Tạ Diệp ngủ rất lâu.
Đến khi hắn mở mắt lần nữa, không biết từ lúc nào sắc trời ngoài cửa sổ đã tối sầm.
Ngọn lửa lấp lánh trong hai chân đèn trên bàn khiến ánh nến vàng vọt phủ kín căn phòng ngủ nhỏ bé này, nhưng Tạ Diệp lại chẳng cảm nhận được chút hơi ấm nào.
Hiện giờ đã lập thu, thời tiết cũng dần chuyển lạnh.
Tạ Diệp hơi nhức đầu, vừa xoa huyệt thái dương vừa chống tay ngồi dậy từ trên giường.
Chu công công vẫn canh bên cạnh thấy vậy thì vội vàng bước đến bàn, rót một ly trà ấm, hai tay nâng lấy chén trà, lưng cúi rạp, đầu cúi thấp, dè dặt dâng trà lên:
"Thái tử điện hạ muốn làm ấm giọng một chút không ạ?"
Tạ Diệp vén chăn trên người, ngồi bên giường một lúc mới đưa tay nhận lấy chén trà từ tay Chu công công: "Ngươi trở về từ khi nào?"
Chu công công nhỏ giọng đáp: "Hồi thái tử điện hạ, nô tài đã trở về kinh từ giờ Thân hôm nay."
Tạ Diệp khẽ "ừ" một tiếng, tay cầm chén trà nhưng không có ý định uống, chỉ cúi mắt nhìn năm ngón tay đang nắm lấy thân chén, như đang trầm tư cũng như thất thần.
Mãi đến khi Chu công công nhẹ giọng gọi: "Thái tử điện hạ?"
Tạ Diệp chợt bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn về phía Chu công công.
Dù Chu công công đã hầu hạ Tạ Diệp bao năm, khoảnh khắc ấy vẫn bị ánh mắt sắc lạnh của hắn dọa cứng người như khúc gỗ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
May mà Tạ Diệp nhanh chóng nhận ra, lập tức thu lại sát khí trong đáy mắt, thấp giọng hỏi:
"Hắn thế nào rồi?"
Chu công công rụt rè trả lời: "Hồi thái tử điện hạ, có Lưu Đức và Tả Chi bảo vệ bên cạnh Ôn công tử, hiện giờ công tử rất an toàn, chỉ là..."
Tạ Diệp hỏi: "Chỉ là cái gì?"
Chu công công mím môi, rồi rụt rè nói:
"Chỉ là Ôn công tử ra ngoài, khó tránh khỏi những nguy hiểm khác nhau. Nay thế cục căng thẳng, có lẽ sẽ ngày càng có nhiều người nhắm vào Ôn công tử... Nô tài cho rằng, thái tử điện hạ vẫn nên sớm đón công tử trở về thì hơn."
Lời vừa dứt, lại bị Tạ Diệp bật cười một tiếng: "Ngươi cho rằng hắn nguyện ý trở về sao?"
"......"
Chu công công cứng họng, nhất thời bị chặn không nói nên lời.
Chưa nói đến việc Ôn công tử có tiện rời khỏi đó không, chỉ tính riêng tâm ý của cậu, e là cũng không muốn quay lại, thậm chí còn chẳng hỏi thăm lấy một lời về thái tử điện hạ, cứ như hoàn toàn quên mất trên đời này từng có một người như thái tử.
Nghĩ tới đây, Chu công công mồ hôi túa ra như mưa, chẳng hiểu sao lại bắt đầu thấy thương cảm thay cho thái tử điện hạ.
Tạ Diệp ngẩng đầu liếc mắt nhìn vẻ mặt u sầu của Chu công công, bất chợt sinh ra chút bực bội, hắn nhét chén trà vào tay Chu công công, rồi đứng dậy đi ra ngoài:
"Thôi đi, đã muốn ở lại đó thì bản cung để hắn ở lại."
Chu công công vội vã đặt chén trà lên bàn, cúi lưng, bước những bước nhỏ lật đật chạy theo sau:
"Thái tử điện hạ, nô tài còn một việc nữa."
Tạ Diệp không quay đầu: "Việc gì?"
Chu công công cố ý hạ giọng: "Nô tài vừa mới nhận được tin, người kia đã bị bắt rồi, quả nhiên là do Hoa gia phái đến, chỉ là vẫn chưa thể xác định cụ thể là do ai trong số họ phái tới."
Bước chân Tạ Diệp chững lại, hắn ngoái đầu, trong đôi mắt đen thẫm thoáng hiện một thứ cảm xúc lạnh lẽo, sau một lúc lâu, hắn bỗng cong môi cười, nửa gương mặt không bị mặt nạ che khuất toát lên sự độc ác dữ tợn:
"Ở đâu?"
Chu công công cẩn thận ghé sát tai Tạ Diệp, khẽ nói ra một địa danh.
------
Sau khi Tả Chi đến bên cạnh Ôn Trì không lâu, cậu bắt đầu nghi ngờ — hình như có một thị vệ bên cạnh mình đã bị tráo người. Thị vệ vốn có chẳng rõ đã biến mất khi nào, người mới thay vào khiến cậu ngày càng có cảm giác... giống Lưu Đức.
Hôm đó, Ôn Trì và Doãn đại nhân bận rộn cả ngày bên ngoài, đến chiều muộn mới về lại viện.
Ôn Trì giải tán các thị vệ khác, chỉ để lại duy nhất người bị tình nghi là Lưu Đức.
Cậu gọi người nọ vào trong phòng, chăm chú quan sát gương mặt anh ta.
Trước mắt là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, không thể nói là xấu cũng chẳng phải đẹp, nói chung rất bình thường, thả vào giữa đám đông thì chẳng ai nhận ra.
Ban đầu Ôn Trì cũng không để tâm đến gương mặt này, nhưng không rõ là cố ý hay vô tình, người thị vệ ấy đã vài lần bị cậu bắt gặp lúc đang ra chiêu.
Thế là Ôn Trì nhận ra — chiêu thức của hắn có nét rất giống Lưu Đức.
Ôn Trì nhìn xong, khẽ gọi: "Lưu Đức?"
Thị vệ mặt không cảm xúc gật nhẹ: "Vâng."
Ôn Trì: "!!!"
Ôn Trì chấn kinh, há miệng ngơ ngác một lúc lâu mới tìm lại được giọng mình:
"Là thật hả, Lưu Đức ca?"
Người kia vẫn giữ khuôn mặt xa lạ cứng đờ, nhưng lời nói thốt ra lại là giọng Lưu Đức:
"Vâng, Ôn công tử."
Vẻ mặt của Ôn Trì hoàn toàn mất kiểm soát, trong chốc lát cũng không biết nên vui mừng hay là kinh ngạc.
Cậu quan sát Lưu Đức từ đầu đến chân, phát hiện anh quả thực đã bắt chước tên thị vệ kia đến mười phần, thật sự quá giống, nếu không phải Lưu Đức cố ý để lộ sơ hở, e là cậu vĩnh viễn sẽ không phát hiện bên cạnh mình đã bị thay người.
"Ngươi sao lại đến đây?" Ôn Trì gãi gãi mũi, "Ta còn tưởng ngươi theo Thái tử điện hạ về kinh rồi chứ."
Lưu Đức đáp: "Lưu Thiện đã về kinh, ta và Tả Chi cùng ở lại, đợi khi công tử hồi kinh, chúng ta sẽ cùng theo về."
Ôn Trì ừ một tiếng.
Sau đó, hai người chẳng còn gì để nói.
Thời gian trôi qua, Ôn Trì dần cảm thấy bầu không khí có phần ngượng ngùng. Tuy cậu và Lưu Đức từng có một đoạn tình nghĩa thầy trò ngắn ngủi, nhưng tình cảm giữa hai người chung quy cũng chưa đến mức có thể ngồi ôn chuyện trong tình huống này.
Ôn Trì lặng lẽ nắm lấy vạt áo, đang tính tìm cớ để Lưu Đức lui xuống, thì bất ngờ nghe thấy Lưu Đức nói: "Đã công tử nhận ra ta rồi, vậy chúng ta nên bắt đầu sắp xếp chương trình học."
Ôn Trì: "???"
Lưu Đức mặt không đổi sắc nặn ra một nụ cười, trông có phần rợn người.
Ôn Trì: "Học gì cơ?"
Lưu Đức đối diện với vẻ mặt như thấy ma của Ôn Trì, vẫn điềm tĩnh giải thích:
"Học võ cần chuyên cần khổ luyện, nếu nửa chừng bỏ cuộc, e rằng công sức trước đây cũng sẽ đổ sông đổ bể, hơn nữa..."
Ôn Trì thấy anh ngừng lại, theo bản năng hỏi: "Hơn nữa cái gì?"
Lưu Đức liếc nhìn Ôn Trì một cái đầy ẩn ý: "Hơn nữa công tử không phải là người có thiên phú trong việc học võ, chi bằng cứ bước đi vững vàng là hơn."
Ôn Trì: "..."
Đủ rồi, câu sau ngươi không cần nói cũng được.
Chớp mắt đã qua mấy tuần.
Thu qua đông tới, thời tiết ngày càng lạnh hơn.
Phía kinh thành không có tin tức gì truyền đến, có lẽ Tả Chi và Lưu Đức biết chút gì đó, nhưng cả hai cũng không có ý định nói với Ôn Trì, mà Ôn Trì cũng không chủ động hỏi, ba người ngầm giữ sự ăn ý trong chuyện này.
Về sau, để tiện học võ, Ôn Trì đã sắp xếp toàn bộ thị vệ và cung nữ do Hoàng thượng phái tới sang viện bên cạnh. Có Lưu Đức và Tả Chi cùng lúc trông chừng, công phu của Ôn Trì quả thực... theo như cậu tự nhận là tiến bộ vượt bậc.
Sắp đến cuối năm, ở Tấn Châu, từng nhà đều bận rộn chuẩn bị đón năm mới.
Phủ họ Chu cũng không ngoại lệ. Chu tri phủ phân phó hạ nhân quét dọn trong ngoài phủ một lượt sạch sẽ, tất cả lồng đèn cũng được thay thành lồng đèn đỏ tươi rực rỡ.
Thế nhưng, vào ngày hôm sau khi phủ họ Chu vừa được thay da đổi thịt, trong phủ lại xảy ra một chuyện lớn — Doãn đại nhân đã thay Chu Phương lôi ra được kẻ từng cấu kết với bọn bắt cóc.
Thì ra, bọn cướp kia không phải là hành động bộc phát mà đột nhập phủ Chu, mà là cấu kết với người bên trong, chờ lúc Tri phủ cùng Tứ hoàng tử và Lâm Tướng quân ra ngoài, liền cướp sạch phủ một lượt.
Mà kẻ cấu kết với bọn cướp lại chính là em trai ruột và em dâu của Chu Phương.
Chu Phương vốn xuất thân từ một thôn nhỏ nơi núi rừng, không có hậu thuẫn, không có chỗ dựa, chỉ bằng ý chí vươn lên mà leo được đến vị trí hiện tại, đúng là một người thành danh thì cả nhà cùng hưởng.
Sau khi thành công, ông lập tức đưa cha mẹ và em trai lên kinh thành.
Nào ngờ đứa em trai này lại chẳng nên thân, không học hành tử tế đã đành, còn dựa vào danh nghĩa của ôngra ngoài làm chuyện xằng bậy. Giờ đây lại còn dám nhắm vào những quý nhân trong phủ...
Ban đầu, vợ chồng kia một mực khăng khăng rằng mình bị đại nhân vu cáo, không hề quen biết bọn cướp. Nào ngờ Doãn đại nhân hừ lạnh một tiếng, ném ra mấy bức thư qua lại giữa họ và đám cướp.
Vừa nhìn thấy nội dung trong thư, hai người liền tối sầm mặt mũi, cùng ngã quỵ xuống đất.
Chu Phương thấy tình hình không ổn, vội vàng nhặt một bức thư lên xem, nhìn kỹ chữ viết đúng là nét chữ chó ngoáy bút chỉ có em dâu hắn mới viết ra được.
"Các ngươi..." Chu Phương cảm thấy một luồng huyết khí xông thẳng lên đầu, khiến y choáng váng, khó khăn lắm mới đứng vững, tay chỉ vào hai kẻ đang quỳ rạp dưới đất, run giọng nói:
"Ta đối xử với các ngươi như thế nào? Các ngươi lại đối xử với ta ra sao?"
"Ta sai rồi, ca, ta sai rồi!"
"Đại ca, chúng ta cũng bị bọn kia lừa gạt, chúng ta không cố ý, đều tại lũ súc sinh đó mà thôi!"
Vợ chồng kia biết không thể chối cãi, khóc lóc bò đến bên Chu Phương, mỗi người ôm một bên chân hắn.
Mặt Chu Phương tái nhợt, ngây ngốc đứng tại chỗ, cả người như bị rút cạn sinh khí, đầu óc trống rỗng.
Doãn đại nhân vì muốn công bằng, đặc biệt triệu tập tất cả những người đang tạm trú trong phủ Chu đến chứng kiến, trong đó có cả mấy vị quan theo ông đến Tấn Châu. Mọi người không ai nói gì, đều lặng lẽ đứng yên, đợi Chu Phương đưa ra quyết định cuối cùng.
Ôn Trì đứng ở rìa đám đông, cậu nhìn Doãn đại nhân với vẻ mặt nặng nề, lại nhìn hai vợ chồng đang quỳ gối gào khóc dưới chân Chu Phương, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Cậu lặng lẽ lùi về sau mấy bước, đến gần Tả Chi đang đứng ở cửa, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi nói xem, sao đột nhiên Doãn đại nhân lại nhớ ra chuyện cũ mà điều tra?"
Tả Chi cũng nhỏ giọng đáp: "Nô tỳ không biết."
Ôn Trì dừng một chút, lại hỏi: "Ngươi nói xem, những chuyện Doãn đại nhân làm... có phải là được Thái tử điện hạ ngầm chỉ thị không?"
Từ khi Doãn đại nhân đến Tấn Châu, lúc nào cũng mang Ôn Trì theo bên mình, hai người gần như không rời nửa bước trong thời gian làm việc, ngoài chuyện công vụ ra cũng có nói đến việc riêng, nhưng Ôn Trì chưa từng nghe ông nhắc đến chuyện này.
Tiếc là Tả Chi vẫn chỉ trả lời: "Nô tỳ cũng không biết."
Ôn Trì quay đầu nhìn Tả Chi.
Tả Chi vô tội chớp chớp mắt, nhìn thế nào cũng như thật sự không biết gì.
Nhưng Ôn Trì sống với Tả Chi một thời gian cũng đã hiểu rõ tính cách giảo hoạt của nàng, những lời nàng nói... không thể tin hết được.
Ôn Trì vốn định tìm Doãn đại nhân hỏi chuyện, nhưng tiếc là ông còn đang bận giám sát Chu Phương xử lý việc nhà, cho đến lúc tan cuộc, Ôn Trì vẫn không tìm được cơ hội nói chuyện riêng với ông.
Tiếp đó là Tết Nguyên Đán.
Tết Nguyên Đán ở thời cổ đại không gọi là Tết Nguyên Đán, người thời này gọi ngày đầu tiên của năm mới là "Tuế đán", nhưng cách gọi cũng không thống nhất, ví như Doãn đại nhân thì gọi là "ngày mở đầu năm", và cho mọi người nghỉ ba ngày.
Ôn Trì ở lì trong phòng hai ngày, cuối cùng không nhịn nổi nữa, cậu nhớ đến mảnh giấy Tạ Diệp viết cho mình, liền lục lọi trong hộp gỗ, lấy tờ giấy ấy ra.