Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 146

Lục Cẩm Dao thấy mọi người trên bàn đều hướng về phía Hàn thị Cố Kiến Phong chúc mừng, trong lòng cho dù có nghi hoặc cũng phải giấu.

Nếu nàng ở trên bàn ăn tỏ vẻ nghi ngờ, chỉ sợ sẽ làm cho người ta nghi ngờ nàng không thoải mái, thấy mấy phòng khác thăng chức thì không nói gì nhưng đến khi thấy Cố Kiến Phong thăng chức lại nói loại lời này, chỉ có thể chọc cho Hàn thị không vui, bà bà và mấy người khác cũng sẽ không vui.

Lục Cẩm Dao còn chưa ngốc đến mức đó.

Một bàn người, dường như chỉ có nàng ấy nghi ngờ.

Vĩnh Ninh hầu biết nhi tử của mình là dạng gì, thành thật bổn phận, mặc dù không có đại tài nhưng làm người cũng không soi ra được nửa phần sai lầm nào. Thương yêu huynh đệ, hiếu thuận với phụ mẫu, huống hồ hắn làm quan nhiều năm cũng rất tận tụy, ở trong quan trường cũng tích lũy được một số kinh nghiệm nhất định.

Từ một phương diện khác mà nói, người của Vĩnh Ninh Hầu phủ đều có tài năng, Hoàng Thượng có lẽ là đang chiếu cố cho lão tứ lão ngũ.

Nghĩ như vậy, rất nhanh liền có thể nghĩ thông suốt, Vĩnh Ninh hầu cũng chỉ có thể vui mừng.

Cố Kiến Phong mỉm cười rất khiêm tốn, Vĩnh Ninh Hầu vui mừng nói: “Vào Lại Bộ nhớ xem nhiều học nhiều, thỉnh giáo nhiều người hơn. Ngươi không còn nhỏ tuổi nữa, trong số mấy đồng liêu có không ít người trẻ hơn ngươi, đừng có khư khư giữ thể diện là được. Nhị đệ tứ đệ ngươi một người ở Công Bộ một người ở Hộ Bộ, không hiểu được thì có thể hỏi hai đệ đệ ngươi.”

Lời này nếu là người khác có lẽ sẽ không buông bỏ mặt mũi được, nhưng Cố Kiến Phong sẽ không.

Hai người là đệ đệ ruột của hắn, xin chỉ giáo một hai có cái gì không thể.

Cố Kiến Châu lập tức nói: “Tiểu đệ cũng không hiểu nhiều, chỉ có thể nói là thảo luận, hỏi là không dám nhận.”

Cố Kiến Thủy cũng nở nụ cười: “Đại ca khổ tận cam lai, ta nhất định biết gì đều sẽ nói hết không nửa lời giấu giếm.”

Chỉ là trong lòng Cố Kiến Thủy cũng không phải nghĩ như vậy, hắn đi Tương Thành hai năm mới có thể vào Hộ Bộ, nhưng Cố Kiến Phong tài học không đủ, hắn là làm thế nào để vào Lại Bộ đây.

Cố Kiến Thủy cho rằng là quan hệ do phụ thân nhờ vả, chút bất mãn kia cũng tan thành mây khói.

Đích tử thứ tử vốn chính là bất đồng.

Từ nhỏ hắn đã hiểu được đạo lý này, hắn không chỉ không thể có bất mãn mà còn phải dựa vào đại phòng mới có thể đạt được chỗ tốt, dù sao Cố Kiến Phong chính là thế tử.

Đây chính là bất đồng. Hắn đi Tương Thành hai năm, người khác nhìn thấy hắn nuôi ngoại thất, có hài tử, nhưng nếu không có thành tích thực thì làm sao có thể điều hắn trở về. Mà Cố Kiến Phong lại dựa vào quan hệ vào Lại Bộ, cái gì cũng không quan trọng bằng xuất thân.

Biểu hiện trên mặt của Cố Kiến Thủy so với trưởng huynh còn cao hứng hơn, giống như người được thăng quan chính là hắn, mời rượu gắp thức ăn, trong lúc lơ đãng nói rất nhiều chuyện làm quan nên nhớ kỹ.

Cố Kiến Phong khiêm tốn nghe, bữa cơm này ăn cực kỳ náo nhiệt.

Cố Kiến Sơn cũng cao hứng, không có ai không mong chờ huynh trưởng của mình làm nên chuyện. Mặc dù hắn không giúp được gì, nhưng từ đáy lòng vẫn cao hứng vì trưởng huynh của mình.

Trịnh thị cũng vui đến mức ngay cả mấy chuyện phiền lòng cũng quên mất, bà ấy tha thiết dặn dò vài câu: “Không được kiêu ngạo không được nóng nảy, phải vì dân chúng mà làm việc.”

Cố Kiến Phong nhất nhất đáp lời: “Nhi tử sẽ nhớ kỹ lời phụ thân mẫu thân dạy bảo.”

Lục Cẩm Dao thầm nghĩ, chẳng lẽ lòng đề phòng của nàng quá nặng, thế cho nên mới nghi thần nghi quỷ như vậy.

Nàng cũng không muốn biến thành người như Hàn thị, nhìn chằm chằm cuộc sống nhà người khác.

Tự thuyết phục mình vài câu như vậy, từ đáy lòng Lục Cẩm Dao cũng vui cho Cố Kiến Phong. Làm quan mười năm, cũng coi như liễu ám hoa minh. Giờ đây đại phòng đứng lên, Hàn thị cũng sẽ không nhìn chằm chằm nàng nữa.

Cho dù như thế nào thì đó vẫn là chuyện tốt.

Chẳng qua, việc này lại làm xáo trộn kế hoạch của Cố Kiến Sơn, hắn vốn định đêm nay cùng Trịnh thị nói chuyện lập môn hộ khác.

Cho dù nói về sau vẫn sẽ hiếu thuận song thân như trước thì Trịnh thị đối với việc này cũng rất khó mà vui cho nổi. Mà Vĩnh Ninh hầu nhất định cũng không thể đồng ý, hắn ở trong quân lãnh binh, đối với Hầu phủ cũng có thể giúp ích vài phần.

Vẫn là để cho hai người cao hứng vài ngày đi.

Đêm nay, Hàn thị là người vui nhất nhất, cho dù chức quan này là nàng ấy phí tâm cầu nhà mẹ đẻ đổi lấy, nhưng mà, nàng ấy cam tâm tình nguyện.

Hàn thị cũng cảm nhận được tư vị khi phu quân của mình được coi trọng. Bà bà thân thiết, công công vẻ mặt ôn hòa, phu quân cũng có bộ dáng của trưởng huynh.

Xem nhị phòng bám như thế nào.

Chờ Viễn ca nhi trở về, sẽ càng tự hào về phụ thân mình hơn.

Hàn thị thầm nghĩ, lẽ ra ngày này phải đến sớm hơn, lẽ ra đã như vậy từ lâu rồi mới phải.

Hôm nay chỉ là một Lại Bộ lang trung nho nhỏ, ngày sau sẽ có thành tựu lớn.

Trên mặt Hàn thị tràn đầy vui mừng, Cố Kiến Phong uống rượu xong, đầu óc choáng váng, từ đáy lòng hắn rất biết ơn thê tử của mình.

Hắn là nam tử, hắn cũng mong có thành tựu.

Cố Kiến Phong khi nói chuyện phả đầy hơi rượu: “Chờ đến ngày hưu mộc ta sẽ đến nhà nhạc phụ bái phòng, Vân Xu, lần này là nhờ có nàng.”

Cố Kiến Phong biết là Hàn gia đi quan hệ, hắn còn phải dựa vào nhạc phụ, thật sự khó có thể mở miệng.

Nhưng mà chuyện đã thành, hắn không cảm thấy có cái gì cả.

Giọng Hàn thị hết sức nhu hòa, còn đi rót trà tỉnh rượu cho Cố Kiến Phong: “Ta và chàng là người một nhà, nói những thứ này quá xa lạ. Chàng là phu quân của ta, là trời của ta, cũng là phụ thân của Viễn ca nhi, đương nhiên ta cũng hy vọng chàng sẽ có tương lai thật tốt. Phụ thân ta bên kia không cần chàng bái phỏng, ngày khác cùng phụ thân ăn một bữa cơm, uống hai ly rượu là được rồi.”

Cố Kiến Phong cười gật đầu: “Nghe lời nàng.”

Hàn thị nói: “Chàng là huynh trưởng, cũng hỏi tứ đệ ngũ đệ có rảnh rỗi hay không, huynh đệ các ngươi phải liên lạc nhiều hơn. Nhất là ngũ đệ, hắn thường ngày ở Tây Bắc, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, khó khăn lắm mới được trở về một lần, chàng phải tranh thủ trò chuyện ăn cơm nhiều với hắn. Hắn tuổi tác không nhỏ, còn chưa đón dâu, ta là trưởng tẩu, trong lòng cũng gấp gáp. Chàng làm huynh trưởng, chú ý nhiều hơn một chút.”

Hàn thị không trông cậy vào Cố Kiến Châu giúp đại phòng cái gì, dù sao hắn đã thành thân, trong lòng nhất định là hướng về phía Lục Cẩm Dao.

Cố Kiến Sơn thì lại khác.

Cũng không có đệ đệ ruột nào nữa cả nên Cố Kiến Sơn nhất định là sẽ hướng về phía đại phòng.

Hàn thị hy vọng có thể nói chuyện hôn nhân của Cố Kiến Sơn thuận lợi, hoàng tử phi của Ngũ hoàng tử có một biểu muội bằng tuổi, cũng thích hợp với tuổi của Cố Kiến Sơn.

Hàn thị muốn nói với Trịnh thị trước, nếu như cửa hôn sự này có thể thành, vậy thì không thể tốt hơn được nữa.

Cho dù không thành, Cố Kiến Sơn làm đệ đệ, còn sẽ không giúp ca ca ruột của mình sao.

Cố Kiến Phong nghe vậy thập phần động dung: “Vân Xu, làm khó vì nàng vì gia đình này mà suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là hôn sự của Ngũ đệ đã có mẫu thân làm chủ, nàng cũng đừng nên quá bận tâm.”

Hôm nay tính tình Hàn thị rất tốt, Cố Kiến Phong nói như vậy cũng không tức giận, chỉ nói: “Đương nhiên ta phải hỏi mẫu thân rồi, chàng yên tâm, hắn là đệ đệ ruột của chàng, ta sao có thể không mong hắn tốt đây.”

Hàn thị xoa bóp bả vai cho Cố Kiến Phong, nàng ấy thầm nghĩ, bắc được cái thang lên trời này rồi thì không lo sau này đại phòng không có đường đi.

Còn có cái gì có thể rộng đường mở lối hơn so với đi chung đường với Ngũ hoàng tử nữa đâu. Tứ hoàng tử đã qua đời, Lục hoàng tử trung dung, Ngũ hoàng tử là người xuất sắc hơn cả.

Ai lại có ý chọn một hoàng tử mà mọi phương diện đều không bằng người khác để làm thái tử chứ.

Hơn nữa có Hàn phụ trấn cửa ải, Hàn thị càng tin tưởng không nghi ngờ chuyện lập Ngũ hoàng tử làm thái tử.

Nói một câu không dễ nghe, Lục hoàng tử thật sự rất giống Cố Kiến Phong. Tuy nói là làm hoàng tử, không phải là vô dụng, so với những người khác còn hơn một bậc, nhưng nếu để nàng ấy chọn, tuyệt đối sẽ không chọn Lục hoàng tử.

Tựa như sẽ không lựa chọn Cố Kiến Phong.

Ngôi vị hoàng đế cũng không phải tước vị Hầu phủ, được chọn chính là người có năng lực.

Trói Vĩnh Ninh Hầu phủ vào thuyền của Ngũ hoàng tử chính là một quyết định to gan dị thường của Hàn thị.

Nhưng nàng ấy không hối hận. Thứ nhất, phụ thân nàng ấy cũng là người đứng bên phía Ngũ hoàng tử. Thứ hai, không đánh cuộc làm sao biết thắng thua, nàng ấy thật sự đã chịu đủ cuộc sống trước kia rồi.

Đến lúc đó, Cố gia có công tòng long, còn lo sau này không có tiền đồ nữa sao. Đợi đến khi đó, nàng ấy cũng sẽ dìu dắt tứ phòng, dù sao đều là người Cố gia cả, một nét bút không thể viết ra được hai chữ Cố.

Cố Kiến Phong chỉ biết đây là chức quan mà Hàn thị cầu phụ thân nàng ấy mới có, những thứ khác một mực không biết.

Hàn thị cũng không định nói ra lúc này, chờ Cố Kiến Sơn cưới vợ rồi nói sau.

Có câu thừa dịp rèn sắt khi còn nóng, sáng sớm hôm sau, Hàn thị liền đi chính viện.

Vừa vặn, Cố Kiến Sơn cũng ở đó.

Cố Kiến Sơn chào một tiếng: “Đại tẩu.”

Cố Kiến Sơn mới đến. Hắn là vãn bối, có việc đương nhiên phải chờ Hàn thị nói trước, hắn đứng lên nói: “Mẫu thân cùng đại tẩu nói chuyện trước đi, nhi tử lát nữa lại tới.”

Hàn thị ngồi xuống cười nói: “Ngũ đệ không cần đi, việc này cùng ngươi cũng có quan hệ, nếu không ngại thì ngồi xuống nghe một chút.”

Trịnh thị nhíu nhíu mày, hỏi trước: “Chuyện gì thế?”

Hàn thị cười nói: “Đương nhiên là chuyện vui.”

Cố Kiến Sơn một lần nữa ngồi xuống, nha hoàn bên ngoài bưng trà điểm tâm đến. Trong phòng có than củi, bởi vì buổi sáng trong phòng tối đen nên vẫn còn thắp mấy ngọn đèn nến.

Trước tiên Hàn thị uống một ngụm trà làm ấm thân thể rồi mới nói: “Mẫu thân, có người hỏi thăm về Ngũ đệ với ta, là vì chuyện hôn sự. Ta mặc dù là trưởng tẩu, nhưng hôn nhân là chuyện đại sự do ngài làm chủ, cho nên muốn hỏi ngài trước...”

Cho dù Hàn thị là trưởng bối, lên tiếng cắt ngang là không hợp lễ, nhưng Cố Kiến Sơn cũng không quản đến nhiều như vậy.

Hắn nói: “Đại tẩu, nếu là về chuyện hôn sự thì không cần phải nói nữa.”

Hàn thị trên mặt không nhịn được, hướng về phía bà bà cầu xin giúp đỡ: “Mẫu thân, chuyện này...”

Trái tim Trịnh thị như bị lỡ một nhịp: “Ta đã có tính toán chuyện hôn sự của Ngũ Lang rồi, mặc kệ là ai, ngươi cứ từ chối là tốt nhất.”

Trịnh thị càng sợ Cố Kiến Sơn đột nhiên nói ra tên Khương Đường, đến lúc đó mới không dễ giải quyết. Cũng may hắn không phải loại người hành động theo cảm tính.

Bà ấy bảo Cố Kiến Sơn trở về trước: “Ngươi bận nhiều việc, không cần phải đến chính viện đâu.”

Hàn thị cúi đầu, càng có thể cảm nhận được sự thiên vị của bà bà đối với ấu tử.

Chờ Cố Kiến Sơn rời đi, Hàn thị cười nói: “Thì ra mẫu thân đã có tính toán rồi, không biết là quý nữ nhà nào vậy ạ?”

Trịnh thị vốn vì việc này mà phiền lòng, hết lần này tới lần khác Hàn thị không có ánh mắt chỉ chuyên chọn cái này mà hỏi: “Chuyện này ngươi cũng đừng hỏi, ta hỏi ngươi, lão đại được điều đến Lại Bộ chính là bút tích của phụ thân ngươi à?”

Hàn thị gật đầu: “Phụ thân ta ở trong đó có dùng một chút lực, nhưng chủ yếu là bởi vì đại gia biết phấn đấu.”

Nàng ấy không dám nói là bởi vì đi theo phe của Ngũ hoàng tử, sợ bà bà trách tội.

Bởi vì Vĩnh Ninh Hầu phủ là hoàng thần, công công đánh giặc kiếm được công lao, chỉ phụng dưỡng Hoàng Thượng, không tham dự tranh đấu đảng phái.

Những chuyện này, lúc nàng ấy gả vào cũng đã từng được dặn dò. Nhưng đã lâu rồi, Hàn thị đoán Vĩnh Ninh Hầu sớm quên mất những thứ này rồi.

Trịnh thị: “Được rồi, lát nữa ta sai người đến nhà ngươi tặng vài thứ, loại chuyện này không dễ dàng lộ ra ngoài.”

Nếu đã làm rồi thì sẽ không còn đường xoay chuyển nữa, nếu chỉ dùng một chút lực cũng có thể tiếp nhận, dù sao thế gia liên hôn chính là vì những quan hệ này.

Hàn thị vội vàng gật gật đầu: “Nhi tức hiểu ạ.”

Trong lòng Trịnh thị còn có chuyện khác, Hàn thị đi rồi liền phân phó Nam Hương đi làm việc, Nam Tuyết ở ngoài cửa canh giữ. Trịnh thị phân phó, nếu như Ngũ công tử đến đây liền nói bà ấy không có ở đây.

Bà ấy thật sự không có tinh lực ứng phó Cố Kiến Sơn, vẫn là trì hoãn đi.

Nam Tuyết dựa theo phân phó đi ra cửa nhìn, nhưng Cố Kiến Sơn không tới nữa.

Trong cung Lý Đức Thuận đến truyền chỉ.

Hoàng Thượng có lệnh, bảo hắn lập tức đi Tây Bắc, không được có sai sót.

Cố Kiến Sơn chỉ có thể thu dọn đồ đạc, lập tức khởi hành.

Hắn muốn đi gặp Khương Đường một lần, nhưng thời gian cấp bách, nhưng mà chỉ là nói mấy câu mà thôi, đồ đạc để Minh Triều thu dọn được rồi. Cứ như vậy, Cố Kiến Sơn liền không có cơ hội cùng Trịnh thị nói chuyện rời khỏi Vĩnh Ninh Hầu phủ.

Quá gấp gáp, hắn không thể để lại chuyện.

Nhanh chóng chạy tới Khương gia, lúc Cố Kiến Sơn nhìn thấy Khương Đường nói câu đầu tiên chính là: “Ta phải đi rồi.”

Khuôn mặt Cố Kiến Sơn bị gió thổi đau nhức, hắn ôm Khương Đường vào trong ngực: “Chờ ta trở về.”
Bình Luận (0)
Comment