Xuyên Thành Nam Phi Của Bạo Quân

Chương 91

Dù đã trôi qua mấy chục ngày, nhưng nét chữ của Tạ Diệp trên tờ giấy vẫn còn rõ ràng như mới.

Ôn Trì chăm chú nhìn tờ giấy một hồi, rồi mới gấp lại cẩn thận nhét vào người, sau đó cất chiếc hộp gỗ vào lại trong tủ.

Cậu mở cửa bước ra, liền thấy Tả Chi đang chờ ở bên ngoài.

Ôn Trì hỏi: "Tả Chi, ngươi có biết đi đến thôn họ Trần như thế nào không?"

Tả Chi nghĩ một lúc, rồi gật đầu đáp: "Nô tỳ biết chút ít."

Nửa canh giờ sau.

Ôn Trì và Tả Chi ngồi xe ngựa đến thôn Trần gia.

Thôn Trần gia nằm ở khu vực khá sầm uất của Tấn Châu, còn gia chủ Trần gia chính là Trần Ngũ – người được Tạ Diệp nhắc đến trong bức thư.

Gia nhân đưa Ôn Trì đến đại sảnh, chờ một lúc thì nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã.

Ôn Trì quay đầu nhìn, chỉ thấy một nam nhân trung niên cao gầy, để râu mép chữ bát, bước đi như gió tiến vào. Người kia đi thẳng đến trước mặt Ôn Trì, ôm quyền chào:

"Tại hạ Trần Ngũ, vị này hẳn là Ôn công tử?"

Ôn Trì vội đứng dậy, khách khí đáp: "Chính là ta."

Nói xong, cậu lấy từ trong vạt áo ra tờ giấy viết tay của Tạ Diệp, đưa cho Trần Ngũ.

Trần Ngũ nhận lấy, liếc nhanh qua một cái, rồi liền vò nát tờ giấy trong tay. Đợi đến khi hắn mở tay ra, "bức thư" kia đã trở thành một nắm vụn giấy.

Sau khi xác nhận thân phận của Ôn Trì, Trần Ngũ không vòng vo, nói thẳng: "Thái tử điện hạ có để lại vài thứ cho Ôn công tử, mời công tử theo tại hạ."

Ôn Trì gật đầu, theo chân Trần Ngũ đi qua một con đường nhỏ u tịch, cuối cùng dừng trước một gian nhà nhìn có vẻ kín đáo.

Tả Chi không có ý định vào trong, biết điều ở lại trông ngoài cửa.

Ôn Trì bước vào, mới phát hiện đây dường như là một thư phòng, bài trí cổ kính, trên giá sách xếp đầy những quyển sách dày mỏng khác nhau.

Trần Ngũ không dừng lại, đi thẳng vào trong. Một lúc sau, hắn trở ra, trên tay ôm một chồng giấy dày, đặt lên án thư trước mặt Ôn Trì, rồi làm động tác mời.

Ôn Trì do dự cầm lên mấy tờ đầu, vừa mở ra thì thấy lớn gần bằng bốn cuốn thoại bản ghép lại.

Cậu nhìn kỹ, thấy trên tờ giấy viết đầy chữ cổ, dù Ôn Trì không phải người đọc nhiều, nhưng vẫn nhận ra được tên của mình ở góc trái trên cùng, cùng vài từ then chốt.

Ở góc dưới bên phải còn có một con dấu ấn đỏ vô cùng rõ ràng.

"Cái này là..." Ôn Trì kinh ngạc lật qua lật lại tờ giấy, rồi ngẩng đầu nhìn Trần Ngũ, "Địa khế?"

Trần Ngũ đáp: "Nếu tại hạ không nhầm, đây là địa khế của Vọng Hải Sơn Trang ở vùng ngoại ô kinh thành."

Ôn Trì đè lại sự kinh ngạc trong lòng, gấp tờ đầu tiên, rồi mở tờ thứ hai.

Trần Ngũ liếc qua không để lộ cảm xúc gì, kính cẩn nói: "Cái này hẳn là địa khế của Linh Tú Sơn Trang, cũng ở ngoại thành kinh đô."

"..."

Chỉ trong chốc lát, tay cầm địa khế của Ôn Trì bắt đầu run lên. Cậu thật sự không hiểu vì sao Tạ Diệp lại tặng cậu nhiều địa khế như thế.

Cậu lật xem hết tất cả, đếm lại có tám tờ địa khế — năm tờ là sơn trang, ba tờ là trạch viện, toàn bộ đều ở kinh thành.

Xem xong số địa khế này, Ôn Trì mới phát hiện phía dưới còn đặt một cuốn sổ không dày cũng không mỏng.

Cậu khựng lại, đặt địa khế xuống, cầm cuốn sổ lên xem.

Càng lật xuống, sắc mặt Ôn Trì càng khó coi.

Đến giữa cuốn, cậu "bốp" một tiếng đóng sổ lại.

Trần Ngũ vẫn đứng ở phía đối diện án thư, không nói tiếng nào, như người tàng hình lặng lẽ quan sát từng cử động của Ôn Trì.

Ôn Trì gượng cười, khách khí lên tiếng: "Trước kia làm phiền người giữ giùm ta những thứ này, giờ ta có thể mang chúng đi rồi chứ?"

Trần Ngũ vội đáp: "Đây đều là vật mà Thái tử điện hạ để lại cho Ôn công tử, việc đi hay ở tự nhiên là do công tử quyết định. Nếu Ôn công tử bất tiện mang theo bên người, tại hạ cũng có thể tạm giữ giùm."

Ôn Trì nghĩ một lát, có Tả Chi và Lưu Đức — hai người võ nghệ cao cường — bảo vệ xung quanh, mang theo mấy tờ địa khế và quyển sổ này hẳn là không có gì bất tiện.

Vì vậy, cậu quyết định mang theo toàn bộ giấy tờ và quyển sổ đó.

Trần Ngũ còn cẩn thận lấy ra một mảnh vải xám trông không có gì đặc biệt, bọc kỹ đống giấy tờ và sổ lại.

Ra khỏi căn phòng, Tả Chi đã đứng dưới bậc thềm, quay lưng về phía Ôn Trì, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Nghe thấy tiếng bước chân, nàng quay đầu lại, sau lưng là một màn tuyết không biết rơi từ khi nào.

Những bông tuyết nhỏ li ti rơi xuống con đường lát đá, phủ thành một màu trắng tinh khôi, ngay cả bụi cỏ và cành cây ở gần đó cũng dính đầy từng mảng tuyết, nhìn thoáng qua như thể cả trời đất đều được bọc trong một lớp lụa bạc.

Tả Chi gọi: "Ôn công tử."

Ôn Trì đi xuống vài bậc thềm, bắt chước dáng vẻ vừa rồi của Tả Chi, ngẩng đầu nhìn trời: "Tuyết rơi rồi."

Tả Chi cười đáp: "Mùa đông đến rồi."

Lúc này, Trần Ngũ cũng từ trong phòng đi ra, sải bước tới trước mặt Ôn Trì, nhìn cảnh tượng tuyết trắng bao phủ khắp nơi, không kìm được mà cười vui vẻ:

"Ha ha ha, mùa đông ở Tấn Châu xưa nay chỉ có mưa chứ không có tuyết, hôm nay tuyết này đúng là lần đầu tiên trong hai mươi năm."

Nói xong, hắn quay sang dặn dò Ôn Trì: "Ôn công tử, tuyết rơi, trời lạnh, ngươi và Tả cô nương nên sớm quay về, kẻo bị cảm lạnh."

Tuyết rơi làm đường trơn trượt, không dễ đi.

Vì vậy ba người phải mất một lúc mới quay lại được tiền sảnh.

Sau khi từ biệt Trần Ngũ, Ôn Trì giao bọc vải xám đựng giấy tờ và sổ cho Tả Chi, rồi cùng nàng rời khỏi Trần gia thôn.

Tối hôm đó, Ôn Trì trằn trọc mãi không ngủ được.

Đến khoảng nửa đêm, cậu lôi quyển sổ giấu dưới gầm giường ra, dựa vào ánh nến yếu ớt trong phòng ngủ, tựa lưng vào đầu giường lật xem.

Trong quyển sổ viết rất nhiều thứ, nét chữ có vẻ không phải của Tạ Diệp, có lẽ là hắn sai người khác viết. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là—

Trong đó lại ghi chép chuyện em trai và em dâu của Chu Phương cấu kết với bọn bắt cóc.

Quả nhiên...

Những gì Doãn đại nhân làm, đúng là đã được Tạ Diệp âm thầm chỉ thị từ trước.

Ôn Trì sững người một lúc rồi tiếp tục lật xem. Không bao lâu, cậu lật đến một danh sách nằm ở phần cuối quyển sổ, trong danh sách này không chỉ có những người đã theo cậu đến Tấn Châu, mà còn cả những người còn đang ở lại Kinh Thành.

Hơn nữa, có vài cái tên rất quen mắt.

Ngón tay Ôn Trì chạm nhẹ lên mấy cái tên quen thuộc đó, gõ khẽ một cái.

Cậu nhớ ra rồi!

Mấy người này chẳng phải từng xuất hiện vài lần trong nguyên tác tiểu thuyết sao?

Tuy vai trò của họ trong truyện gốc rất mờ nhạt, nhưng mỗi lần xuất hiện đều mang tính quyết định: không chỉ cứu công chính và thụ chính thoát khỏi nguy hiểm, mà còn giúp họ đả thương đại phản diện – chính là Tạ Diệp.

Không ngờ Tạ Diệp ở ngay giữa vòng xoáy, vậy mà đã sớm điều tra kỹ lưỡng hết những người có thể gây bất lợi cho hắn, thậm chí còn nắm rõ từng hành tung và hành vi trong những năm gần đây của họ, ghi chép chi tiết trong sổ.

Khoảnh khắc đó, Ôn Trì không còn đè nén nổi sự chấn động trong lòng, trong đầu bắt đầu dần hình thành một suy đoán.

Có phải Tạ Diệp đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc chia xa với cậu, nên mới chu toàn mọi chuyện như thế này? Ngay cả những người cần đề phòng về sau cũng được ghi rõ trong quyển sổ.

Thảo nào hắn không nhắc đến Tạ Diệp với Tả Chi và Lưu Đức, hai người đó cũng chẳng nói gì, dù rõ ràng từng là người thân cận bên Tạ Diệp, lại cứ như quên mất hắn từng tồn tại.

Suy nghĩ ấy cứ va đập trong đầu Ôn Trì.

Cậu th* d*c, luống cuống gấp sổ lại nhét lại dưới gầm giường.

Trong lòng bối rối, cảm xúc chất chứa nơi ngực như bị một đôi bàn tay vô hình kéo căng, khiến cậu không thể thở nổi, bước chân loạng choạng khi định bước ra ngoài.

Ôn Trì chẳng buồn xỏ giày, chân trần đi ra khỏi phòng, ra đến cửa, đưa tay mở cửa ra.

Cậu định tìm Tả Chi nói chuyện, với cách nàng hay ấp úng mấy hôm nay, có lẽ sẽ chịu tiết lộ điều gì đó.

Nhưng khi Ôn Trì vừa bước ra ngoài lại đột ngột dừng bước.

Bên ngoài chìm trong màn đêm đen kịt.

Chỉ có ánh nến trong phòng hắt ra theo cánh cửa mở hé, ánh sáng ấm vàng yếu ớt không chiếu xa được, nhưng lại chiếu rõ những bông tuyết đang bay lơ lửng trong không khí – từng bông nhỏ bay chầm chậm, xoay xoay rồi rơi xuống lớp tuyết đã phủ đầy mặt đất.

Tuyết đã rơi suốt cả ngày, mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Ôn Trì đi ra vội vàng, không mang giày, chỉ mặc mỗi áo trong và q**n l*t trắng, gió lạnh lẫn tuyết thổi qua khiến cậu rùng mình một cái.

Thế nhưng cậu không vội đóng cửa quay lại, mà đứng một lúc ở ngưỡng cửa, rồi bước chân tiếp tục đi ra ngoài.

Cậu đi tới phía ngoài cửa sổ bên phải, phát hiện cánh cửa sổ vốn đóng chặt chẳng biết từ bao giờ đã mở hé ra một khe nhỏ. Qua khe ấy, có thể thấy rõ khung cảnh bên trong.

Tuyết cả ngày phủ lên bậu cửa sổ, tạo thành một lớp tuyết trắng mỏng.

Ôn Trì cúi người xuống, nhờ ánh nến từ khe cửa sổ rọi ra mà cẩn thận quan sát bậu cửa trước mặt.

Không lâu sau, cậu liền phát hiện trên bậu cửa phủ đầy tuyết có hai dấu tay – tuy không rõ ràng lắm, nhưng đúng là hai dấu tay chưa bị lớp tuyết mới che mất, chứng tỏ người để lại chúng vừa rời đi không lâu.

Ai có thể tránh được cả Tả Chi và Lưu Đức để đến trước cửa sổ phòng cậu?

Trong lòng Ôn Trì mơ hồ có một cái tên, nhưng lại không dám tin vào phán đoán đó.

Cậu đứng trong gió lạnh, cúi đầu nhìn hai dấu tay kia đang dần bị tuyết mới che lấp, cắn môi, vừa định quay đi thì chợt phát hiện dưới đất có một vết màu đậm.

Cậu sững lại, ngồi xổm xuống.

Nơi đó ánh sáng rất yếu, chỉ mơ hồ nhìn thấy màu đậm giữa nền tuyết, dù ghé sát cũng khó nhận ra đó là thứ gì.

Thế nhưng Ôn Trì linh cảm có gì đó, liền đưa tay sờ vào vết đậm kia.

Chất lỏng sền sệt nhanh chóng lan giữa hai ngón tay trỏ và giữa, dù đang trong đêm tuyết giá rét, Ôn Trì vẫn cảm nhận được nơi đầu ngón tay còn sót lại chút ấm nóng.

Cậu rút tay về, đưa ngón tay lên mũi khẽ ngửi.

Mùi tanh của máu.

Là máu.

Tựa như bị một thế lực nào đó sai khiến, Ôn Trì lại đưa lưỡi l**m lên ngón tay.

Ngay lập tức, một vị ngọt ngào lẫn mùi máu quen thuộc tràn ngập trong khoang miệng.

Máu đó, cậu đã uống qua không biết bao nhiêu lần, sao lại không nhận ra hương vị ấy?

Bình Luận (0)
Comment