rồi, uống thuốc trước đã, rồi ăn chút gì đó nhé."

Ôn Trì cảm thấy cực kỳ khó chịu, chỉ mới được Tả Chi đỡ dậy ngồi dựa vào đầu giường mà đã cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, ánh sáng từ cây nến trước mắt cứ xoay vòng vòng.

Cậu không có khẩu vị, càng không muốn ăn gì, nhưng thuốc thì vẫn phải uống.

Thế là cậu nhận lấy bát thuốc trong tay Nhược Phương, bắt đầu uống từng chút một.

Thuốc này vừa đắng vừa chát, khó nuốt hơn bất kỳ thang thuốc Đông y nào mà Ôn Trì từng uống, cậu uống một ngụm lại nghỉ một lúc, giữa chừng suýt chút nữa còn buồn nôn, phải mất gần bằng thời gian uống hết một chén trà, cậu mới miễn cưỡng uống được một nửa.

Cậu liếc nhìn bát thuốc đen sì còn sót lại, gợn sóng lăn tăn trong bát phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của cậu. Cậu cố nuốt hết vị đắng trong miệng, rồi thật sự không uống nổi nữa.

"Ta không muốn uống nữa," Ôn Trì đưa bát thuốc cho Nhược Phương, "Ngươi mang đi đi."

Nhược Phương cúi đầu nhìn bát thuốc, phát hiện vẫn còn hơn nửa, liền nhíu chặt đôi mày thanh tú, nói gì cũng không chịu nhận bát, dịu giọng khuyên nhủ:

"Công tử, thuốc đắng thì mới chữa được bệnh, đây là đơn thuốc do Hoa công tử kê đó, người bệnh nặng như vậy, vẫn nên uống hết bát thuốc này, uống xong mới nhanh khỏi được."

Tả Chi đang đỡ Ôn Trì cũng lên tiếng: "Ôn công tử, Nhược Phương nói đúng, người muốn mau khỏe thì phải uống hết bát thuốc này, nếu không bệnh thế này, ngày mai ai đi theo Doãn đại nhân ra ngoài đây?"

Ôn Trì cũng biết lý lẽ này, nhưng thuốc thật sự quá khó uống, chỉ riêng chuyện nuốt xuống thôi cũng đã là một cực hình.

Tuy trong lòng vô cùng kháng cự, nhưng sau khi nghe lời khuyên của Nhược Phương và Tả Chi, Ôn Trì vẫn cố gắng uống thêm một ngụm.

Không ngờ ngụm này vừa vào miệng thì cậu đã không kìm được, ho sặc sụa một cái, toàn bộ thuốc lại phun trở vào trong bát.

Cậu quay mặt sang chỗ khác, dùng tay che miệng, ho đến mức như muốn ho cả phổi ra ngoài.

Nhược Phương và Tả Chi thấy vậy thì không dám khuyên cậu uống thuốc nữa.

Nhược Phương vội vàng nhận lại bát thuốc trong tay Ôn Trì, đứng dậy rời khỏi phòng, Tả Chi thì vẫn ngồi cạnh giường, một tay nhẹ nhàng vuốt lưng cậu.

Ôn Trì phải mất một lúc lâu mới bình ổn lại, được Tả Chi đỡ nằm xuống, cậu cảm thấy như thể nửa sinh mệnh trong người vừa bị rút sạch, khó chịu đến mức ngay cả thở cũng không nổi, mỗi hơi thở đều phải há miệng ra mới gắng gượng được.

Đây là lần đầu tiên Tả Chi thấy Ôn Trì bệnh nặng như thế, trong lòng cũng không dễ chịu gì.

Trong ấn tượng của nàng, Ôn Trì giống như một con thỏ nhát gan dễ bị dọa sợ, tuy lá gan nhỏ, chỉ cần bị hù là ngất ngay, nhưng sức sống lại vô cùng mạnh mẽ, đến mức ngay cả Thái tử điện hạ – người mà ai cũng khiếp sợ – cũng chẳng làm gì được cậu.

Trước kia khi Lưu Đức dạy Ôn Trì luyện võ, đừng thấy vẻ ngoài cậu ngoan ngoãn nhu thuận, thật ra vì muốn trốn học mà cậu đã không ít lần giở trò, chọc tức Lưu Đức đến mức mặt đen như than.

Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng thảm hại của Lưu Đức sau mỗi lần bị Ôn Trì chơi xỏ là Tả Chi đã nhịn không được muốn bật cười, nhưng bây giờ không phải lúc để cười, nàng vội thu lại nét cười nơi khóe miệng.

Nàng ngồi canh chừng đến khi Ôn Trì ngủ say mới vén lại góc chăn cho cậu, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa bước qua cổng vòm, đã đụng phải Nhược Phương đang bưng cơm tối đi vào.

Tả Chi nhìn qua mâm đồ ăn thanh đạm của Nhược Phương, lại quay đầu nhìn Ôn Trì đang mê man không tỉnh trên giường, khẽ thở dài: "Công tử ngủ rồi, đợi cậu ấy tỉnh rồi hãy ăn."

Nhược Phương vẫn cau mày: "Bát thuốc ban nãy, công tử chỉ uống được có một nửa, chẳng biết có hiệu quả gì không nữa."

Nhắc đến chuyện này, Tả Chi cũng nhăn nhó theo.

Hai cô gái đối diện nhau ủ rũ một hồi, vẫn chưa nghĩ ra cách hay, cuối cùng đành quyết định quan sát thêm, nếu Ôn Trì sau giấc ngủ này mà vẫn không đỡ, ngày mai nhất định phải ép cậu uống hết cả bát thuốc.

Ai ngờ qua một đêm, bệnh tình của Ôn Trì lại càng nặng hơn.

Hôm qua cậu còn tỉnh tỉnh mê mê, có thể nói vài câu, hôm nay lại hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên mặt, nếu nghe kỹ còn có thể nghe thấy cậu đang thì thào mấy câu mơ hồ.

Nhược Phương và Tả Chi đều bị bộ dạng này của Ôn Trì dọa cho hoảng sợ, ngay cả Lưu Đức – người xưa nay mặt lạnh vô biểu cảm – cũng không giấu nổi sự căng thẳng.

Không còn cách nào khác, Nhược Phương lại vội vã đi mời Hoa Tử Tàng tới lần nữa.

Sau khi khám lại cho Ôn Trì, Hoa Tử Tàng hỏi kỹ tình hình uống thuốc và ăn uống, Nhược Phương không dám giấu giếm, bèn khai thật toàn bộ.

Hoa Tử Tàng trầm ngâm một lát, quyết định đổi cách điều trị.

Y bảo Lưu Đức và mấy thị vệ chuẩn bị một thùng nước nóng, cho thêm một ít dược liệu vào, sau đó dặn Nhược Phương và Tả Chi cởi y phục của Ôn Trì, đưa cậu ngâm vào trong đó.

Để tránh điều tiếng, lúc Nhược Phương và Tả Chi bắt đầu c** đ* cho Ôn Trì, Hoa Tử Tàng đã định chuồn đi, trước khi đi còn không quên dặn dò: "Thuốc tắm này phải ngâm một canh giờ, sau khi ngâm thì sắc lại thuốc, nhất định phải trông chừng Ôn công tử uống hết cả bát, rồi sau đó bắt cậu ấy ăn chút gì đó. Nếu có gì không hiểu, cứ đến tìm ta."

Nhược Phương vừa định mở miệng cảm ơn, còn chưa kịp quay đầu thì đã thấy bóng Hoa Tử Tàng như một làn khói lướt qua cổng vòm biến mất không dấu vết.

Nhược Phương im lặng vài giây, ngơ ngác quay sang hỏi Tả Chi đang thở hổn hển c** đ* cho Ôn Trì: "Tả Chi tỷ, Hoa công tử chạy nhanh như thế làm gì vậy?"

Tả Chi cũng ngơ ngác chẳng hiểu: "Không biết nữa, cái tên Hoa Tử Tàng đó đúng là cổ quái, nhưng hình như hắn hơi sợ Ôn công tử."

Nhược Phương tò mò: "Sao lại thế? Ôn công tử xinh đẹp như vậy, thế mà có người lại sợ người."

Tả Chi đáp: "Có lẽ sợ Thái tử điện hạ thì đúng hơn?"

Dù sao Ôn công tử là người của Thái tử, Hoa Tử Tàng dĩ nhiên không dám quá thân cận.

Nói vậy thì hợp lý. Hai cô gái bừng tỉnh đại ngộ, nhưng ngay sau đó, động tác c** đ* cho Ôn Trì lại chậm hẳn.

Trầm mặc một hồi, Nhược Phương dè dặt hỏi: "Tả Chi tỷ, chúng ta... phải cởi hết đồ của công tử à?"

Vốn dĩ Tả Chi định cởi hết, vì ngâm thuốc mà mặc quần áo thì hiệu quả sẽ giảm đi một nửa, tốt nhất vẫn là nên c** s*ch. Huống hồ các nàng vốn là nha hoàn hầu hạ chủ tử, việc nhìn thấy thân thể chủ tử cũng là điều thường tình.

Thế nhưng vừa rồi vừa suy đoán về tính khí ghen tuông của Thái tử, Tả Chi lại hơi chần chừ. Với tính ghen của hắn, ai biết ngày nào đó có khi hắn sẽ móc mắt các nàng thật cũng nên.

Nhược Phương thấy Tả Chi hồi lâu không phản ứng, liền khẽ gọi một tiếng: "Tả Chi tỷ?"

Tả Chi giật mình tỉnh lại, cắn răng đáp: "Cởi hết."

So với đôi mắt, bệnh của Ôn công tử vẫn là quan trọng hơn.

Bình Luận (0)
Comment