Xuyên Thành Nhân Vật Phe Chính Diện, Ta Rơi Vào Ổ Của Phe Phản Diện

Chương 34

Bạch Thủy Kim ngâm mình trong suối nước nóng đến mức choáng váng, giờ nhìn gì cũng thấy thành bốn cái bóng.

Không xong rồi, cậu có tới bốn con mắt.

Vội vàng đưa tay sờ thử, vẫn chỉ có hai cái, may quá. Cậu ngồi xuống ghế dài, cúi đầu.

Vương Mộc Quang đi vệ sinh sao lâu thế này vẫn chưa quay lại?

Chẳng lẽ gặp phải chuyện gì khó xử?

Bạch Thủy Kim định đi cứu cậu ta, nhưng nghĩ lại thôi vậy. Giờ cậu đi đứng còn chóng mặt lên chóng mặt xuống, để Vương Mộc Quang tự cứu mình vậy.

Huống chi cậu đến đó cũng chẳng giúp được gì, chỉ có thể đứng ngoài cửa nhà vệ sinh hô hào cổ vũ thôi.

Cậu từ bỏ kế hoạch giải cứu này.

Cảm thấy miệng lưỡi hơi khô khốc, cậu chợt hối hận vì lúc nãy không uống cốc nước nóng Vương Mộc Quang mang về.

Bạch Thủy Kim thậm chí còn sốc vì cơn khát lúc này của mình. Cậu vừa mới uống nhiều nước suối nóng như vậy, vậy mà giờ lại khát tiếp.

Nhưng dù có mệt cũng để người khác mệt thay, dù có khổ cũng không thể để bản thân khổ. Bạch Thủy Kim cầm điện thoại đi đến chỗ máy bán hàng tự động, định mua một chai nước uống.

Các loại nước trong máy bán hàng tự động khiến Bạch Thủy Kim hoa cả mắt, phần lớn đều là hàng ngoại, chữ Nhật, Hàn, Thái các kiểu.

Bạch Thủy Kim cũng chưa từng uống mấy thứ này, nhìn bao bì thấy thích một lon sữa đậu xanh hình tròn béo.

Sau khi tắm suối nước nóng uống sữa rất sảng khoái, đậu xanh giải nhiệt, vừa hay cậu đang choáng váng cần uống để thanh nhiệt, nhìn bao bì bên ngoài cũng khá kích thích vị giác.

Bạch Thủy Kim mua một lon rồi quay lại ghế gỗ, những ngón tay trắng nõn như củ hành non kéo vòng lon ra, cúi đầu hút một ngụm.

Vị sữa đậu xanh kích thích vị giác, khiến Bạch Thủy Kim vốn đang choáng váng lập tức tỉnh táo, cậu giơ cao lon sữa đậu xanh, không thể tin được nhìn nó chằm chằm.

Khó uống quá!

Khó uống đến mức khiến cậu phải thốt lên kinh ngạc.

Bạch Thủy Kim cầm lon sữa đậu xanh trong tay, không uống nữa, để dành món ngon này cho Vương Hoàn Tu và Vương Mộc Quang uống sau.

Chia sẻ mới là bí quyết gìn giữ hạnh phúc gia đình.

Hai người vẫn chưa quay lại, cậu chán nản nhìn ra hồ nhỏ không xa bên ngoài, ở đó còn có tiếng ếch kêu, mũi ngửi thấy mùi cỏ xanh ẩm ướt.

Cơ thể vốn khó chịu giờ đã dễ chịu hơn nhiều, đầu cũng không còn choáng nữa.

"Này, sao cậu lại ngồi ở đây?" 

Giọng nói khó chịu vang lên từ phía trên đầu, một câu nói chứa đầy cảm xúc cá nhân.

Bạch Thủy Kim quay đầu lại, trước mắt xuất hiện một mảng áo choàng tắm màu sắc sặc sỡ, ngẩng đầu lên đã chạm phải khuôn mặt của Lôi Hoan.

"..."

Không hay rồi, lại bắt đầu choáng nữa.

Em trai của Lôi Lệ Minh, cậu ấm giả của nhà họ Lôi, lúc này đang hùng hổ xuất hiện trước mặt cậu.

Bạch Thủy Kim liếc nhìn gã ta một cái rồi cúi đầu xuống.

Lôi Hoan thấy người ta không để ý đến mình, lông mày giật giật: "Tôi đang nói chuyện với cậu đấy!"

Bạch Thủy Kim giơ tay lên bịt tai: "Anh ồn quá."

"..."

Lôi Hoan bị nghẹn họng. Gã ta tắm rửa xong liền thay áo choàng tắm vào khu nghỉ ngơi, vừa nhìn đã thấy Bạch Thủy Kim ngồi ở đây.

So với lần gặp trước, màu tóc của đối phương đã thay đổi, cảm giác cũng mới mẻ hơn không ít.

Gã ta vẫn chưa quên thù bị đối phương đánh một gậy golf vào lần trước, về nhà vén áo lên, trên bụng có thêm mấy vết bầm tím đỏ, mất mấy ngày mới hết.

Bây giờ nhìn thấy Bạch Thủy Kim, gã ta lại nhớ đến cú đánh đó.

"Cậu có biết lần trước cậu đánh tôi thảm hại lắm không."

Gã ta nghiến răng nghiến lợi, giơ tay túm Bạch Thủy Kim lên. Bạch Thủy Kim lúc này toàn thân mềm nhũn không có sức lực, bị đối phương kéo mạnh một cái đã đứng dậy luôn.

Như một sợi rong biển, gió thổi qua là có thể bay đi trong tích tắc.

Nhìn dáng vẻ ủ rũ của Bạch Thủy Kim, Lôi Hoan cảm thấy đây là cơ hội tốt để trả thù, nhưng tiếng động vừa rồi của gã ta quá lớn, đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía này.

Lôi Hoan:...

Mọi người nhìn gã ta vài cái rồi cúi đầu bàn tán xôn xao, Lôi Hoan cảm thấy mất mặt.

Vốn định cho Bạch Thủy Kim một đấm vào bụng, để đối phương nếm trải cảm giác bị đánh đập, đáng tiếc bây giờ không phải thời điểm thích hợp để ra tay. Giây trước vừa động thủ, giây sau gã ta sẽ bị đè xuống đất và khống chế ngay tại chỗ.

Xã hội pháp trị, thậm chí còn có thể lên đồn công an uống trà.

Lôi Hoan "hừ" một tiếng, mặt mày cau có đẩy Bạch Thủy Kim về phía ghế gỗ, nhét người vào trong, rồi cũng ngồi xuống theo.

Gã ta sẽ đợi ở đây cho đến khi không còn người nào nữa, sau đó sẽ băm vằm Bạch Thủy Kim ra để hả giận.

Đến lúc đó dù Bạch Thủy Kim có gào rách cổ họng cũng không ai đến cứu cậu ta đâu.

Khách đến nghỉ dưỡng ở khu suối nước nóng không ít, Bạch Thủy Kim không có phản ứng gì với việc Lôi Hoan ngồi bên cạnh, dù sao khu suối nước nóng này đâu phải do cậu mở, Lôi Hoan ngồi đây cậu cũng đâu thể đuổi người ta đi được.

Lôi Hoan vừa nãy đang bừng bừng lửa giận, ngồi xuống càng lâu, đầu óc càng tỉnh táo, thậm chí còn có cảm giác sợ hãi ập đến.

Vừa rồi nhìn thấy Bạch Thủy Kim, nhớ đến chuyện bị đánh lần trước khiến cơn giận bốc lên ngùn ngụt, làm gã ta quên mất đối phương là người của Vương Hoàn Tu. Trước đó gã ta về nhà tức điên lên, còn cố ý hỏi không ít bạn bè xem Bạch Thủy Kim rốt cuộc là ai.

Vốn tưởng chỉ là tình nhân nhỏ của Vương Hoàn Tu thôi, ai ngờ đối phương lại kết hôn với Vương Hoàn Tu rồi.

Nhìn bề ngoài có vẻ ngốc nghếch, nhưng sau lưng thủ đoạn lại không tầm thường.

Vương Hoàn Tu là loại thương nhân đen tối xảo quyệt, chỉ vài câu đã có thể làm người ta xoay như chong chóng, bỏ ra ba phần công sức thu về mười phần lợi ích. Có thể khiến gã ta sa lưới, Bạch Thủy Kim chắc chắn không tầm thường. Nghĩ đến Vương Hoàn Tu gã ta liền rùng mình một cái, nếu vừa rồi gã ta thật sự động thủ với Bạch Thủy Kim thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Vậy cơn giận này của gã ta cả đời chỉ có thể để trong lòng thôi sao?!

Gã ta, Lôi Hoan khi nào phải chịu cái tức này chứ.

Quay đầu định mỉa mai Bạch Thủy Kim vài câu, lại chạm phải đôi mắt đen láy sáng rỡ của cậu ta, phát hiện đối phương vẫn luôn nhìn gã ta.

Lôi Hoan biểu cảm khó hiểu, mặt mày cau có: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

Một bộ dáng muốn biết.

"Quan sát sự đa dạng của các loài sinh vật."

Lôi Hoan nghẹn họng, gã ta ngồi đây đâu phải để cho Bạch Thủy Kim quan sát: "Đừng nhìn tôi nữa."

Bạch Thủy Kim nhìn gã ta với bộ dáng như quả pháo, rõ ràng cậu cũng đâu có chọc ghẹo gì gã ta đâu, vậy mà gã ta vừa đến đã như nuốt phải hai cân thuốc súng vậy.

"Sao anh lúc nào cũng tức giận thế, ai chọc giận anh à?"

Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, ngoài cậu ra còn ai nữa chứ?

Lôi Hoan hận không thể nhai nát Bạch Thủy Kim ra: "Cậu, trong tất cả mọi người ở đây, tôi ghét cậu nhất."

"Vậy thì trong tất cả mọi người ở đây, anh là người kém thẩm mỹ nhất."

"..."

Bạch Thủy Kim không bao giờ chịu thiệt.

Nếu có ai ghét cậu, cậu sẽ không bao giờ nghi ngờ hay đặt câu hỏi về bản thân mình, đây là điều mà giảng viên đã dạy cậu khi còn học đại học.

Năm nhất đại học, thành tích học tập của cậu vô cùng xuất sắc, giành được không ít huy chương trong các cuộc thi và cả học bổng quốc gia, nhưng một ngày nọ cậu phát hiện đôi giày khiêu vũ của mình trong tủ đột nhiên biến mất, khi tìm thấy lại thì nó đã nằm trong thùng rác của nhà vệ sinh ở tầng phòng khiêu vũ, bị ai đó cắt nát bét rồi vứt bỏ.

Cậu không phải là người nhẫn nhịn nuốt vào, cậu biết mình không có quyền không có thế, lần này mà nhịn thì lần sau sẽ càng bị lấn tới.

Giảng viên giúp cậu kiểm tra camera giám sát, tìm ra kẻ vứt giày khiêu vũ của cậu, là một bạn học ở phòng kí túc xá bên cạnh, trước đó hai người còn cùng nhau ăn cơm ở căng-tin.

Khi hỏi tại sao lại vứt giày của cậu, đối phương chỉ nói là do vấn đề của cậu, quá khiến người ta chán ghét.

Bạch Thủy Kim bị sốc, nhưng may mắn là sau đó giảng viên đã khai sáng cho cậu, đối phương làm vậy là vì ganh tị giữa bạn bè với nhau, trong đàn cừu xuất hiện một con cừu đặc biệt nổi bật, nó sẽ bị cô lập.

Họ sẽ xem xét con cừu này từ mọi khía cạnh, so sánh ưu điểm của mình với nó, gia cảnh, xuất thân, kiến thức đều không bằng những con cừu khác, nhưng lại tỏa sáng rực rỡ, nên bị bài xích.

Kể từ sau sự việc đó, Bạch Thủy Kim không bao giờ nghi ngờ về vấn đề làm người của mình, cậu không hổ thẹn với lương tâm, đối xử với ai cũng thiện chí, nhưng không có nghĩa là người khác bắt nạt cậu, cậu sẽ không phản kích.

"Cậu..." Lôi Hoan tức đến thở hổn hển.

Bạch Thủy Kim: "Có phải vì cuộc ẩu đả giữa chúng ta lần trước, nên anh vẫn còn ôm hận trong lòng không?"

Đã vài tháng trôi qua kể từ lần gặp mặt trước của hai người, Lôi Hoan ho khan vài tiếng, nói vậy nghe như gã là kẻ tiểu nhân nhỏ mọn vậy.

Sự thật cũng đúng là như vậy, gã ta thực sự đã căm hận Bạch Thủy Kim một thời gian dài.

Bạch Thủy Kim vỗ vỗ gã ta: "Cần gì phải thù dai như vậy, chuyện qua rồi thì cứ cho nó qua đi, làm người nên để lại cho mình một đường lui."

Nhớ kỹ, đây là đạo lý làm người mà thầy Bạch đã truyền dạy cho cậu.

"Làm người nên để lại một đường lui?" Lôi Hoan: "Cậu có tư cách gì mà nói câu này?"

Đánh bụng tôi thành bít tết Wellington* rồi còn gì.

*Bít tết Wellington là một món ăn đẳng cấp đến từ nước Anh, thường được làm từ một miếng thịt bò thượng hạng bọc trong một lớp bánh nướng giòn tan. Miếng thịt bò này được bọc trong pate (thường là pate gan ngỗng), một lớp nấm nghiền nhỏ và cuối cùng là lớp bánh nướng (pastry) vàng ươm. Món ăn này là biểu tượng của sự tinh tế và phức tạp trong nghệ thuật nấu nướng.

"Lần trước tôi chỉ đánh bị thương anh, chứ không phải đánh tàn phế anh đâu, cái đó thì nói lên điều gì?"

"Nói lên điều gì?"

Bạch Thủy Kim nhắm mắt: "Tôi quá từ bi."

"..."

Nói nhiều như vậy, Bạch Thủy Kim thấy khát, cúi đầu tiếp tục hút sữa đậu xanh của mình.

Ôi~ khó uống quá.

Lại hút thêm một ngụm nữa.

Bạch Thủy Kim híp mắt, càng khó uống hơn.

Lôi Hoan thấy cậu ấy thỉnh thoảng lại cúi đầu uống một ngụm sữa đậu xanh trong tay, nhất thời cũng thấy thèm, mùi sữa đậu xanh thoang thoảng, ngửi có vẻ cũng không tệ lắm.

Gã ta đứng dậy đi về phía máy bán hàng tự động.

Bạch Thủy Kim: "Anh định đi mua nước uống à?"

"Mắc mớ gì đến cậu?"

Cậu giơ hộp sữa đậu xanh trong tay lên: "Đừng mua cái này, nó khó uống lắm."

"Ồ." Lôi Hoan ừ một tiếng.

Đi đến trước máy bán hàng tự động, bỏ tiền vào rồi đưa tay bấm chọn sữa đậu xanh.

Lôi Hoan: Không tin.

Khi cầm được hộp sữa đậu xanh trong tay, gã ta đểu cáng quay lại ngồi xuống ghế gỗ, thậm chí còn đưa hộp sữa đậu xanh ra trước mắt Bạch Thủy Kim vẫy vẫy.

Thấy chưa?

Đã mua rồi đấy.

Càng không cho gã ta làm gì, gã ta càng muốn làm cái đó.

Mở nắp lon ra, Lôi Hoan ngửa đầu tu một hơi lớn vào miệng.

"Phụt!!!"

Sữa đậu xanh bắn tung tóe bên cạnh, Bạch Thủy Kim cảm thấy ghê tởm mà né sang một bên.

Lôi Hoan sặc đến ho sù sụ, không ngờ thứ này lại khó uống đến vậy.

Khó uống đến mức gã ta thậm chí còn muốn cắt lưỡi mình vứt đi, cái mùi đậu xanh đó vẫn còn đọng lại trong khoang miệng, khiến gã ta nhăn mặt nhíu mày.

Nhân viên phục vụ bên cạnh thấy vậy vội vàng chạy lại quan tâm: "Thiếu gia, cậu không sao chứ!"

Lôi Hoan ho đến mức như người thời cổ đại bị lao phổi, như thể sắp không xong rồi.

"Thiếu gia?"

Bạch Thủy Kim nhìn nhân viên phục vụ ân cần chu đáo bên kia.

Lôi Hoan vừa ho vừa ra dẻ: "Cậu nhà quê này không biết đâu, sơn trang Ôn Tuyền này là nhà tôi mở đấy."

"Vậy sao?"

"Đương nhiên rồi."

"Vậy cho tôi miễn phí đi."

"..." Ai mà cho cậu miễn phí chứ!

Bạch Thủy Kim nhìn dáng vẻ xe phun nước của gã ta, câu hỏi từ tận đáy lòng tuôn ra "Anh có biết chú nhỏ của tôi không?"

"Chú nhỏ của cậu? Ai cơ? Vương Mộc Quang à?"

Cái tên minh tinh đó gã ta đã từng thấy trên ti vi, nhưng trước đó chưa từng có giao tiếp.

"Đúng vậy, chính là anh ấy, hai người các anh có thể kết bạn với nhau, chắc hẳn có rất nhiều đề tài chung để nói chuyện."

"Tại sao tôi phải kết bạn với anh ta chứ."

Bạch Thủy Kim linh cảm: "Bệnh tình giống nhau."

"..."

Bạch Thủy Kim uống một ngụm sữa đậu xanh, một cái xe bơm nước với một cái xe phun nước.

Không ngờ sơn trang Ôn Tuyền này lại do nhà họ Lôi mở, Bạch Thủy Kim: "Nhà anh cũng có cơ ngơi lớn đấy nhỉ."

Sơn trang Ôn Tuyền có diện tích mặt bằng không nhỏ, tuy trang trí không đến mức xa hoa lộng lẫy, nhưng cũng toát lên vẻ xa xỉ ở khắp mọi nơi.

Tuy đang khen tài sản nhà người ta hùng hậu, nhưng bị Bạch Thủy Kim khen kiểu này, Lôi Hoan chẳng thấy vui vẻ chút nào.

Sơn trang Ôn Tuyền này là do Lôi Lệ Minh kiên quyết bất chấp mọi ý kiến phản đối, nhất định phải xây dựng nên, khi đó nhà họ Lôi đã đến mức cùng đường mạt lộ, huy hoàng một thời đã trở thành dĩ vãng, còn gã ta đầu tư liên tiếp thất bại, cơ ngơi này là thành tích đầu tiên mà Lôi Lệ Minh làm được sau khi được nhận lại vào nhà họ Lôi.

Nói là nói vậy, chứ đêm nào gã ta cũng nghiến răng ken két, đêm đêm mất ngủ.

"Có gì hay ho đâu, chỉ là một nơi tắm suối nước nóng thôi mà."

Lúc này, một bóng người từ xa đi vào, không phải ai khác chính là Lôi Lệ Minh.

Nhìn thấy Lôi Lệ Minh, gã ta chợt nhớ đến cảnh tượng một thời gian trước đó, Lôi Lệ Minh ở nhà ngày nào cũng ôm điện thoại đăng nhập game, cứ sau 9 giờ tối là lại đăng nhập game đúng giờ.

Nếu phát hiện đồng đội không online thì cứ tâm không ở đó, đồng đội này chính là Bạch Thủy Kim.

Ánh mắt Lôi Lệ Minh hướng về phía bọn họ, có lẽ chỉ vài giây nữa là sẽ đến chỗ bọn họ.

Lôi Hoan cười thầm trong lòng, cố ý hỏi: "Cậu thấy sơn trang Ôn Tuyền này có chỗ nào không tốt không, khách hàng tham vấn đấy, cứ nói thoải mái đi, có gì sau khi về tôi sẽ bảo người ta cải thiện lại."

Lôi Lệ Minh khá để tâm đến tên nhà quê này, tuy chưa bao giờ nghe anh ta nhắc đến trước mặt người khác, nhưng mỗi tối đều lên game, kẻ ngốc cũng nhìn ra được.

Chẳng phải vì xuất thân và trải nghiệm của hai người đều không tốt, nên hai tên nhà quê tụ lại với nhau thông cảm lẫn nhau sao.

Sơn trang Ôn Tuyền là do Lôi Lệ Minh sáng lập, Bạch Thủy Kim nói ra những điểm không hài lòng, xem anh ta còn có thể giữ được mặt mũi không.

"Có gì không tốt à?" Bạch Thủy Kim tay chống cằm: "Ở đây có gì không tốt, để tôi nghĩ xem."

Lôi Lệ Minh vừa đi đến đây nghe thấy lời nói của Bạch Thủy Kim thì toàn thân cứng đờ, cả người như đang bước vào phiên tòa xét xử, chờ đợi tuyên án tội danh của mình.

"Nước uống ở suối nước nóng không giải khát được."

"..."

"..."

Lôi Hoan nhất thời á khẩu không trả lời được: "Cái gì cơ?"

Bạch Thủy Kim giơ giơ ly sữa đậu xanh khó uống trong tay: "Không giải khát lắm."

Nếu không cậu cũng không mua thứ khó uống như vậy.

Cậu liếc mắt nhìn thấy Lôi Lệ Minh, nhìn thấy người đồng đội từng sát cánh chiến đấu ở hẻm núi trước đây, Bạch Thủy Kim vui vẻ đứng dậy: "Không ngờ anh cũng ở đây."

Lôi Lệ Minh gãi gãi đầu, có chút đỏ mặt: "Ừm, hôm nay công việc không bận lắm, vừa hay ba mẹ tôi cũng muốn thư giãn nên cùng đến đây."

Nhìn thấy Bạch Thủy Kim ở một mình.

"Cậu đi một mình à?"

"Không, tôi đi cùng với chồng yêu và chú nhỏ."

Nhìn thấy sắc mặt Bạch Thủy Kim không được tốt lắm, đỏ ửng như thể đang sốt cao.

"Cậu sao vậy? Không khỏe à?"

"Tôi bị suối nước nóng nhà anh ngâm rồi."

"..."

Lời lẽ hổ lang.

Để không làm đối phương lo lắng, Bạch Thủy Kim kể cho Lôi Lệ Minh nghe chuyện cậu vừa mới học xong khóa học nhanh về âm thanh bóng bóng.

"Chỉ là vô tình ở trong suối nước nóng hơi lâu một chút thôi."

"Ra vậy." Lôi Lệ Minh có vẻ lúng túng trước mặt cậu: "Để tôi miễn phí cho cậu nhé."

"Không cần."

Giọng nói trầm lắng lạnh lùng chen vào cuộc đối thoại của hai người, Bạch Thủy Kim cảm nhận được hơi ấm phía sau lưng, ngửa đầu về phía sau nhìn thấy cằm cứng rắn lạnh lùng và chiếc cổ thô ráp của Vương Hoàn Tu.

Cơ bắp và khí chất của hắn khiến chiếc áo choàng tắm trở nên đặc biệt quyến rũ.

Áo choàng tắm là món đồ không thể thiếu của đàn ông, mùi hoóc môn tràn ngập khiến Bạch Thủy Kim xoay xoay người, nheo mắt hài lòng như một chú mèo.

Đàn ông, thật muốn yêu thương anh thật mạnh.

"Chồng yêu, cuối cùng anh cũng về rồi."

Nếu không về nữa thì sữa đậu xanh sắp hết hạn mất.

Vương Hoàn Tu vừa đến, Lôi Lệ Minh vốn còn thoải mái liền lập tức căng cứng toàn thân, tư thế đứng không khỏi nghiêm chỉnh như trong quân đội.

"Hoàn Tu, anh cũng đến à."

Vương Hoàn Tu lạnh nhạt đáp: "Ừ."

Lôi Lệ Minh: "Sao các cậu đến mà không nói tôi một tiếng, để tôi còn qua đón các cậu đi chơi."

"Không biết hôm nay cậu có bận không." Vương Hoàn Tu liếc nhìn Bạch Thủy Kim đang nhét ly sữa đậu xanh vào tay hắn: "Cứ thu tiền bình thường, chúng tôi lên phòng nghỉ ngơi trước."

Vương Hoàn Tu không thích ở lâu ở nơi đông người, cảm thấy rất ồn ào.

Mấy người bọn họ đặt phòng tổng thống ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, chào tạm biệt Lôi Lệ Minh, Bạch Thủy Kim đi theo Vương Hoàn Tu lên thang máy về phòng.

Mặc dù hôm nay cậu ngâm suối nước nóng đến choáng váng cả người, nhưng mệt mỏi cũng được xua tan, cảm giác khó chịu biến mất, toàn thân sảng khoái vô cùng.

Cậu đi đến trước phòng suite của mình, lấy thẻ phòng mở cửa, nhìn thấy bóng người trên sàn, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Vương Hoàn Tu cũng đang đi theo vào.

"Chồng yêu, anh không về phòng của mình sao?"

Vương Hoàn Tu đi về phía phòng tắm: "Thẻ phòng không thấy đâu."

Bạch Thủy Kim vừa nghe liền hứng khởi, vừa hay hôm nay cậu có hơi thèm cơ bụng của Vương Hoàn Tu, tối nay có thể lén lút sờ sờ cho thỏa thích.

Vương Hoàn Tu đi ra từ phòng tắm, so với lúc đi vào, lúc đi ra hắn để lộ nhiều hơn, trên người chỉ có một chiếc quần ngủ, nhìn người đàn ông đang đứng trước bồn rửa tay sấy tóc, thân hình hoàn hảo thay đổi theo từng động tác.

Bạch Thủy Kim vào phòng tắm nhanh chóng xong việc, lên giường chờ đợi Vương Hoàn Tu.

Vương Hoàn Tu vừa lên giường, cậu liền dính sát lại.

"Tránh xa tôi ra."

Đối với sự lạnh nhạt của Vương Hoàn Tu, Bạch Thủy Kim đã quá quen rồi, cậu làm ngơ trước sự từ chối của đối phương, lăn qua lăn lại bên cạnh hắn, lăn với biên độ quá lớn, vô tình chạm vào hắn, toàn thân cứng đờ, sau đó lăn xa ra.

Vương Hoàn Tu:...

Bạch Thủy Kim thấy Vương Hoàn Tu nhắm mắt lại, liền đi tắt đèn ở đầu giường, trong bóng đêm cậu trò chuyện với đối phương. Mỗi lần ngủ với Vương Hoàn Tu, điều cậu thích nhất là trò chuyện trước khi ngủ, có cảm giác như phụ huynh đón mình tan học, mình kể cho họ nghe những chuyện thú vị xảy ra ở trường trong ngày.

"Chồng yêu, thẻ phòng của anh mất như thế nào vậy?"

"Không biết." Khi phát hiện ra thì đã không còn trong túi.

"Vậy tại sao anh không đến phòng chú nhỏ, mà lại đến phòng em?"

"Vì Vương Mộc Quang cũng không thấy đâu."

"Thật sao~"

Thì ra chú nhỏ cũng mất tích cùng với thẻ phòng, thật là bất cẩn.

Khoan đã!

Có vẻ như bọn họ đã quên mất điều gì đó.

Trong bóng tối, hai người đồng thời mở mắt.

Vương Mộc Quang!

"Có ai không? Có ai ở đó không?"

Lúc này Vương Mộc Quang một mình bất lực ở trong buồng vệ sinh, điện thoại hết pin, hộp giấy vệ sinh trống trơn, lại không có ai vào nhà vệ sinh.

Cậu ta phát ra tiếng kêu cứu ra bên ngoài không biết đã hao tốn hết bao nhiêu can đảm, kết quả đổi lại là sự phản bội còn đáng sợ hơn.

Cậu ta tuyệt vọng vò đầu bứt tóc, chẳng bao lâu nữa, mái tóc của cậu ta sẽ trở nên trống trơn như hộp giấy vệ sinh.

Quang mệt mỏi lắm rồi, có ai có thể nghe Quang tâm sự không.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, sự chờ đợi vô cùng dày vò.

Vương Mộc Quang tự hỏi, tại sao hạnh phúc lại mong manh như tờ giấy toilet vậy chứ.

Khi cứu được cậu ta ra đã là một giờ sáng.

"Xin lỗi, xin lỗi mà, chúng tôi không cố ý quên cậu đâu."

Vương Mộc Quang cau mày không nói gì, để trừng phạt hai người họ, cậu ta quyết định từ nay về sau sẽ không nói chuyện nữa, để bọn họ nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.

Tuy nhiên, chưa nhịn được bao lâu thì tới lượt câu ta mắc than phiền.

"Một người quên thì thôi đi, cả hai người các anh cùng quên một lúc."

Chỉ cần đặt cậu ta vào mắt một chút chút chút thui, cũng sẽ không hoàn toàn bỏ quên cậu ta trong toilet.

"Điều đó là đương nhiên, chúng tôi là vợ chồng mà." Bạch Thủy Kim thì thầm bên tai cậu ta như dã quỷ: "Một cái chăn không ngủ ra được hai loại người."

"..."

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Vương Mộc Quang nhìn Vương Hoàn Tu đã thay đổi.

Bạch Thủy Kim vốn là con quỷ đói khát sắc dục, không ngờ anh trai cậu ta cũng là người như vậy!

Vương Hoàn Tu nhướng mày: "Nhìn tôi làm gì?"

Vương Mộc Quang nhắm mắt: "Anh, anh làm em buồn nôn."

"..."

Ở lại khu nghỉ dưỡng suối nước nóng một đêm, ngày hôm sau mấy người trở về nhà, vừa đến cửa nhà đã thấy một chiếc xe tải đỗ trước cửa, nhân viên công ty chuyển nhà đang bê hành lý xuống.

Vương Mộc Quang thò đầu ra từ xe: "Em gái về rồi à?"

Vương Hoàn Tu lạnh lùng nói: "Thu đầu lại."

Bạch Thủy Kim cũng tò mò thò đầu ra: "Em gái?"

Vương Hoàn Tu:...

Không học cái tốt, chỉ học cái xấu.

Kết quả vừa thò ra đã bị túm lại.

Em gái nhà họ Vương, tên thật là Vương Trân Châu, nhân vật thiên kiêm nữ pháo hôi trong tiểu thuyết Mary Sue, Bạch Thủy Kim khá tò mò, dù sao tiểu thuyết Mary Sue cậu cũng thường xuyên đọc, vừa ngượng ngùng vừa gây nghiện, đối với cô em gái này cũng khá tò mò.

Vương Trân Châu năm nay mười bảy tuổi, đang học tại trường trung học quốc tế, trước đây vẫn luôn ở nội trú, gần đây trường nghỉ nên về nhà.

Mấy người bước vào nhà, Bạch Thủy Kim tò mò đi khắp nhà tìm em gái, nhưng lại được quản gia thông báo, Vương Trân Châu vừa về nhà đã đóng cửa phòng lại, người hầu đưa đồ vào cũng không cho vào, nằm sấp trên giường khóc.

Khóc?

"Tại sao lại khóc?"

Quản gia lộ vẻ khó xử: "Vài ngày nữa là sinh nhật cô Trân Châu, cô Trân Châu muốn tổ chức một buổi vũ hội, mời bạn bè và tất cả bạn học trong lớp, nhưng muốn mời cậu Lục Minh làm bạn nhảy thì lại bị từ chối, cậu Lục Minh bảo đã có bạn nhảy rồi."

Vương Trân Châu vẫn luôn rất thích Lục Minh, vừa nghe đối phương không thể làm bạn nhảy với mình vào ngày sinh nhật, cả người liền khóc như mưa.

"Suối nước nóng không giải khát được."

"..."

"..."

Lôi Hoan nhất thời á khẩu không trả lời được: "Cái gì cơ?"

Bạch Thủy Kim giơ giơ ly sữa đậu xanh khó uống trong tay: "Không giải khát lắm."

Nếu không cậu cũng không mua thứ khó uống như vậy.

Cậu liếc mắt nhìn thấy Lôi Lệ Minh, nhìn thấy người đồng đội từng sát cánh chiến đấu ở hẻm núi trước đây, Bạch Thủy Kim vui vẻ đứng dậy: "Không ngờ anh cũng ở đây."

Lôi Lệ Minh gãi gãi đầu, có chút đỏ mặt: "Ừm, hôm nay công việc không bận, vừa hay ba mẹ cũng muốn thư giãn nên cùng đến đây."

Nhìn thấy Bạch Thủy Kim một mình.

"Cậu đi một mình à?"

"Không, tôi đi cùng với chồng yêu và chú nhỏ."

Nhìn thấy sắc mặt Bạch Thủy Kim không được tốt lắm, đỏ ửng như thể đang sốt cao.

"Cậu sao vậy? Không khỏe à?"

"Tôi bị suối nước nóng nhà anh ngâm rồi."

"..."

Lời lẽ hổ lang.

Để không làm đối phương lo lắng, Bạch Thủy Kim kể cho Lôi Lệ Minh nghe chuyện cậu vừa mới học xong khóa học nhanh về âm thanh bóng bóng.

"Chỉ là vô tình ở trong suối nước nóng hơi lâu một chút thôi."

"Ra vậy." Lôi Lệ Minh có vẻ lúng túng trước mặt cậu: "Để tôi miễn phí cho cậu nhé."

"Không cần."

Giọng nói trầm lắng lạnh lùng chen vào cuộc đối thoại của hai người, Bạch Thủy Kim cảm nhận được hơi ấm phía sau lưng, ngửa đầu về phía sau nhìn thấy cằm cứng rắn lạnh lùng và chiếc cổ thô ráp của Vương Hoàn Tu.

Cơ bắp và khí chất của hắn khiến chiếc áo choàng tắm trở nên đặc biệt quyến rũ.

Áo choàng tắm là món đồ không thể thiếu của đàn ông, mùi hoóc môn tràn ngập khiến Bạch Thủy Kim xoay xoay người, nheo mắt hài lòng như một chú mèo.

Đàn ông, thật muốn yêu thương anh thật mạnh.

"Chồng yêu, cuối cùng anh cũng về rồi."

Nếu không về nữa thì sữa đậu xanh sắp hết hạn mất.

Vương Hoàn Tu vừa đến, Lôi Lệ Minh vốn còn thoải mái liền lập tức căng cứng toàn thân, tư thế đứng không khỏi nghiêm chỉnh như trong quân đội.

"Hoàn Tu, anh cũng đến à."

Vương Hoàn Tu lạnh nhạt đáp: "Ừ."

Lôi Lệ Minh: "Sao các cậu đến mà không nói tôi một tiếng, để tôi còn qua đón các cậu đi chơi."

"Không biết hôm nay cậu có bận không." Vương Hoàn Tu liếc nhìn Bạch Thủy Kim đang nhét ly sữa đậu xanh vào tay hắn: "Cứ thu tiền bình thường, chúng tôi lên phòng nghỉ ngơi trước."

Vương Hoàn Tu không thích ở lâu ở nơi đông người, cảm thấy rất ồn ào.

Mấy người bọn họ đặt phòng tổng thống ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, chào tạm biệt Lôi Lệ Minh, Bạch Thủy Kim đi theo Vương Hoàn Tu lên thang máy về phòng.

Mặc dù hôm nay cậu ngâm suối nước nóng đến choáng váng, nhưng mệt mỏi cũng được xua tan, cảm giác khó chịu biến mất, toàn thân sảng khoái.

Cậu đi đến trước phòng suite của mình, lấy thẻ phòng mở cửa, nhìn thấy bóng người trên sàn, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Vương Hoàn Tu cũng đang đi theo vào.

"Chồng yêu, anh không về phòng của mình sao?"

Vương Hoàn Tu đi về phía phòng tắm: "Thẻ phòng không thấy đâu."

Bạch Thủy Kim vừa nghe liền hứng khởi, vừa hay hôm nay cậu có hơi thèm cơ bụng của Vương Hoàn Tu, tối nay có thể lén lút sờ sờ cho thỏa thích.

Vương Hoàn Tu đi ra từ phòng tắm, so với lúc đi vào, lúc đi ra hắn để lộ nhiều hơn, trên người chỉ có một chiếc quần ngủ, nhìn người đàn ông đang đứng trước bồn rửa tay sấy tóc, thân hình hoàn hảo thay đổi theo từng động tác.

Bạch Thủy Kim vào phòng tắm nhanh chóng xong việc, lên giường chờ đợi Vương Hoàn Tu.

Vương Hoàn Tu vừa lên giường, cậu liền dính sát lại.

"Tránh xa tôi ra."

Đối với sự lạnh nhạt của Vương Hoàn Tu, Bạch Thủy Kim đã quá quen rồi, cậu làm ngơ trước sự từ chối của đối phương, lăn qua lăn lại bên cạnh hắn, lăn với biên độ quá lớn, vô tình chạm vào hắn, toàn thân cứng đờ, sau đó lăn xa ra.

Vương Hoàn Tu:...

Bạch Thủy Kim thấy Vương Hoàn Tu nhắm mắt lại, tắt đèn đầu giường, trong bóng đêm cậu trò chuyện với đối phương, mỗi lần ngủ với Vương Hoàn Tu, điều cậu thích nhất là trò chuyện trước khi ngủ, có cảm giác như phụ huynh đón mình tan học, mình kể cho họ nghe những chuyện thú vị xảy ra ở trường trong ngày.

"Chồng yêu, thẻ phòng của anh mất như thế nào vậy?"

"Không biết." Khi phát hiện ra thì đã không còn trong túi.

"Vậy tại sao anh không đến phòng chú nhỏ, mà lại đến phòng em?"

"Vì Vương Mộc Quang cũng không thấy đâu."

"Thật sao~"

Thì ra chú nhỏ cũng mất tích cùng với thẻ phòng, thật là bất cẩn.

Khoan đã!

Có vẻ như bọn họ đã quên mất điều gì đó.

Trong bóng tối, hai người đồng thời mở mắt.

Vương Mộc Quang!

"Có ai không? Có ai ở đó không?"

Lúc này Vương Mộc Quang một mình bất lực ở trong buồng vệ sinh, điện thoại hết pin, hộp giấy vệ sinh trống trơn, lại không có ai vào nhà vệ sinh.

Cậu ta phát ra tiếng kêu cứu ra bên ngoài không biết đã hao tốn hết bao nhiêu can đảm, kết quả đổi lại là sự phản bội còn đáng sợ hơn.

Cậu ta tuyệt vọng vò đầu bứt tóc, chẳng bao lâu nữa, mái tóc của cậu ta sẽ trở nên trống trơn như hộp giấy vệ sinh.

Quang mệt mỏi lắm rồi, có ai có thể nghe Quang tâm sự không.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, sự chờ đợi vô cùng dày vò.

Vương Mộc Quang tự hỏi, tại sao hạnh phúc lại mong manh như tờ giấy toilet vậy chứ.

Khi cứu được cậu ta ra đã là một giờ sáng.

"Xin lỗi, xin lỗi mà, chúng tôi không cố ý quên cậu đâu."

Vương Mộc Quang cau mày không nói gì, để trừng phạt họ, cậu ta quyết định từ nay về sau sẽ không nói chuyện nữa, để bọn họ nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.

Tuy nhiên, chưa nhịn được bao lâu thì tới lượt câu ta mắc than phiền.

"Một người quên thì thôi đi, cả hai người các anh cùng quên một lúc."

Chỉ cần đặt cậu ta vào mắt một chút, cũng sẽ không hoàn toàn không để ý đến cậu ta.

"Điều đó là đương nhiên, chúng tôi là vợ chồng mà." Bạch Thủy Kim thì thầm bên tai cậu ta như dã quỷ: "Một cái chăn không ngủ ra được hai loại người."

"..."

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Vương Mộc Quang nhìn Vương Hoàn Tu đã thay đổi.

Bạch Thủy Kim vốn là con quỷ đói khát sắc dục, không ngờ anh trai cậu ta cũng là người như vậy!

Vương Hoàn Tu nhướng mày: "Nhìn tôi làm gì?"

Vương Mộc Quang nhắm mắt: "Anh, anh làm em buồn nôn."

"..."

Ở lại khu nghỉ dưỡng suối nước nóng một đêm, ngày hôm sau mấy người trở về nhà, vừa đến cửa nhà đã thấy một chiếc xe tải đỗ trước cửa, nhân viên công ty chuyển nhà đang bê hành lý xuống.

Vương Mộc Quang thò đầu ra từ xe: "Em gái về rồi à?"

Vương Hoàn Tu lạnh lùng nói: "Thu đầu lại."

Bạch Thủy Kim cũng tò mò thò đầu ra: "Em gái?"

Vương Hoàn Tu:...

Không học cái tốt, chỉ học cái xấu.

Kết quả vừa thò ra đã bị túm lại.

Em gái nhà họ Vương, tên thật là Vương Trân Châu, nhân vật thiên kiêm nữ pháo hôi trong tiểu thuyết Mary Sue, Bạch Thủy Kim khá tò mò, dù sao tiểu thuyết Mary Sue cậu cũng thường xuyên đọc, vừa ngượng ngùng vừa gây nghiện, đối với cô em gái này cũng khá tò mò.

Vương Trân Châu năm nay mười bảy tuổi, đang học tại trường trung học quốc tế, trước đây vẫn luôn ở nội trú, gần đây trường nghỉ nên về nhà.

Mấy người bước vào nhà, Bạch Thủy Kim tò mò đi khắp nhà tìm em gái, nhưng lại được quản gia thông báo, Vương Trân Châu vừa về nhà đã đóng cửa phòng lại, người hầu đưa đồ vào cũng không cho vào, nằm sấp trên giường khóc.

Khóc?

"Tại sao lại khóc?"

Quản gia lộ vẻ khó xử: "Vài ngày nữa là sinh nhật cô Trân Châu, cô Trân Châu muốn tổ chức một buổi vũ hội, mời bạn bè và tất cả bạn học trong lớp, nhưng muốn mời cậu Lục Minh làm bạn nhảy thì lại bị từ chối, cậu Lục Minh bảo đã có bạn nhảy rồi."

Vương Trân Châu vẫn luôn rất thích Lục Minh, vừa nghe đối phương không thể làm bạn nhảy với mình vào ngày sinh nhật, cả người liền khóc như mưa.

Vương Mộc Quang tự nguyện đi an ủi cô, với tư cách là người anh trai hiểu chuyện, việc an ủi người khác chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao.

Trân Châu từ nhỏ chưa từng bị từ chối, nên khi bị Lục Minh từ chối mới đau lòng như vậy, thêm vào đó là có chút tình cảm yêu mến đối phương nên dễ dàng bị đả kích.

Cậu ta đi đến trước cửa phòng Vương Trân Châu, gõ gõ cửa, nói với người bên trong: "Trân Châu, anh hai về rồi, mở cửa ra đi, em không nhớ anh hai sao?"

Tiếng khóc của Vương Trân Châu vẫn không ngừng.

"Cái tên Lục Minh đó có gì tốt chứ, có đẹp trai bằng anh hai không?"

Lần này bên trong có phản hồi, chỉ nghe Vương Trân Châu nói như nuốt cả trời đất: "Lục Minh đẹp trai hơn anh hai một vạn lần."

Một nhát dao này đâm thẳng vào trái tim của kẻ tự luyến.

Vương Mộc Quang ho sặc sụa dữ dội, cậu ta như thể đang ho ra máu.

"Trên đời đâu chỉ có mỗi Lục Minh là đàn ông, anh giới thiệu cho em một anh chàng vận động viên da ngăm cao một mét tám mươi lăm nhé."

"Không muốn! Không muốn! Em không muốn! Em chỉ muốn Lục Minh thôi."

Vai Vương Mộc Quang bị ai đó chạm nhẹ, quay đầu lại thấy Bạch Thủy Kim.

"Sao thế?"

"Anh hai, em muốn."
Bình Luận (0)
Comment