Xuyên Thành Nhân Vật Phe Chính Diện, Ta Rơi Vào Ổ Của Phe Phản Diện

Chương 35

Bạch Thủy Kim tiến lại gần phía cậu ta: "Anh hai."

Vương Mộc Quang theo bản năng lùi lại, nhóc bí lùn này lại muốn hại cậu ta rồi: "Không có."

Cái gì mà một mét tám lăm, cái gì mà da đen, cái gì mà vận động viên, tất cả đều không có.

"Không phải da đen cũng được, da trắng da vàng em đều chấp nhận hết."

"Cậu đúng là không kén chọn."

Bạch Thủy Kim ngượng ngùng: "Em tuân theo sự sắp xếp ạ."

"..."

Vương Mộc Quang thực hiện nghi thức đuổi cậu ấy đi: "Đi đi đi, đừng có đào hố cho tôi nữa."

Nếu để anh cả biết chuyện này, cậu ta sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu. Cho đến bây giờ, cậu ta vẫn chưa hiểu được cảm xúc của Vương Hoàn Tu dành cho Bạch Thủy Kim là như thế nào.

Nói là thích thì anh ấy lại hay tỏ ra thờ ơ với Bạch Thủy Kim, nói chuyện cũng chỉ đôi ba câu. Nhưng nói là không thích thì anh ấy lại khá chiều chuộng Bạch Thủy Kim, có thể nói là một kiểu nuông chiều được thể hiện rõ trong hành động.

Bạch Thủy Kim vào nhà họ Vương đã mấy tháng rồi mà vẫn chưa bị đánh chết.

Có thể thấy anh cả có một bộ tiêu chuẩn khác dành riêng cho Bạch Thủy Kim.

Cậu ta vẫn chưa quên chuyện hôm qua ở sơn trang Ôn Tuyền, hai người bọn họ đã bỏ quên cậu ta trong nhà vệ sinh. Cậu ta nghi ngờ nghiêm trọng rằng anh cả cố tình làm như vậy, nhưng không có bằng chứng.

"Anh hai, em không có đào hố cho anh đâu."

"Đừng có nói nhảm, dẹp hết mấy tên đẹp trai trong đầu cậu đi."

"Dẹp luôn cả anh hai hả?"

Chỉ trong một giây, Vương Mộc Quang đã nhếch mép, vẻ tự luyến trỗi dậy: "Để lại tôi cũng được, dù sao người như tôi cậu cũng khó mà tìm được người thứ hai."

"Vậy anh hai da đen..."

"Không được." Vương Mộc Quang lạnh lùng từ chối: "Đừng có mơ nữa cưng à, tôi tuyệt đối sẽ không nhảy vào cái hố của cậu đâu."

Bạch Thủy Kim cãi lý: "Hố em đào không sâu đâu, anh hai nhảy xuống cũng không sao cả."

"Nhưng sẽ lùn như cậu."

Bạch Thủy Kim:...

Được rồi được rồi.

Công kích cá nhân hả trời.

Quả nhiên nhà họ Vương các người không có ai là người tốt cả!

Bạch Thủy Kim lẩm bẩm: "Em đào hố, anh nhảy xuống rồi nhảy lên, chẳng phải vẫn cao như cũ sao."

"Nhảy lên rồi anh cả sẽ đánh gãy chân tôi, cuối cùng vẫn lùn như cậu thôi."

"..."

Vận động viên da đen bay cao như con vịt luộc rồi.

Vương Trân Châu khóc cả buổi chiều ở nhà, Vương Mộc Quang lo lắng cho em gái, cậu ta không chịu được cảnh em gái khóc, còn khó chịu hơn cả việc cậu ta khóc lóc thảm thiết nữa.

Cậu ta như con lừa đi tới đi lui trong phòng khách, quay đầu lại bỗng phát hiện anh cả đang ngồi trên sofa thản nhiên đọc báo chí.

"Anh."

Vương Hoàn Tu không nói gì.

"Anh!"

"Anh ơi anh ơi!"

"Tôi đang nghe đây." Vương Hoàn Tu lật một trang báo: "Muốn đẻ trứng thì ra chuồng gà mà đẻ."

Lúc này, ánh mắt Bạch Thủy Kim nhìn Vương Mộc Quang trở nên phức tạp.

Vương Mộc Quang:...

Không ngờ Vương Hoàn Tu lại bình tĩnh trước việc Vương Trân Châu khóc đến vậy.

Vương Mộc Quang cảm thấy hơi khó chịu trong lòng, cậu ta tưởng anh cả sẽ phẫn nộ như mình.

"Anh, em gái khóc lâu như vậy rồi, anh không lo lắng sao?"

"Đợi nó khóc đến khi ngủ thì sẽ không khóc nữa."

Ngủ rồi thì đương nhiên là không khóc nữa rồi.

Đợi Trân Châu khóc đến khi ngủ thì phải đợi đến năm con khỉ mất. Con bé từ nhỏ đã rất nhiều năng lượng, hồi bé đi học cả ngày, về nhà vẫn còn chạy đuổi theo lợn khắp vườn hoa.

Đó là con lợn do chính cô bé nuôi, hồi bé dùng tiền tiêu vặt mua về, ai ngờ bị lừa, cuối cùng nuôi đến hai trăm cân.

Trân Châu từ nhỏ đã rất thiện lương, dù biết sau này lợn sẽ trở nên xấu xí cũng không bỏ rơi nó.

"Anh, anh không lo cho em gái sao."

Vương Hoàn Tu đặt tờ báo xuống: "Trên đời này không có ai chết vì khóc cả."

Vương Mộc Quang nghẹn lời, hiếm khi cảm thấy bất mãn với anh cả. Ba anh em cùng mẹ sinh ra, nhưng nói về mối quan hệ thì Vương Mộc Quang và Vương Trân Châu thân thiết hơn một chút.

Sau khi bố mẹ gặp tai nạn máy bay qua đời, ba anh em liền sống tách biệt. Vương Hoàn Tu 14 tuổi trở về biệt thự cũ của nhà họ Vương, mỗi ngày ở bên ông nội.

Còn cậu ta 10 tuổi và Trân Châu 7 tuổi thì đến nhà ngoại, nhà ngoại của mẹ.

Lúc đó hai bên gia đình còn cãi nhau về việc nuôi dạy bọn trẻ như thế nào. Sau khi bố mẹ kết hôn thì tự lập ra ở riêng, chỉ dịp lễ Tết mới đưa bọn trẻ về thăm người lớn và họ hàng khác.

Trước đó ba anh em vẫn luôn sống cùng nhau, trước 10 tuổi, trong ký ức của cậu ta luôn có anh cả, mỗi ngày tan học về anh cả đều có vẻ mặt uể oải.

Bố luôn cười mắng anh cả như vậy, nói vợ chồng ông sinh ra một tên tiểu ma vương, sự thật cũng đúng như vậy.

Trong giới của họ thịnh hành giáo dục tinh anh, từ nhỏ trẻ con đã bắt đầu học các khóa học với lượng bài vở rất lớn, nhưng đối với Vương Hoàn Tu, vợ chồng họ tuy yêu cầu không nhỏ nhưng cũng không quá nghiêm khắc.

Mặc dù việc học tập có thể rất vất vả, niềm vui vẫn luôn song hành cùng nó. Vương Hoàn Tu không bao giờ cảm thấy chán nản, ngay cả vợ chồng họ cũng không lo lắng hắn sẽ chán chường, bởi vì Vương Hoàn Tu luôn tìm cách thoát khỏi những tình huống như thế.

Vương Mộc Quang còn nhớ có lần khi cậu ta đang học mẫu giáo, anh cả chạy từ trường về, trực tiếp đến trường mẫu giáo tìm cậu ta, hỏi cậu ta có muốn đi trèo cây không.

Vương Mộc Quang chưa từng nghe thấy hay thấy chuyện này bao giờ, lập tức đi theo luôn.

Vương Hoàn Tu chạy vào phòng giáo viên xin nghỉ cho cậu ta, nói bố bị gãy chân, muốn đưa em trai đến bệnh viện thăm bố.

Kết quả chưa đầy nửa tiếng sau, ông bố bị gãy chân đã nhanh nhẹn chạy vào trường mẫu giáo đánh Vương Hoàn Tu một trận.

"..."

Nhưng trận đòn này cũng không khiến cha con cãi nhau, cuối cùng bố nhìn hai anh em bọn họ trèo cây.

Khi đó cậu ta còn nhỏ xíu đã bị anh trai dẫn lên ngồi trên thân cây, run rẩy đến mức như sắp òa khóc trong tích tắc.

Bố và vệ sĩ ở dưới hỏi to anh trai cậu ta: "Sao lại dẫn em trai trèo cây vậy hả?"

Vương Hoàn Tu nắm chặt Vương Mộc Quang để giữ thăng bằng cho cậu ta: "Ở độ cao này nhìn mọi thứ đẹp lắm, con cũng muốn cho em trai ngắm thử."

Dù lúc đó còn nhỏ, nhưng đến giờ cậu ta vẫn nhớ rõ chuyện này.

Không phải vì cảnh trên cây đẹp đến thế, mà là vì sợ đến nỗi tè ra quần...

Lúc đó, cậu ta nghĩ rằng cậu và anh trai là số một thiên hạ, về sau cũng sẽ là số một thiên hạ.

Nhưng trời cao không chiều lòng người, hiện giờ rõ ràng không còn như vậy nữa.

Trong giai đoạn tuổi dậy thì nhạy cảm, ba anh em bọn họ cũng rất hiếm khi gặp nhau. Cậu ta thấy phiền vì ít thấy bóng dáng Vương Hoàn Tu, mỗi lần muốn gặp hắn đều rất khó, thậm chí cậu ta và em gái phải chạy đến nơi hắn thi đấu mới có thể nhìn thấy hắn.

Lần nào cũng rất bận, rất bận.

Nhiều lần như vậy, cuối cùng bọn họ cũng không đi nữa. Bọn họ đều đã lớn, có việc riêng phải làm, không thể cứ chạy theo sau anh trai mãi được.

Chỉ là sau khi anh trai nắm quyền, ông ngoại bảo họ chuyển đến chỗ ở của Vương Hoàn Tu.

Đồ đạc thì chuyển đi không ít, nhưng vì công việc và chuyện học hành, Vương Mộc Quang và Vương Trân Châu không ở nhà nhiều.

Trong tâm trí Vương Mộc Quang luôn có những kỷ niệm đẹp giữa ba anh em. Hồi nhỏ không được ăn nhiều chocolate, ba đứa lén giấu một miếng, trốn trong phòng giặt khô để chia nhau ăn.

Vị ngọt ngào như vẫn còn đọng lại trong miệng.

Nhưng giờ đây, Vương Hoàn Tu dường như không còn chia chocolate cùng họ như hồi nhỏ nữa.

Phản ứng lạnh nhạt của Vương Hoàn Tu trước tiếng khóc của em gái khiến Vương Mộc Quang có chút bất mãn trong lòng. Không ở bên nhau lâu thì tình cảm sẽ phai nhạt, nhưng lúc đó bọn họ còn nhỏ, chẳng ai có thể vượt qua khoảng cách của những năm tháng xa cách.

"Không được, tôi phải đi xem sao."

Bạch Thủy Kim cắn một miếng chuối vừa bóc: "Xem kiểu gì, em gái đâu có cho cậu vào."

"Luôn có cách mà." Vương Mộc Quang đứng dậy: "Phòng của em gái ở tầng hai, tôi trèo lên là được."

Vương Hoàn Tu uống trà đỏ, giọng điệu lạnh nhạt: "Cây còn trèo không nổi, còn đòi trèo lên lầu?"

"Có gì khó đâu, em nhất định trèo được lên."

"Được, cứ đi đi." Hắn đặt tách trà xuống: "Vừa hay Trân Châu không khóc nữa, cậu rơi xuống thì cậu khóc tiếp thay nó."

"..."

Bạch Thủy Kim nhai chuối, hai má phình ra.

Chồng yêu sao mà độc miệng thế, nói chuyện hay quá trời quá đất.

Vương Mộc Quang không nói nên lời, nếu cậu ta ngã xuống có khi còn bị gãy xương, nhưng không thấy Trân Châu, cậu ta cảm thấy như kiến bò trong tim.

Lúc này quản gia vội vã từ tầng hai đi xuống.

"Thiếu gia Mộc Quang! Thiếu gia Mộc Quang!"

Vương Mộc Quang đứng dậy đón quản gia: "Chuyện gì vậy, chú Trương?"

"Tin vui, tiểu thư Trân Châu không khóc nữa."

"Thật sao, em ấy đã nghĩ thông suốt rồi à?"

Nghĩ rằng anh hai của em ấy đẹp trai hơn tên Lục Minh kia!

"Không phải, tiểu thư Trân Châu ngủ rồi ạ."

"..."

Vương Mộc Quang lặng lẽ quay đầu nhìn Vương Hoàn Tu.

Anh trai của cậu ta quả nhiên tiên đoán như thần.

Thôi, ngủ thì ngủ vậy, miễn là không khóc nữa là được.

Vương Mộc Quang cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không quên kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này: "Quản gia, ông đi điều tra giúp tôi xem tên Lục Minh đó là ai? Hắn ta dựa vào đâu mà từ chối Trân Châu chứ."

Quản gia nghe xong nhưng không động đậy, mà nhìn sắc mặt của Vương Hoàn Tu.

Nếu Vương Hoàn Tu không lên tiếng, ông ấy sẽ không làm việc này.

Vương Mộc Quang: "Anh!"

"Đã bảo, muốn đẻ trứng thì ra chuồng gà."

"..." Vương Mộc Quang: "Anh, em muốn điều tra tên Lục Minh đó."

Vương Hoàn Tu rõ ràng không đồng ý: "Ngoan ngoãn ở yên đó."

"Vậy em ba đau lòng vô ích sao? Em phải cho hắn một bài học mới được."

"Cậu là lưu manh à? Người ta không thể từ chối em ấy sao?"

Bạch Thủy Kim đứng bên cạnh gặm chuối, nam chính trong văn học Mary Sue từ chối Trân Châu là quyền của anh ta, không làm gì sai cả. Nếu chỉ vì đối phương từ chối làm bạn nhảy của Vương Trân Châu, mà Vương Mộc Quang lại muốn cho anh ta một bài học thì quả thật không đúng.

Chú nhỏ quả không hổ danh là phản diện giảm trí, hành vi hiện tại đúng là rất phản diện.

Nhưng cậu không ngờ Vương Hoàn Tu lại sáng suốt đến vậy.

Vương Mộc Quang bị chọc cho không nói nên lời, nghĩ lại thì quả thật cậu ta đã phóng đại vấn đề.

Nhưng cậu ta chỉ là không muốn thấy em gái đau lòng mà thôi.

Giờ bị Vương Hoàn Tu nói vậy, cậu ta cũng hơi đau lòng. Dù suy nghĩ như vậy là không đúng, nhưng đại ca cũng nên thiên vị một chút chứ.

Vương Mộc Quang trực tiếp về phòng, Vương Hoàn Tu không nhìn cậu ta nữa mà cầm điện thoại trả lời tin nhắn.

Lúc này trước mặt hắn xuất hiện một quả chuối chỉ còn lại một miếng cuối cùng.

Bạch Thủy Kim để lại phần đuôi chuối, đưa đến bên miệng Vương Hoàn Tu, cậu ngồi bên cạnh hắn cười tươi: "Chồng yêu, miếng cuối cùng em không mún ăn nữa."

Phần gốc chuối cứng quá, cậu không thích ăn.

Không ăn thì lãng phí, cậu thấy vậy không tốt lắm.

Vương Hoàn Tu lạnh lùng nhìn cậu.

Bạch Thủy Kim áp chuối vào môi hắn: "Em là lưu manh đấy."

"..."

Cuối cùng miếng chuối đó bị Vương Hoàn Tu nuốt vào miệng.

"Chồng yêu, anh đau lòng ư?"

Bàn tay to đang cầm điện thoại của Vương Hoàn Tu khẽ cứng lại, thoáng qua rồi lại trở về như cũ.

"Không có."

"Chồng yêu." Bạch Thủy Kim ngả về phía hắn, dính chặt vào người hắn, đầu đụng mạnh vào cằm hắn: "Anh đừng đau lòng quá nha, em thấy anh là người tốt nhất thiên hạ luôn."

Cơn đau ở cằm khiến hắn tạm thời không xem tin nhắn công việc nữa, ánh mắt chuyển đến đỉnh đầu của Bạch Thủy Kim, sau đó dường như bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, khóe miệng nhếch lên một cách vi diệu.

Cốc cốc —

Có tiếng gõ cửa vang lên trong phòng làm việc.

"Vào đi." 

Trợ lý tổng bước vào với những tập tài liệu trên tay: "Vương tổng, đây là những dự án đã được sàng lọc gần đây, ngài xem có cần loại bỏ dự án nào không ạ."

Vương Hoàn Tu nhìn qua các dự án gần đây, ánh mắt dừng lại ở một dự án đầu tư công viên giải trí.

Dự án này tuy không lỗ vốn nhưng cũng chẳng có gì nổi bật. Hiện tại thị trường công viên giải trí đang bị bão hòa, nếu không có ý tưởng mới mẻ nào để thu hút du khách thì dự án ban đầu có thể ổn, nhưng lâu dần sẽ đi vào trì trệ.

"Loại bỏ dự án công viên giải trí."

Trợ lý tổng hỏi: "Tất cả ạ?"

"Tất cả."

"Vậy phần của Lục thị cũng..."

"Bọn họ có gì nổi trội hơn sao?"

Trợ lý tổng: "Cũng không có gì đặc biệt ạ."

Ông chủ đã nói loại bỏ rồi, anh ta đáng lẽ không nên hỏi thêm câu này. Ưu thế chính của Lục thị nằm ở quỹ đất đai, mặc dù họ cũng có các dự án offline nhưng phần lớn là về mảng phát triển game và phần mềm. Nếu không thể kiếm được lợi nhuận lớn từ các thiết bị kỹ thuật của công viên giải trí, thì quả thật không cần thiết phải tham gia vào.

Sau khi kết nối xong, trợ lý tổng định rời khỏi văn phòng.

"Khoan đã."

Trợ lý tổng quay đầu lại: "Vương tổng, ngài còn việc gì dặn dò nữa không ạ?"

"Trang trí hiện trường tiệc sinh nhật của Trân Châu thế nào rồi?"

"Vẫn đang tiến hành ạ, mọi quy trình đều được kiểm soát rất chặt chẽ. Nếu Vương tổng muốn xem ảnh, lát nữa tôi sẽ sắp xếp và gửi cho ngài."

Địa điểm tổ chức tiệc sinh nhật của tiểu thư Trân Châu đã bắt đầu tiến hành từ một tuần trước, Vương Hoàn Tu đã xem qua không ít địa điểm.

Hắn không biết Trân Châu thích gì, cũng không hiểu những suy nghĩ nhỏ nhặt của con gái, phương án thiết kế đã thay đổi hết lần này đến lần khác.

Đây là sinh nhật đầu tiên của Vương Trân Châu kể từ khi trở về bên cạnh hắn, cô bé bây giờ cũng đã đến tuổi 18 rực rỡ và tươi đẹp.

Vương Hoàn Tu liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay bên trái: "Không cần đâu, cậu ra ngoài đi."

Trợ lý tổng lui ra ngoài.

Sau khi nhốt mình trong phòng cả một đêm, ngày hôm sau Vương Trân Châu cuối cùng cũng không chịu nổi cơn đói mà ra ngoài ăn cơm.

Hàng mi trên của cô dài, hàng mi dưới dày, đôi mắt đỏ ngầu vì đêm qua ngủ không ngon.

Vẻ ngoài bẩm sinh không thua kém gì hai người anh trai. Ở tuổi 17, tuy trong sáng nhưng vẻ ngoài lại nổi bật rực rỡ hơn một chút, như viên hồng ngọc lấp lánh ánh châu quang, nhan sắc cũng bá đạo không kém gì hai anh trai của mình.

Đôi mắt có vài phần giống Vương Hoàn Tu, mang theo khí thế khiến người khác phải khuất phục, tự nhiên trời sinh. Từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhung lụa, được cưng chiều đến tận trời xanh, nên có một sự kiêu ngạo không coi ai ra gì.

Bất kể là nhà họ Vương hay nhà họ Mộc bên mẹ của Vương Trân Châu, thế hệ này chỉ có mỗi Vương Trân Châu là con gái, đi đâu cũng là viên minh châu sáng chói lấp lánh.

Mái tóc dài màu nâu nhạt như tảo biển, được chăm sóc rất có độ bóng, không cần trang điểm cũng là mỹ nhân xinh đẹp từ cái nhìn đầu tiên.

Vương Mộc Quang luôn xem cô như viên minh châu trên tay mà đối đãi, một chút ủy khuất cũng không nỡ để cô phải chịu, gần đây vì tình cảm mà phiền não khiến cậu ta - người anh hai này vô cùng đau lòng.

Vương Trân Châu phát ra tiếng gầm gừ thấp như một con rồng hung dữ, bây giờ cô đói đến mức có thể ăn được cả một con lợn.

Cô đi đến phòng ăn định ăn một bữa thật no, kết quả lại thấy cảnh tượng bàn ăn sau cơn cuồng phong.

Trên bàn ăn, Bạch Thủy Kim đang quét sạch đồ ăn để xua đi cơn đói, trở về với bản chất thật của mình.

Vương Trân Châu:...

Ai vậy?

Bóng dáng mảnh mai xuất hiện ở lối vào phòng ăn, Bạch Thủy Kim ngẩng đầu lên khỏi bát cơm, biết người trước mắt chính là Vương Trân Châu, vội vàng lấy khăn giấy lau miệng, muốn để lại ấn tượng tốt cho đối phương.

"Xin chào, anh là Bạch Thủy Kim."

Vương Trân Châu chưa từng gặp cậu ta, nhưng trong tin nhắn anh hai gửi cho cô biết rằng, đối phương chính là người có khuôn mặt hoa lá cành hẹ đã kết hôn với anh cả của cô.

Tin tức về việc Vương Hoàn Tu kết hôn, cô đã thấy trên báo, cũng vì chuyện này mà còn nổi cáu một trận.

Anh cả kết hôn mà không nói cho cô biết, thử hỏi ai mà không tức giận cho được.

Cô ngồi xuống đối diện Bạch Thủy Kim, tư thế có phần kiêu ngạo: "Tôi là Vương Trân Châu."

Có thể nói Vương Trân Châu được cưng chiều nhất nhà họ Vương, nếu cô muốn cưỡi ngựa, Vương Mộc Quang sẽ để cô cưỡi lên lưng mình trong giây lát.

Chỉ có Vương Hoàn Tu và Lục Minh đẹp trai nhất thế giới mới từ chối cô ấy.

Ngay cả ông nội cũng chu đáo mọi việc với cô cháu gái này, việc gì cũng đáp ứng, ngay cả ngôi sao trên trời cũng thấy cô ngoan ngoãn, chỉ muốn một ngôi sao chứ không phải cả bầu trời.

Bạch Thủy Kim đối với cái tên Vương Trân Châu đã sớm biết, trước khi hai người gặp mặt, cậu đã thấy trong sách rất nhiều lần, nhưng vẫn nói: "Anh biết, hôm qua đã nghe mọi người nói qua."

Vương Mộc Quang đã nói với cậu, em gái tên là Trân Châu, là viên minh châu của nhà họ Vương và nhà họ Mộc.

Chỉ một câu nói, liền khiến Vương Trân Châu không vui: "Hôm qua mới nghe nói, bình thường hai người họ không nhắc đến tôi sao?"

Một kẻ nghiện công việc, một kẻ tự luyến làm sao mà nhắc đến được?

Bạch Thủy Kim không biết phải giải thích với Trân Châu thế nào, dù sao cô ấy cũng không phải không biết, Vương Mộc Quang - kẻ tự luyến này bình thường chỉ quan tâm đến bản thân mình.

Vương Hoàn Tu thì càng không cần phải nói, quấn quýt với công việc đến vĩnh viễn.

Vương Trân Châu "hừ" một tiếng, hai má phồng lên: "Tôi biết ngay trong lòng họ không có tôi mà, sau này tôi sẽ không nói chuyện với hai người họ nữa."

Cô ngồi đó như một con cá nóc đang sủi bọt, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.

"Này, anh cưới anh tôi được bao lâu rồi?"

Bạch Thủy Kim vừa ăn bánh bao nhân trứng sữa vừa tính ngày: "Cũng được mấy tháng rồi."

Cô vốn định hỏi kỹ hơn xem trong mấy tháng này anh cả thật sự chưa từng nhắc đến cô lần nào, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thôi, mấy ngày nay tâm trạng cô vốn đã không tốt, cần gì phải tự làm khó mình.

Bèn đổi chủ đề: "Sau khi cưới anh tôi, anh cảm thấy anh tôi như thế nào, anh tôi có yêu thương anh nhiều không?"

"Phụt!!!"

Bạch Thủy Kim uống sữa bò bị sặc, tiểu thư nhà đài các đều nói chuyện thẳng thắn như vậy sao?

Trong gia đình này, hiếm khi cậu đỏ mặt: "Cái đó thì không có."

"Là anh không được hay anh tôi không được?"

Bạch Thủy Kim đồng tử địa chấn, làm sao cậu trả lời được.

"Ừm..."

"Được rồi, tôi biết rồi, anh tôi không được."

Không phải...

Bạch Thủy Kim không biết Trân Châu đã đi đến kết luận này như thế nào.

"Thực ra chồng yêu của anh khá là được." Bạch Thủy Kim đỏ mặt.

Tuy chưa thử qua, nhưng nhìn chồng yêu của cậu đã thấy rất được rồi, cậu học khiêu vũ quốc tế, đối với độ mạnh mẽ của cơ thể có một số yêu cầu nhất định, nên cậu sẽ quan sát thân hình và nhìn eo của Vương Hoàn Tu là biết rất có sức.

Vương Trân Châu ngồi trong phòng ăn, không ngừng đánh giá Bạch Thủy Kim, đối phương trông khác với hình ảnh cô từng thấy trên báo, bản thân trông ngoan ngoãn hơn nhiều so với ảnh, tóc đen mắt đen, màu mắt hơi sâu, làn da trắng, trông khá là dễ thương, vóc dáng cũng không tệ.

"Vậy sao anh ấy không yêu thương anh, anh trông rất hợp gu của anh tôi mà."

Bạch Thủy Kim môi run rẩy, gu... gu lý tưởng!

Cậu á?

Vương Trân Châu nhấp một ngụm sữa bò nóng, hỏi: "Anh không biết sao?"

Vương Hoàn Tu thích những thứ đáng yêu, cô nghe chú út nói vậy, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng vẻ ngoài của cậu lại chính là hình mẫu lý tưởng của Vương Hoàn Tu.

Vương Trân Châu nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu, cảm thấy thú vị, như chú mèo nhìn thấy chuột hamster vậy, khẽ nheo đôi mắt long lanh như ngọc.

Anh trai cô từ nhỏ đã thích kiểu người như Bạch Thủy Kim, tuy chưa từng hẹn hò, nhưng sở thích chính là mẫu người như Bạch Thủy Kim vậy.

"Anh trai em thích kiểu người như anh đấy, anh chỉ cần nói muốn hôn anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ hôn anh ngay."

Bạch Thủy Kim nghe đến choáng váng, không muốn nghe thêm nữa.

Cậu đẩy đĩa quẩy chưa động đũa về phía Trân Châu: "Em gái, em mau ăn đi."

Cầu xin em ăn một chút đi, đừng nói nữa.

Vương Trân Châu vui vẻ nhận lấy, bắt đầu bữa sáng thanh lịch của mình. Sau khi ăn xong, cô như phát hiện ra điều gì mới mẻ, đuổi theo Bạch Thủy Kim chạy.

Bạch Thủy Kim vốn hay gây sóng gió ở nhà họ Vương, giờ lại như gặp phải thiên địch, chạy khắp khu vườn, hai người như gà chạy bộ không ngừng nghỉ.

Vương Mộc Quang đang nằm trên ghế dài ở tầng một vừa đọc tiểu thuyết ngôn tình vừa tắm nắng, chợt thấy Vương Trân Châu xách váy đuổi theo Bạch Thủy Kim khắp vườn hoa.

Lần trước Vương Trân Châu chạy trong vườn như vậy là khi đuổi theo con lợn.

Bạch Thủy Kim muốn thoát khỏi Vương Trân Châu, kết quả đối phương lại áp dụng nguyên lý đường thẳng là đường ngắn nhất giữa hai điểm, trực tiếp vượt qua bụi cỏ để bắt cậu.

Bạch Thủy Kim:......

Đúng là đầu óc học sinh cấp ba vẫn hơn đầu óc sinh viên đại học.

"Anh chạy cái gì?" Vương Trân Châu vỗ đầu Bạch Thủy Kim như đập bóng, véo má cậu: "Tôi có ăn thịt anh đâu mà anh sợ."

Bạch Thủy Kim: "... Hay là em cứ coi như anh chết đi."

Vương Trân Châu:......

"Bổn tiểu thư chịu nói chuyện với anh, anh nên cảm ơn mới phải."

Toàn nói những lời vô nghĩa, không biết còn tưởng cậu mới là anh hai của cô, chứ không phải người đang đọc tiểu thuyết ngôn tình kia.

Bạch Thủy Kim chạy mệt rồi, trực tiếp nằm bẹp xuống đất. Bây giờ đã là mùa xuân, khu vườn đang mùa xuân ấm áp hoa nở rộ, cậu móc từ trong túi ra một nắm hạt kê rải xả xui.

Xua tan đi!

Vương Trân Châu suýt bị rải trúng: "Làm gì vậy? Tấn công tôi à?"

Bạch Thủy Kim lắc đầu: "Không phải, ở đây có mấy con chim sẻ tôi hay nuôi."

Mùa đông chim sẻ không bay về phương nam, vào những ngày đông có nắng ấm, thường có chim sẻ đáp xuống nhảy nhót kêu chíp chíp.

Bạch Thủy Kim nhìn lâu rồi, tự giác cho chúng ăn, cứ thế cho ăn suốt cả mùa đông.

Chim sẻ?

Vương Trân Châu ngồi xuống bên cạnh cậu, chẳng mấy chốc quả nhiên có thứ gì đó lao về phía này.

Cô nhìn những thứ tròn như quả bóng trên mặt đất, rơi xuống còn nảy lên vài cái: "Anh nói mấy con chim béo ú đó hả?"

Dùng từ "con" làm đơn vị đếm thật sống động.

Bạch Thủy Kim:......

Ánh nắng xuân chiếu xuống khiến người ta ấm áp dễ chịu, nhìn Bạch Thủy Kim nằm bên cạnh, Vương Trân Châu cảm thấy cậu sống thoải mái hơn cô trong ngôi nhà này.

"Anh đã về nhà cũ chưa?"

Nhà cũ? Bạch Thủy Kim mở mắt ra, họ vừa mới về đó cách đây vài ngày.

Cậu gật đầu, trên đầu dính không ít cỏ vụn.

"Mấy lão già cứng đầu đó có gây khó dễ gì cho anh không?"

Vương Trân Châu không thích những người ở nhà cũ họ Vương, đặc biệt là gia đình chú ba của cô, tên là Vương Vọng, quả thật là người như tên gọi, suốt ngày sủa gâu gâu, trước đây cô về thăm nhà, bọn họ còn nảy ra ý định mai mối cho cô.

Thời đại nào rồi chứ, Vương Trân Châu muốn cào nát mặt chú ta, anh trai cô cưới Bạch Thủy Kim, cô không tin khi về đó Vương Vọng lại không gây khó dễ cho cậu.

Bạch Thủy Kim gạt đám cỏ vụn trên đầu, nhớ lại lần trước về nhà cũ, cả nhà vây cậu và chồng yêu đang mặc đồng phục trong phòng để quần áo.

So với việc cậu bị gây khó dễ, người muốn chui xuống đất còn có kẻ khác.

Cậu cảm thấy chồng yêu của mình chắc đã bị ám ảnh tâm lý rồi.

"Tôi thì không sao, đồ ăn bên đó khá ngon."

"Ai hỏi anh về đồ ăn chứ, tôi hỏi họ có gây khó dễ cho anh không cơ mà."

Bạch Thủy Kim: "Cái đó thì không có."

Hầu hết mọi người đều nhìn sắc mặt Vương Hoàn Tu, cũng chẳng ai gây khó dễ cho cậu, cậu nhớ lại mình còn chụp ảnh trước đài phun nước trong phòng ở nhà cũ.

Lần đầu tiên thấy đài phun nước trong nhà nên thấy mới lạ, nhờ Vương Mộc Quang chụp cho một tấm, Bạch Thủy Kim lấy điện thoại ra định cho Trân Châu xem.

"Hôm đó tôi thực sự rất vui."

Giơ điện thoại lên trước mặt cô, Vương Trân Châu liếc mắt nhìn thấy đôi dép thỏ màu hồng trên chân cậu.

Đó là đôi dép cô vẫn mang mỗi lần về nhà cũ.

"Anh đi cỡ giày bao nhiêu?"

Bạch Thủy Kim không hiểu sao cô lại hỏi vậy: "41, sao thế?"

Cô đi cỡ 39, Vương Trân Châu chỉ vào bức ảnh: "Còn bảo là không bị bắt nạt."

"......"
Bình Luận (0)
Comment