Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 145

Trương chưởng quỹ cũng nhẹ nhàng thở ra.

Khương Đường chưa từng đến Giang Nam, sau khi tới chỗ này nơi đi xa nhất chính là trang tử ngoại ô.

Hoài Hề cũng chưa từng đi, nàng ấy cùng Khương Đường đi Giang Nam, ngẫm lại đều cảm thấy đẹp đến mức không tả được, giống như không phải ra ngoài làm việc mà là du sơn ngoạn thủy đi.

Nàng ấy cùng Khương Đường là hai nữ tử, đoán chừng đại nương tử sẽ còn để Tùng Lâm đi theo, cũng an toàn hơn chút.

Bên Khương Đường còn có tiệm lẩu, phải bàn giao thỏa đáng tất cả mới ra ngoài được. May mắn tuổi tác của Lưu Đại Lang tuy nhỏ, nhưng làm việc ổn thỏa, lại có Điền chưởng quỹ bọn họ, Khương Đường cũng có thể yên lòng đi Giang Nam.

Nàng cảm kích Cố Kiến Sơn có thể vì nàng mà làm được đến mức này, chính nàng cũng phải thêm chút sức, học nhiều nhìn nhiều, để dành được gia nghiệp.

Khương Đường không biết Cố Kiến Sơn khi nào đi, nàng dự định trước tiên làm xong thịt bò khô, một nửa nàng đem theo ăn trên đường, một nửa khác đưa cho Cố Kiến Sơn mang đi.

Trong nhà Điểm Kim Ô Kim giao cho Lưu đại tẩu chăm sóc, cũng không biết chờ hắn trở lại, hai con chó này còn có nhận ra nàng hay không.

Lúc này nàng thậm chí có thể cảm nhận được cảm giác lúc Cố Kiến Sơn rời nhà.

Cái gì cũng không yên lòng.

Thịt bò khô Khương Đường làm từ xế chiều đến ban đêm.

Ngũ vị hương và vị cay mỗi vị ba mươi cân, khô bò màu nâu đỏ, hương liệu của ngũ vị hương hòa với mùi thịt, bên trên vị cay phủ một mảng ớt vụn, vừa tê vừa cay.

Bên Lưu Đại Lang đã nấu mỡ bò xong, đủ cho tiệm lẩu dùng thật lâu.

Biết Khương Đường muốn đi, còn giao nồi lẩu của cửa hàng cho hắn, chuyện đầu tiên Lưu Đại Lang làm chính là khoát tay nói không được, "Khương tỷ tỷ, sao đệ làm được chứ!"

Hắn từ đầu đến chân cũng không được.

Lưu đại tẩu vỗ đầu Lưu Đại Lang một cái, "Không lớn không nhỏ, gọi di."

Lưu Đại Lang nhỏ giọng nói: "... Đệ thật không được."

Khương Đường nói: "Nhưng ta cảm thấy đệ làm rất tốt mà, bây giờ đệ đã làm canh mỡ bò rất ngon rồi, còn có canh nấm, không chênh lệch với ta là bao. Chẳng lẽ đệ không muốn làm chưởng quỹ sao, đệ làm chủ, chính là đại sư phụ, chờ về sau lại học làm đồ ăn khác, càng có thể chịu đựng được đúng hay không. Còn có, đệ xem mẫu thân đệ đi, mỗi ngày đi sớm về tối bày quầy bán hàng làm ăn, tiền kiếm được không ít, nhưng đệ nhẫn tâm để nàng cứ khổ cực như vậy sao, đệ đã lớn rồi."

Khương Đường cảm thấy, mình cũng có một tay công phu vẽ bánh cho người khác.

Lưu đại tẩu biết nhiều hơn nhi tử, nếu không phải là mình không có bản lĩnh thì đã sớm đáp ứng, "Còn chờ cái gì nữa, đây là chuyện rất tốt!"

Lưu Đại Lang vò đầu bứt tai, "Được, nhưng mà đệ không dám nói chắc chắn được."

Lưu Đại Lang cảm thấy mình học được rất nhiều thứ, nhưng vẫn có rất nhiều thứ hắn không hiểu, hắn cảm thấy đời này hắn đều không có cách nào làm được như Khương Đường, chỉ có thể cố gắng hết sức thử một lần.

Ở trong mắt Lưu Đại Lang, Khương Đường xinh đẹp, thông minh, tài giỏi, căn bản không giống trưởng bối, mà là tỷ tỷ, từ di hắn căn bản không gọi được.

Khương Đường nói: "Nếu có chuyện, viết thư cho ta, những phương diện khác còn xin tẩu tử hỗ trợ chiếu cố một chút."

Chờ nàng trở lại chính là Thanh Minh, cũng có thể gặp phải vụ gieo trồng vào mùa xuân.

Chỉ sợ có chuyện quan trọng, vẫn là phải do người lớn làm chủ.

Lưu đại tẩu vỗ ngực cam đoan không có vấn đề, "Yên tâm đi, Đại Lang đi theo muội làm việc, ta còn không biết làm sao cảm kích đây, chút chuyện nhỏ này, muội yên tâm trăm phần. Điểm Kim Ô Kim ta sẽ cho ăn, thức ăn giống như khi muội ở nhà cho ăn."

Lưu đại tẩu biết Khương Đường cho ăn tốt, dáng dấp hai con chó cũng khỏe mạnh.

Khương Đường khách khí nói tiếng cám ơn, lại nói vài câu khác, mới ra khỏi Lưu gia.

Trong đêm, tuyết rơi không ngừng, nhưng đã nhỏ thành vụn băng, sáng sớm dậy trên mặt đất không có tuyết đọng, ngược lại là một mảnh thấm ướt.

Xem ra trời thật sự ấm áp trở lại rồi.

Mùng chín, trời tạnh, Khương Đường nhìn xem thịt bò khô mình tự làm, trước tiên chiên qua lại sấy khô, rất bắt miệng, ngửi lại thơm, có thể bỏ ở trong miệng chậm rãi ngậm đỡ thèm.

Mấy ngày nay nàng không vội mua thịt, thịt dê nàng cũng dự định làm thành thịt khô, mang trên đường ăn, nàng luôn có loại cảm giác, lần này Cố Kiến Sơn trở về sẽ không ở quá lâu, chỉ cần Hoàng Thượng ra lệnh một tiếng, hắn lập tức sẽ phải trở về Tây Bắc.

Chỉ là, khác với lúc trước chính là, trước kia hắn rời đi, Khương Đường sẽ không dễ chịu, sẽ không nỡ.

Bây giờ chỉ cảm thấy, người mặc dù cách xa Thịnh Kinh, nhưng hai người lại càng ngày càng gần nhau.

Dù có không nỡ lại không cảm thấy gian nan.

Cho dù trên đường tới Giang Nam không có Cố Kiến Sơn, Khương Đường cũng không cảm thấy cô độc.

Lục Cẩm Dao chưa nói ngày nào đi, liền chuẩn bị trước.

Khương Đường kỳ thật không nghĩ tới Lục Cẩm Dao sẽ vì nàng mà làm những việc này. Lục Cẩm Dao coi nàng là muội muội, nhưng Cố Kiến Sơn vẫn là thân đệ đệ của Cố Kiến Châu, hai bên so sánh, không phân biệt được ai nặng ai nhẹ.

Nếu Trịnh thị không muốn, trong lòng tức giận, Lục Cẩm Dao ở chỗ Trịnh thị bên kia cũng không chiếm được chỗ tốt nào.

Cho nên Khương Đường mới càng cảm thấy phần tình nghĩa này có được không dễ dàng, đây cũng là một phần nguyên nhân khiến nàng nguyện ý đi Giang Nam.

Cố Kiến Sơn có dũng khí, có trách nhiệm, nàng cũng nên như thế. Hắn từ bỏ quyền thừa kế Hầu phủ, vậy nàng liền mở rộng việc làm ăn của mình trên khắp cả nước, cũng vì dân chúng mà làm việc.

Để cho tướng sĩ Tây Bắc cũng được ăn no.

Lục Cẩm Dao trở lại Yến Kỉ Đường, bảo Bạch Vi day trán cho nàng.

Đi ra ngoài một chuyến, thân thể rã rời, tay chân mỏi nhừ, đầu cũng đau.

Lục Cẩm Dao vẫn nằm cho đến chạng vạng, Cố Kiến Châu trở về vẫn lười biếng như trước.

Cố Kiến Châu trở về thấy nàng như vậy, bảo Bạch Vi lui ra, tự mình ấn bả vai cho Lục Cẩm Dao: “Làm sao vậy, chẳng lẽ ra ngoài bị trúng gió à, lát nữa mời phủ y tới xem một chút.”

Sự quan tâm trên mặt Cố Kiến Châu khó có thể che dấu, ánh mắt của hắn rất trong suốt, cho dù ở Công Bộ mệt mỏi suốt cả một ngày, về nhà cũng rất vui vẻ.

Quan tâm đến nàng, quan tâm đến hài tử.

Trong lòng Lục Cẩm Dao dễ chịu hơn một chút, trong lòng không còn bởi vì chuyện của Khương Đường mà lo nghĩ nữa: “Không có gì đáng ngại, không cần thỉnh phủ y đâu. Buổi chiều ta đi Cẩm Đường Cư một chuyến, cùng Ngũ đệ thương lượng một chút chuyện cửa hàng mới.”

Việc này Cố Kiến Châu cũng biết, ở gia yến hôm mùng sáu có nhắc đến, nhưng hắn chưa bao giờ làm ăn cũng như quản gia, càng không biết trong nhà kiếm được bao nhiêu tiền, có bao nhiêu tiền tích luỹ được.

Hơn nữa hắn cũng không có chỗ để tiêu tiền, tiền bạc trong túi phần lớn là dùng để mua đồ ăn vặt mang về nhà.

Hắn chỉ cảm thấy còn chưa đến một năm mà Lục Cẩm Dao đã có thể mở thêm cửa hàng bên ngoài, thật lợi hại.

Còn có thể mang theo đệ đệ của hắn làm ăn, Cố Kiến Châu cũng không biết nên phải cảm kích Lục Cẩm Dao như thế nào.

Tuy nói gả tới đây chính là người của Vĩnh Ninh Hầu phủ, phu thê nhất thể, nhưng Lục Cẩm Dao cũng có huynh trưởng ruột thịt, những chỗ tốt này vốn có thể cho nhà mẹ đẻ của nàng.

Huống chi nàng cũng không có nghĩa vụ phải vất vả như vậy, vì nhà này, Lục Cẩm Dao đã phải trả giá rất nhiều.

Cố Kiến Châu nói: “A Dao vì cái nhà này mà làm lụng vất vả rồi, thật sự vất vả, nàng có cần ta làm cái gì không? Ngũ đệ bên kia có cái gì mà nàng không tiện nói thì cứ để ta đi nói.”

Lục Cẩm Dao không nhịn được cười, ngồi xuống bảo Cố Kiến Châu xoa cánh tay cho nàng: “Không có việc gì, Ngũ đệ bên kia không cần quan tâm đâu, hắn làm việc rất ổn thỏa.”

Rốt cuộc hai người cũng khác nhau. Cố Kiến Châu lớn lên ở Hầu phủ, đọc sách khảo công danh, xích tử chi tâm [1]. Mà Cố Kiến Sơn lớn lên trong quân doanh, có suy nghĩ và chủ kiến của mình, tuy rằng so với phu quân nàng nhỏ hơn hai tuổi nhưng sự từng trải lại hơn nhiều.

_[1] Xích tử chi tâm: Trích từ câu nói của Mạnh tử: “Đại nhân giả, bất thất kỳ xích tử chi tâm giả dã”, nghĩa là: “Bậc đại nhân là người không đánh mất cái tâm trẻ thơ của mình". Theo "Tứ thư bình giải", "tâm trẻ thơ" trong quan niệm của Mạnh Tử chính là "thiên mệnh" trong sách Trung dung, là "minh đức" trong sách Đại học. Đó là "tính bản thiên" được Trời phú bẩm cho con người khi mới thành thai. Phàm là con người cũng có được "thực thể" này. Người quân tử, bậc đại nhân ngay cả khi đã về già vẫn giữ lại cho mình cái tâm trẻ thơ ấy. Họa chăng chỉ có kẻ tiểu nhân thì đánh mất bởi những toan tính nhỏ mọn về danh lợi, dụ.c vọng

_

Có lẽ Cố Kiến Châu ở Điền Nam cũng từng nếm qua nhân tình ấm lạnh, chỉ là ở trước mặt nàng chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Lục Cẩm Dao đột nhiên hỏi: “Chàng ở Điền Nam có khổ không?”

Động tác trên tay Cố Kiến Châu hơi dừng lại, lập tức lắc đầu: “Không khổ lắm.”

Thấy vẻ mặt Lục Cẩm Dao không tin, hắn giải thích: “Đương nhiên nếu so sánh thì cuộc sống kém hơn so với ở Hầu phủ, nhưng đối với ta mà nói thì cũng có thể chấp nhận. Nhưng mà người ở nơi đó lại khổ, mỗi người đều phải dùng hết sức lực mới có thể sống sót được. Bọn họ sẽ quỳ trên mặt đất cầu ta cứu người, cứu thân nhân cứu bằng hữu, sẽ vì một miếng ăn mà vung tay đánh nhau, sẽ tính kế...”

Ở dưới thiên tai, Cố Kiến Châu đã được chứng kiến một mặt xấu xa của những người khốn khổ đó.

Nhưng tình có khả duyên.

Nếu là hắn, cũng sẽ làm như vậy.

Khi Cố Kiến Châu cứu trợ thiên tai ở Điền Nam thường xuyên bị ngã xuống bùn đất, khi đó các nạn dân mắng chửi bọn họ là đồ tham quan. Sau đó đi trị thủy, thái độ của dân chúng Điền Nam mới có chuyển biến tốt đẹp, Cố Kiến Châu cũng có thể làm chút chuyện trong khả năng của mình.

Khổ chính là dân chúng chứ không phải là hắn.

Nhưng vì bản thân lớn lên ở Hầu phủ nên vẫn không thể đồng cảm như bản thân ở trong tình trạng đó, sau khi hắn hồi kinh thì cần ăn vẫn ăn cần uống vẫn uống, mặc chính là cẩm y lụa là, ăn chính là đồ ăn ngon.

Trước kia Lục Cẩm Dao chưa từng hỏi qua chuyện này, Cố Kiến Châu cũng chưa từng nói qua. Hắn không giống những người xuất thân hàn môn kia, những quan viên kia chỉ hận không thể cùng dân chúng cùng ăn chung một chỗ, nhưng Cố Kiến Châu không ngăn cản nàng tiêu tiền, nói cái gì mà cùng dân chúng đồng cam cộng khổ.

Ở Điền Nam là quan phụ mẫu, trở về vẫn là phu quân của nàng.

Bạc nhà mình, muốn tiêu cứ tiêu.

Nàng cầm tay Cố Kiến Châu không cho hắn ấn tiếp nữa: “Phu quân là một quan tốt, triều đình đã nghĩ cách để dân chúng Điền Nam kiếm tiền sống sót rồi. Nếu phu quân lại đi tới đó là có thể nhìn thấy cảnh tượng không giống trước kia nữa. Huynh đệ Hầu phủ các ngươi, một người cứu dân chúng trong nước sôi lửa bỏng, một người bảo vệ quốc gia, đó là may mắn của Hầu phủ, cũng là may mắn của dân chúng.”

Cố Kiến Chu thành tâm thành ý nói: “Ta so với Ngũ đệ còn kém xa.”

“Các ngươi một người là quan văn, một người là võ tướng, đương nhiên là bất đồng.” Lục Cẩm Dao không biết Cố Kiến Châu có nghĩ tới hôn sự của đệ đệ hắn hay không, cho nên nhịn không được hỏi: “Ngũ đệ năm nay mười tám tuổi, đến lúc đón dâu rồi, chàng đã từng suy nghĩ xem hắn muốn cưới thê tử như thế nào chưa?”

Cố Kiến Châu: “Hắn muốn cưới thê tử nào cần đến ta phải suy nghĩ chứ, việc này phải là mẫu thân nhọc lòng rồi. Nhưng mà…Ta làm huynh trưởng, đương nhiên hy vọng hắn được cưới một người mà mình thích. Mấy huynh trưởng chúng ta đều đã thành thân, hắn mấy năm nay chinh chiến sa trường cũng không dễ dàng, vẫn là khoái hoạt một chút thì tốt hơn.”

Cố Kiến Châu chỉ là ngẫm lại, hôn sự của Cố Kiến Sơn không tới phiên hắn phải nhọc lòng.

Lục Cẩm Dao cười cười: “Ta cũng hy vọng như thế.”

Cố Kiến Sơn không nói khi nào đi, Cố Kiến Châu cũng đang chờ lệnh điều động từ phía trên.

Năm nay, Cố Kiến Châu còn phải đi Điến Nam một chuyến, khoảng tháng tư tháng năm phải khởi hành, nhưng rốt cuộc khi nào đi thì còn phải xem ý tứ của Hoàng thượng.

Năm ngoái là đi cùng Công Bộ Thượng thư, năm nay có lẽ hắn sẽ tự đi một mình.

Lục Cẩm Dao tính toán mấy ngày nay đi chính viện dạo một vòng, nếu thật sự có chuyện gì thì nàng cũng có thể nói được.

Đại phòng thời gian gần đây rất yên tĩnh, nghe Bạch Vi nói Hàn thị trong thời gian này trên mặt vẫn luôn nở nụ cười, xuân phong đắc ý, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm cho nàng ấy cao hứng đến như vậy.

Đợi đến mùng mười, Lục Cẩm Dao mới biết là vì cái gì, Cố Kiến Phong được điều đến Lại Bộ.

Lại Bộ phụ trách việc nhậm chức bổ nhiệm miễn nhiệm quan viên trong thiên hạ. Mọi người đều biết, Lại Bộ quyền lực lớn, có thanh quan, cũng có không ít tham quan.

Tuy rằng chỉ là Từ ngũ phẩm lang trung, ở Hồng Lư Tự vẫn là quan viên ngũ phẩm, nhìn như giáng chức nhưng thực ra là thăng chức, dù sao ở Lại Bộ là có thực quyền.

Vì thế, Hàn thị còn bày ra một bàn tiệc rượu, đặc biệt chúc mừng Cố Kiến Phong được thăng chức.

Bày ngay tại chính sảnh, cả nhà ngồi cùng một chỗ, một bàn rượu ngon thức ăn ngon.

Ngay cả mấy chậu hoa trong chính sảnh cũng thay đổi, màu sắc tươi sáng.

Tháng hai mà lấy được mấy chậu hoa này cũng không dễ dàng, không biết gã sai vặt trong nhà ấm trồng hoa đã tốn bao nhiêu tâm huyết.

Hàn thị ở trên bàn cơm nói: “Đại gia ở Hồng Lư Tự đã lâu, tiếp kiến không ít sứ thần ngoại quốc, Hoàng Thượng cực kỳ coi trọng hắn nên hôm nay điều hắn đi Lại Bộ, cũng coi như chờ được mây tan thấy trăng sáng.”

Lục Cẩm Dao mơ hồ cảm thấy chỗ nào không đúng, người của Hồng Lư Tự thăng chức, nói như thế nào cũng nên đi Lễ Bộ mới phải, vì sao lại đi Lại Bộ chứ?

Nhưng chỉ là một lang trung ngũ phẩm, lại giống như là hợp tình hợp lý.

Dù sao Cố Kiến Phong năm nay đã hai mươi chín tuổi, khó khăn lắm mới đứng vững, tư lịch lâu như vậy rồi cũng nên đi nơi khác.
Bình Luận (0)
Comment