Xuyên Thành Nhân Vật Phe Chính Diện, Ta Rơi Vào Ổ Của Phe Phản Diện

Chương 50

Một ngụm máu tươi dâng lên cổ họng, ánh đèn năm màu rực rỡ trong phòng riêng chiếu lên gương mặt gã, Bùi Tri Hành không cần phải tự thay đổi sắc mặt, ánh đèn đã tự động tô màu cho gã.

Vào khoảnh khắc này, diễn viên bên cạnh gã dường như nghe thấy tiếng vỡ tan của đồ thủy tinh rơi xuống đất.

Nhìn vẻ mặt thảm hại của Bùi Tri Hành.

Ồ, hóa ra đó là trái tim mong manh của gã.

Bạch Thủy Kim nâng ly rượu lên: "Hãy cùng nâng cốc chúc mừng đôi tình nhân này nào!!!"

Mọi người cùng nâng ly: "Chúc mừng!!!!"

Bùi Tri Hành muốn giải thích, nhưng cuối cùng không thốt nên lời, gã giải thích thế nào đây? Gã có thể giải thích như thế nào chứ!

Gã còn có thể nói rằng bữa tiệc chia tay này là để thử xem Bạch Thủy Kim có quan tâm đến gã không sao?

Nếu gã nói ra như vậy, kẻ bị coi là tên hề lớn nhất trường chính là gã.

"Không ngờ Bùi thiếu gia lại có người thích rồi."

"Hóa ra đó là lý do hôm nay đột nhiên xuất hiện một gương mặt lạ, thì ra là cậu đưa đến."

Bùi Tri Hành đứng đó, chỉ thiếu điều gắn thêm cái mũi đỏ cho bản thân.

Đột nhiên có người nhét vào tay gã một ly rượu, Bùi Tri Hành cúi đầu nhìn ly rượu có đá trong tay, rồi lại nhìn Vương Hoàn Tu đột nhiên xuất hiện bên cạnh gã trong bộ vest lịch lãm, khí chất phi phàm.

Bùi Tri Hành mặt xanh lè: "Làm gì vậy?"

Ly rượu của Vương Hoàn Tu chạm vào ly của gã, phát ra tiếng va chạm trong trẻo: "Chúc mừng cậu."

Bùi Tri Hành:...

Vừa nãy sắc mặt anh đâu có như vậy.

Nhìn Vương Hoàn Tu đắc ý như gió xuân, nụ cười trên mặt khiến người ta tưởng như anh vừa đàm phán thành công một hợp đồng trị giá vài tỷ.

Đôi mắt của Vương Hoàn Tu trong ánh đèn không quá sáng của phòng riêng trông vô cùng tà mị, mang vẻ đẹp trưởng thành vượt trội hơn hẳn tất cả mọi người ở đây: "Hai người rất xứng đôi."

Răng hàm của Bùi Tri Hành nghiến ken két: "Anh..."

Vương Hoàn Tu: "Sao thế? Vui đến nỗi không nói nên lời à?"

Bùi Tri Hành nhìn khuôn mặt của anh ta như được tạo ra bởi mô hình AI, gã biết Vương Hoàn Tu có tâm địa đen tối hơn cả mực và nước cống, chỉ là không ngờ đối phương đã là người lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn thích xem người khác gặp rắc rối và nói những lời châm chọc.

Đáng ghét thật.

Thật sự rất đắc ý.

"Anh đừng cười đắc ý quá."

Đắc ý?

"Tôi thật lòng vui mừng cho cậu." Vương Hoàn Tu nheo đôi mắt dài: "Cậu em à."

Bùi Tri Hành:...

Aaaaaaaaaaaaaaaa!

Gã muốn giết người!

Ông nội của bọn họ là bạn thân từ thời trẻ, đến thế hệ bọn họ chỉ còn duy trì bề ngoài, đằng sau lưng thì hận không thể chôn sống nhau chỉ chừa lại cái đầu.

Cũng chỉ khi chế giễu mới gọi gã là cậu em nhỏ.

Em cái con khỉ! Chẳng phải vẫn cướp đơn hàng chặn dự án như thường sao, đồ thương nhân đen tối.

Bùi Tri Hành tức đến nỗi suýt nữa thì hai mắt nhắm nghiền rồi thăng thiên luôn.

Những người khác đang ăn mừng cuồng nhiệt, Bùi Tri Hành không mở miệng mà dùng giọng bụng: "Tôi thật sự muốn úp ly rượu này lên đầu anh."

Vương Hoàn Tu cười tít mắt: "Thật sao, cậu em à?"

Cụm từ "cậu em à" như một đòn chí mạng, Bùi Tri Hành tức giận vô cùng, hận không thể xé nát khuôn mặt của Vương Hoàn Tu.

Sau khi chúc mừng Bùi Tri Hành thoát khỏi hội độc thân, mọi người lại bắt đầu hai vòng trò chơi tiếp theo.

Hôm nay Bạch Thủy Kim không uống nhiều, phần lớn chất lỏng cậu nạp vào đều là nước ép trái cây và hoa quả, rượu cũng chỉ uống một hai ngụm.

Lúc này đã qua 12 giờ đêm, trước 12 giờ Bạch Thủy Kim vẫn còn buồn ngủ, ăn no uống đủ chỉ thiếu mỗi việc đi ngủ, nhưng càng thức khuya thì cơn buồn ngủ dần bị sự hứng thú của trò chơi đá văng đi, bây giờ cả người Bạch Thủy Kim phấn khích như một con tinh tinh trong rừng nhiệt đới vậy.

Mọi người bắt đầu vòng trò chơi thứ hai, Vương Hoàn Tu vẫn ngồi bên cạnh cậu, thấy cổ áo sau gáy của người ta bị lật lên anh còn chu đáo gập lại cho ngay ngắn.

Chưa từng làm việc nhà, nhưng gập cổ áo thì chỉ cần có tay là làm được.

Đầu ngón tay chạm vào làn da sau gáy của Bạch Thủy Kim, keo 502 tự động tiết ra từ kẽ ngón tay, bàn tay đặt lên gáy Bạch Thủy Kim rồi không rời đi nữa mà thỉnh thoảng lại bóp nhẹ gáy cậu.

Bạch Thủy Kim từ 8 giờ sáng nay đến trường làm thủ tục thôi học, để cảm nhận bầu không khí trường học thêm một ngày nữa nên còn đi học cả ngày, cuối cùng lại đến dự tiệc chia tay chơi điên cuồng, mệt mỏi cả ngày, đột nhiên được massage sau gáy, thoải mái đến nỗi ngả người ra sau một chút, cánh tay của Vương Hoàn Tu cũng theo động tác của cậu mà gác lên ghế sofa.

Vòng thứ hai miệng chai chỉ vào một cô gái, sau khi biểu diễn một màn nhảy múa điên cuồng như tinh tinh, vòng thứ hai kết thúc.

Đến vòng cuối cùng, bầu không khí căng thẳng bắt đầu lan tỏa trên đầu mỗi người.

Chơi xong vòng này là tan tiệc, chắc chắn sẽ chơi một vòng lớn giống như Bùi Tri Hành vừa rồi, tất cả mọi người đều không muốn trở thành kẻ xui xẻo đó, nhưng vị thần xui xẻo luôn ưu ái mọi người một cách công bằng.

Miệng chai xoay nhanh trên sàn nhà, nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ, thời gian dày vò luôn trôi qua đặc biệt chậm chạp.

Dần dần, tốc độ của chai chậm lại, sau đó chỉ vào một hướng.

Nhìn miệng chai, Bạch Thủy Kim chớp chớp mắt: "Tôi ư?"

Một màn kịch tính như vậy.

"Được, bữa tiệc chia tay hôm nay là để tổ chức cho Bạch Thủy Kim, trò chơi cuối cùng cũng kết thúc bằng Bạch Thủy Kim."

"Duyên phận~ kỳ diệu khó nói."

"Thử thách lớn! Thử thách lớn!"

"Nào, ai đưa ra thử thách lớn đi!"

Mọi người hứng khởi cao độ, Bạch Thủy Kim cũng không làm bộ làm tịch, ngồi thẳng người một cách đường hoàng, bàn tay sau gáy vẫn tiếp tục bóp bóp bóp.

Vương Hoàn Tu nhìn Bạch Thủy Kim hứng thú ngồi trên ghế sofa, không có ý định tham gia vào những khoảnh khắc kỳ quặc của đám sinh viên đại học này.

Bùi Tri Hành đột nhiên hăng hái đứng dậy: "Bạch Thủy Kim, hãy tìm một người cậu thích nhất ở đây và hôn trong mười giây, không hôn thì uống rượu!"

Gã đã liều mạng rồi, trực tiếp tung ra chiêu thức thương địch một ngàn, tự hại tám trăm.

Nếu Bạch Thủy Kim hôn Vương Hoàn Tu, vậy thì cũng đành chịu thôi, gã bị kích thích cũng có thể chết tâm triệt để.

Mặc dù bây giờ Bạch Thủy Kim không có ý gì với gã, nhưng gã còn trẻ nên phải liều một phen, nếu Bạch Thủy Kim không hôn Vương Hoàn Tu thì ván này gã thắng rồi! Chính là gã thắng rồi!

Vương Hoàn Tu vốn đang ngồi lười biếng không còn lười biếng nữa, ngồi thẳng người tham gia vào khu vực trò chơi của họ.

Đã đến lúc tham gia rồi.

Sau khi Bạch Thủy Kim nghe thử thách lớn này, biểu cảm trên mặt chẳng hề thay đổi, hoàn toàn không làm khó được cậu.

Cậu quay đầu nhìn về phía Vương Hoàn Tu.

"Chồng yêu của em ơi."

Vương Hoàn Tu kìm nén nụ cười: "Ừm."

Không để lộ cảm xúc trên gương mặt là điều mà Vương Hoàn Tu đã rèn luyện được nhiều năm rồi. Vừa rồi anh chế giễu Bùi Tri Hành hoàn toàn là xuất phát từ tâm can muốn chế nhạo gã.

Nhìn đôi mắt long lanh của Bạch Thủy Kim, Vương Hoàn Tu đã bắt đầu nghĩ đến việc nếu em ấy hôn tới, anh nên đón nhận ở góc độ nào cho phù hợp.

Tuy đây là lần đầu tiên hôn môi, nhưng Vương Hoàn Tu đã có thể đối phó một cách thành thạo rồi.

Tất cả đều nhờ vào cuốn sách "Cách khiến chồng yêu chẳng thể dừng lại với bạn" kia.

Điều khoản thứ 83 của "Cách khiến chồng yêu chẳng thể dừng lại với bạn": Muốn có những tiếp xúc thân mật với người yêu không? Muốn mỗi ngày đều có đôi môi xúc xích không? Mẹo nhỏ để hôn kiểu kiss độc quyền dành riêng cho bạn đây.

Hai người có thể chơi một số trò chơi nhỏ gay cấn, đánh cược bằng những tiếp xúc thân mật. Tất nhiên là không thể nói trực tiếp được, chỉ cần nói rằng người thua sẽ phải thực hiện một thử thách hoặc một yêu cầu nào đó. Đến lúc thắng cuộc thì có thể trực tiếp hôn luôn.

Lúc đó đối phương chắc chắn sẽ đồng ý thôi. Gì cơ? Bạn nói anh ấy thích bạn đồng ý á? Đùa à, trò này chơi vừa vui vẻ lại kích thích, anh ấy nóng đầu lên là sẽ đồng ý ngay, dĩ nhiên cũng có thể anh ấy là người rất để ý thể diện. (Vì vậy đừng tùy tiện chơi trò chơi với người khác nhé)

Vương Hoàn Tu ngồi bên cạnh Bạch Thủy Kim, thuận tiện để em ấy có thể lấy bất cứ lúc nào.

Bạch Thủy Kim: "Chồng yêu, đưa chai rượu cho em nào."

Vương Hoàn Tu đông cứng lại, nụ cười trên mặt như thể bị đông đá: "Cái gì cơ?"

Bạch Thủy Kim cười hì hì: "Chai rượu em dùng để nuôi cá ở ngay bên cạnh anh đấy."

Cúi đầu xuống, quả nhiên trên bàn trà thấp bên cạnh có một chai bia đã mở nắp, nhìn độ cao của rượu, có vẻ Bạch Thủy Kim chỉ uống một ngụm.

Vương Hoàn Tu vô cảm đưa chai rượu ra, ánh đèn trong phòng vẫn rực rỡ như cũ, những tia sáng năm màu chiếu lên gương mặt anh.

Bạch Thủy Kim cầm ly rượu, hé miệng nhỏ: "Em cho mọi người xem một màn này."

"Ú òa!!!"

"Ồ ồ ồ ồ!!!"

"Bạch Thủy Kim siêu đỉnh!"

Vương Hoàn Tu ngồi u ám trong góc tối tăm.

Đồng thời, một vài khu vực trong phòng chuyển từ nhiều mây sang quang đãng, Bùi Tri Hành cầm micro trực tiếp nhảy lên sân khấu: "Cuối cùng trong những điều cuối cùng, tôi sẽ hát cho mọi người bài "May mắn đến"."

Tiếng nhạc vui tươi náo nhiệt vang lên, như thể muốn nhảy ra khỏi loa đập vào mặt Vương Hoàn Tu.

Bùi Tri Hành cất giọng cao vút: "Gấp một con hạc giấy, rồi buộc một dải ruy băng đỏ!!!"

Gã cầm micro nhảy xuống sân khấu, Bạch Thủy Kim bên cạnh đang lạc trong tiếng hò reo và sự tôn sùng của mọi người, ực ực ực uống bia.

Bùi Tri Hành ngồi xuống bên cạnh Vương Hoàn Tu, một tay choàng qua cổ anh như hai anh em tốt, hát vang: "May mắn đến đi! Chúc bạn may mắn!"

"May mắn đến đi! Mang theo niềm vui và tình yêu!"

"May mắn đến đi! Chúng ta may mắn nào!!!"

Bùi Tri Hành đưa micro đến bên miệng Vương Hoàn Tu: "Anh Hoàn Tu! Hát đi anh!!!"

Vương Hoàn Tu:...

Bây giờ thì hay rồi, cả hai người đều không vui vẻ tối nay, làm cho lòng người ấm áp quá.

Bùi Tri Hành hát một bài "May mắn đến" tặng Vương Hoàn Tu.

Anh Hoàn Tu à, anh mới chính là quân bài chủ trong bộ bài đấy.

Kết hôn lâu như vậy, không lẽ vẫn chưa hôn môi lần nào?

Bùi Tri Hành cười vô cùng ngông cuồng, há miệng đến mức cằm như sắp rơi xuống.

Vương Hoàn Tu ngồi trong phòng ồn ào náo nhiệt, ở một lĩnh vực mà anh chưa từng hiểu rõ, mất hết thể diện.

Bùi Tri Hành vỗ vai anh: "Anh Hoàn Tu, dạo này Bạch Thủy Kim đổi son dưỡng môi mới, anh có biết không?"

Hôm nay, gã nhìn thấy Bạch Thủy Kim lấy son dưỡng từ trong túi bôi lên môi.

Vương Hoàn Tu quay ánh mắt về phía gã: "Cậu muốn nói gì?"

"Không phải chứ, không phải chứ." Bùi Tri Hành nhếch miệng cười xấu xa: "Anh Hoàn Tu à, số lần anh hôn Bạch Thủy Kim không lẽ còn ít hơn cả cây son dưỡng đó sao."

"..."

Đây là lần đầu tiên Bùi Tri Hành hoàn thành bản anh hùng ca chiến thắng của mình, đây sẽ là một trong những chương rực rỡ nhất trong lịch sử phấn đấu của gã.

Dù là hôn nhân chính trị trong giới thương nghiệp, lúc kết hôn cũng phải hôn hai cái chứ, Vương Hoàn Tu một cái cũng không có nỗi.

Nhìn Vương Hoàn Tu, Bùi Tri Hành cảm thấy lòng ấm áp đến lạ.

Thì ra anh mới chính là thuốc cảm 999 của gã.

Gã nhớ mình còn có WeChat của đối phương, lúc đó đến nhà họ Vương làm khách, hai bên ông nội ép hai người kết bạn, Bùi Tri Hành đã nghĩ kỹ rồi, bây giờ sẽ gỡ Vương Hoàn Tu ra khỏi danh sách đen.

Nói thì chậm mà làm thì nhanh, Bùi Tri Hành cầm điện thoại, ánh sáng màn hình chiếu rọi gương mặt đẹp trai của hai người, Bùi Tri Hành lướt qua bảng tin của anh.

Giao diện trắng xóa, không có chút dấu vết của cuộc sống nào.

"Anh Hoàn Tu này, sao không có một bài đăng nào vậy, hai người không khoe tình cảm à?" Bùi Tri Hành mở cuộc tấn công dữ dội: "Cặp đôi thật sự làm gì có chuyện không khoe ra chứ."

Vương Hoàn Tu:...

Trong tiếng hò reo như vượn hú, Bạch Thủy Kim uống cạn một chai rượu, từ tiếng reo hò có thể nghe ra lớp này người tuổi Khỉ có vẻ chiếm đa số.

Bạch Thủy Kim uống xong rượu vẫn còn tỉnh táo, lần lượt vỗ tay chào tạm biệt các bạn học.

Cho đến khi vỗ tay với người cuối cùng, Vương Hoàn Tu mới đứng dậy đỡ cậu ấy rời đi.

Bùi Tri Hành với tư cách là người tổ chức buổi tiệc chia tay, ra cửa tiễn hai người rời đi, tiễn đến tận bãi đỗ xe.

Sau khi đặt Bạch Thủy Kim vào ghế phụ lái và đóng cửa xe, Bùi Tri Hành đứng bên cạnh Vương Hoàn Tu hỏi han ân cần: "Anh Hoàn Tu, nếu sống không nổi nữa thì nhất định phải nói với em nhé, em sẽ mua pháo hoa trước."

Vương Hoàn Tu:...

Nhìn vẻ mặt xấu xa của người trước mắt, Vương Hoàn Tu thậm chí còn nghi ngờ cây phát tài ở tầng một công ty anh là do Bùi Tri Hành tưới chết.

Bùi Tri Hành cười đến mức mặt như nứt ra, tiễn xe Vương Hoàn Tu rời đi.

Không có gì vui hơn thế này nữa.

Đèn xanh thông hành phía trước, nhưng tâm trạng Vương Hoàn Tu lại không thông suốt như đèn xanh, Bạch Thủy Kim đang ăn đồ ăn vặt mang ra từ phòng karaoke.

Là những miếng khoai tây chiên nhỏ, dài bằng ngón tay cái, không ai có thể từ chối đồ ăn chiên nở này.

Uống hơi nhiều rượu nên mặt Bạch Thủy Kim hơi đỏ, nhưng vẫn chưa say, cậu uống bia có độ cồn không cao, hơn nữa chỉ uống có một chai, so với lần trước xem biểu diễn ở nước ngoài còn thấp hơn nhiều.

Bạch Thủy Kim thấy khoai tây chiên còn không nhiều, cầm vài miếng đưa đến bên miệng Vương Hoàn Tu.

"Chồng yêu, ăn đi."

Sau khi uống rượu, cậu cảm thấy giống như uống cà phê vậy, phấn khích lên hẳn.

Vương Hoàn Tu chẳng có chút khẩu vị nào nhưng vẫn đưa khoai tây chiên vào miệng.

Phía trước có cảnh sát giao thông kiểm tra nồng độ cồn, Bạch Thủy Kim sợ đến giật mình: "Nhanh nhanh, chồng yêu, nhanh trốn đi."

Vương Hoàn Tu không hiểu: "Trốn cái gì?"

"Phía trước có kiểm tra nồng độ cồn."

"Anh không uống rượu."

"Nhưng em uống rồi, vợ chồng là một thể, nếu bị bắt thì Mộc Quang và Trân Châu sẽ không thi công chức được đâu."

Vương Hoàn Tu:...

Có thể thấy Bạch Thủy Kim thật sự đã uống say.

Trong lúc chờ kiểm tra, Vương Hoàn Tu đưa tay sờ mặt Bạch Thủy Kim, hơi nóng.

Qua khỏi điểm kiểm tra nồng độ cồn rồi lái thêm nửa tiếng đồng hồ nữa, cuối cùng cũng về đến nhà. Lúc này Bạch Thủy Kim đã ngủ trên ghế phụ lái rồi, trong tay vẫn ôm món quà chia tay mà các bạn học tặng.

Đầu cậu nghiêng sang một bên tựa vào lưng ghế, mắt khép hờ, hàng mi dài chạm lên mí mắt dưới, đôi môi ửng hồng bóng mượt nhờ thường xuyên thoa son dưỡng gần đây.

Cậu mặc áo hoodie màu xám nhạt, quần jean xanh nước biển, chân đi đôi giày thể thao phiên bản giới hạn.

Trước đây Bạch Thủy Kim cũng rất biết cách phối đồ khi ra đường, nhưng giá trung bình mỗi bộ chỉ khoảng một trăm tệ, tổng cộng từ đầu đến chân chưa bao giờ vượt quá hai trăm tệ.

Trong nhà ngoại trừ cậu ra thì tất cả mọi người đều tiêu xài hoang phí. Cậu thường quan tâm đến từng người nên người khác cũng nhớ đến cậu.

Mỗi lần đi mua sắm về, Vương Trân Châu đều có không ít đồ cho Bạch Thủy Kim. 

Cô còn học thiết kế, với cô thì thân hình của Bạch Thủy Kim là một mẫu người mẫu rất tốt, thường xuyên dùng cậu để chơi trò phối đồ phiên bản người thật.

Đến nỗi giờ đây, quần áo giày dép trong phòng thay đồ của Bạch Thủy Kim ngày càng nhiều, ba trăm sáu mươi lăm ngày mỗi ngày mặc một bộ khác nhau cũng không hết.

Vương Hoàn Tu nhìn dáng vẻ say ngủ của cậu, nhớ lại trò chơi thử thách trong phòng riêng lúc trước.

Ánh mắt anh cứ dán chặt vào đôi môi của cậu, xe đã đỗ trong bãi đỗ xe được bốn mươi phút rồi, anh không đánh thức Bạch Thủy Kim dậy, cũng không thừa cơ hội hôn cậu.

Anh muốn hôn cậu đến vậy, nhưng nếu đối phương không đáp lại, anh sẽ chết mất.

Giống như mỗi bước đi trong cuộc đời anh vậy, làm bất cứ việc gì cũng phải đạt được lợi ích lớn nhất.

Không biết Bạch Thủy Kim mơ thấy gì mà đột nhiên giật mình, mắt bừng mở.

Cậu đã ngủ thiếp đi sao?

Ý thức dần dần tỉnh táo, vừa xoay đầu đã thấy Vương Hoàn Tu nhìn cậu với ánh mắt muốn bán cậu như cách người ta bán heo vậy.

Bạch Thủy Kim:......

Tỉnh nhanh quá, chồng yêu nhìn cậu hơi dăm dê.

"Ngủ dậy rồi à."

Giọng trầm thấp của người đàn ông vang lên trong xe.

Bạch Thủy Kim gật đầu, còn vươn vai một cái, một mảng eo trắng nõn lộ ra từ dưới áo hoodie, rồi lại biến mất khi cậu hạ tay xuống.

Cậu ngủ khá no, hiện tại cũng đã là 3 giờ sáng rồi. Sau khi thức dậy, cậu cảm thấy tỉnh táo đến lạ thường, thậm chí còn cảm thấy hơi nóng trong người do ảnh hưởng của rượu.

Hai người cởi dây an toàn xuống xe, Vương Hoàn Tu hỏi: "Về nhà em có muốn uống chút nước ấm giải rượu không?"

Bạch Thủy Kim lắc đầu.

"Không cần đâu, em tỉnh táo lắm rồi."

Bạch Thủy Kim đi đường cũng không yên phận, thỉnh thoảng lại áp sát vào Vương Hoàn Tu, miệng ngân nga giai điệu nhỏ.

Trong thang máy, bức tường kim loại phản chiếu ánh mắt thâm thúy của Vương Hoàn Tu: "Tôi cũng không buồn ngủ lắm, về nhà chắc cũng chẳng có gì hay ho."

Đúng là như vậy, khi rời bỏ chốn ồn ào để trở về nơi yên bình, người ta thường cảm thấy một nỗi niềm mất mát khó diễn tả, tâm trạng không thể nào yên ổn, và luôn muốn tiếp tục cuộc chơi, chơi đến tận cùng trái đất.

"Em cũng vậy, chồng yêu à."

Bàn tay to lớn của Vương Hoàn Tu nắn bóp gáy cậu: "Muốn chơi trò chơi không?"

Bạch Thủy Kim ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ngây thơ: "Chơi trò chơi ư?"

Môi Vương Hoàn Tu mấp máy: "Trốn tìm thì sao?"

Bạch Thủy Kim:!

Cuối cùng đối phương cũng nhận ra ngôi nhà này có thể chơi trốn tìm rồi sao?!

Bạch Thủy Kim có chút phấn khích, không giấu anh, cậu đã muốn chơi từ lâu rồi.

"Được, chúng ta khi nào bắt đầu chơi?"

"Về nhà là bắt đầu luôn nhé?"

Thừa lúc Bạch Thủy Kim còn đang hào hứng, thừa lúc bây giờ còn có sức lực và tâm trạng để chơi trò chơi.

Điều đáng sợ nhất chính là nhiệt tình nguội lạnh.

Bạch Thủy Kim háo hức muốn thử: "Vậy em trốn trước, chồng yêu anh đi tìm em nhé."

"Đặt cược gì đây?"

Vương Hoàn Tu: "Chưa nghĩ ra."

Bạch Thủy Kim cũng bắt đầu suy nghĩ, nhưng bây giờ cậu chỉ muốn chơi nên chẳng nghĩ ra được điều gì để đặt cược.

"Vô điều kiện đáp ứng yêu cầu của đối phương thì sao?"

Bạch Thủy Kim: "Được!"

Hai người thỏa thuận xong điều kiện thì cũng đã đến trước của biệt thự.

Bạch Thủy Kim ném túi xách và đồ ăn vặt xuống sàn trống bên cạnh: "Chồng yêu, anh đếm từ một tới một trăm giây rồi đi tìm em nhé."

"Không cần phiền phức vậy đâu, chúng ta có điện thoại mà, em trốn xong, sau đó nhắn tin cho anh là được rồi."

Bạch Thủy Kim thấy cũng được, dù sao điện thoại để chế độ im lặng đối phương cũng không nghe thấy, cậu có thể trốn lâu hơn một chút.

"Được rồi chồng yêu, vậy anh đứng đây không được đi đâu hết, em trốn xong sẽ nhắn tin báo cho anh."

Mọi người trong nhà đều đã ngủ, Bạch Thủy Kim cởi giày, thậm chí cũng không mang dép lê, nhẹ nhàng bước vào nhà.

Vương Hoàn Tu nói được làm được, tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc trò chơi, không có ý định nhìn lén.

Bạch Thủy Kim chơi trốn tìm rất giỏi, cậu sẽ không ngốc nghếch trốn trong phòng đâu, mặc dù ngôi nhà này lớn đến mức khó tin, tìm ba ngày ba đêm chưa chắc đã tìm ra, nhưng cậu vẫn chọn cách an toàn, trực tiếp đi đường vòng, mở cửa kính trượt chạy ra vườn hoa.

Trong vườn hoa có nhà kính, trong nhà kính có võng, cậu có thể vừa đợi người ta tìm vừa ngủ.

Nằm trên võng, Bạch Thủy Kim bật cười thành tiếng.

Chồng yêu chắc chắn sẽ không tìm thấy cậu đâu, cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Vương Hoàn Tu.

"OK!"

Tin nhắn của đối phương cũng đến rất nhanh: "Tôi bắt đầu tìm em đây."

Bạch Thủy Kim vẫn không dao động.

Tìm cậu á hả? Cậu linh hoạt như con chó điên trong núi vậy.

Nhận được tin nhắn của Bạch Thủy Kim, Vương Hoàn Tu bước từ ngoài cửa vào nhà, không đi tìm mà trực tiếp đến thư phòng của mình.

Chơi trốn tìm không được nhìn lén.

Nhưng có thể kiểm tra.

Vương Hoàn Tu mở thiết bị giám sát trong nhà lên.

Bọn tư bản bẩn thỉu không có kẻ nào là không thâm độc cả.

*Dream: Đm anh giơ cái nách anh lên đi, anh thâm lắm:)

Năm phút sau, tiếng nước lách tách trong nhà kính vang lên rõ mồn một. Bạch Thủy Kim túm chặt vải áo trước ngực Vương Hoàn Tu, như một con lươn sống bị hôn đến toàn thân nhúc nhích lung tung, hai mắt nhắm chặt lại, cảm nhận chiếc lưỡi lạ lẫm trong khoang miệng.

Cậu thậm chí không có can đảm mở mắt ra nhìn người đối diện.

Đầu lưỡi bị đẩy một cái, Bạch Thủy Kim theo bản năng thò thẳng ra, kết quả bị đối phương nhanh như chớp ngậm lấy, cho vào tận miệng Vương Hoàn Tu. Hai người hôn đến mặt đỏ tai hồng, không biết bây giờ có xấu hổ hay không, xấu hổ là xấu hổ thật, nhưng tiếng tim đập dường như sắp làm nổ tung cả trái đất, chủ yếu là cả hai đều không biết cách thở, mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí.

Vương Hoàn Tu một tay chống vào võng, một tay giữ chặt eo Bạch Thủy Kim để ngăn cậu trốn thoát.

Bạch Thủy Kim bị hôn đến hoa mắt chóng mặt.

Cậu thậm chí còn không hiểu tại sao mình lại hôn với người ta.

Ngay cả bây giờ cậu vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc vì bị đối phương tìm thấy, cậu chỉ nằm ở đây một lúc thì cửa nhà kính đã bị bên ngoài đẩy ra.

Không thể nào, không lẽ bị tìm thấy rồi.

Sự thật đúng là cậu bị người ta tìm thấy.

Nhìn Vương Hoàn Tu xuất hiện trước mặt, Bạch Thủy Kim sợ đến suýt nhảy dựng lên, nhưng đã đánh cược thì phải chịu thua, đồng ý một yêu cầu của đối phương.

Cậu không phải là người chơi xấu, đối phương đưa ra yêu cầu, cậu chỉ có thể đồng ý, rồi... rồi đã đồng ý.

Bạch Thủy Kim bị nước miếng trao đổi trong miệng làm sặc.

Vương Hoàn Tu tạm thời rút ra: "Nuốt đi."

Bạch Thủy Kim sặc đến khó chịu, nhưng cậu ngoan ngoãn làm theo, tim đập thình thịch trên màng nhĩ, mỗi tiếng đập đều như một trận động đất.

"Nuốt xong chưa?"

Bạch Thủy Kim nhìn thấy cả cái yết hầu của Vương Hoàn Tu cũng nuốt một cái, nhất thời không biết phải làm sao, cứng đờ gật gật đầu.

Bầu không khí giữa hai người xấu hổ như vừa tỉnh giấc mộng lớn.

Bạch Thủy Kim trong lòng chửi thầm Vương Hoàn Tu như một tên biến thái vậy.

Vương Hoàn Tu cúi người lại chạm nhẹ lên môi cậu, mũi chạm vào má Bạch Thủy Kim, Bạch Thủy Kim thấy nắm đấm anh siết chặt.

Bây giờ cậu hơi rối loạn nhịp tim như thức mấy đêm liền, cảm giác trên môi cũng kỳ kỳ quái quái.

Cậu muốn hỏi Vương Hoàn Tu tại sao lại hôn cậu, nhưng bây giờ cậu còn không dám nhìn đối phương.

Vương Hoàn Tu càng thêm ý loạn tình mê, muốn tiếp tục nên Bạch Thủy Kim đành phải chu môi.

Hai người say mê hôn nhau đến nỗi gây ra hành động quá khích, chiếc võng trực tiếp lật nhào, Vương Hoàn Tu gần như với tốc độ nhanh nhất xoay người để Bạch Thủy Kim ngã lên người anh rên lên một tiếng.

Tuy chẳng bị thương chỗ nào, nhưng trực tiếp đè lên người Vương Hoàn Tu vẫn khiến cậu cảm thấy choáng váng.

Bạch Thủy Kim thậm chí không biết cuối cùng cậu đã về phòng ngủ như thế nào, sáng hôm sau mở mắt ra Vương Hoàn Tu đã dậy rồi.

Nhớ lại chuyện xảy ra trong nhà kính tối qua, Bạch Thủy Kim nhắm mắt giả vờ ngủ, ngón chân siết chặt ga giường.

Cứu mạng...

Trên đời này còn có chuyện nào xấu hổ hơn thế này không?

Vương Hoàn Tu nhìn mi mắt run rẩy của Bạch Thủy Kim, cố ý nói chuyện với cậu: "Miệng anh hơi khô, em cho anh dùng thỏi son dưỡng môi em hay dùng gần đây được không? Hôm qua anh thấy không tệ."

Bạch Thủy Kim úp mặt vào chăn giả chết.

"Em không nói gì thì anh tự lấy nhé."

Bạch Thủy Kim: Đáng ghét! Anh là cướp à?!

Vương Hoàn Tu: "Tối về anh mua lại cho em một thỏi mới."

Bạch Thủy Kim:... Được rồi.

Thế là Vương Hoàn Tu mang theo son dưỡng rời đi, cửa phòng đóng lại, Bạch Thủy Kim vén chăn lên bò loạn xạ khắp giường vì xấu hổ.

Buổi sáng, tiếng chim hót líu lo đánh thức Bùi Tri Hành.

Lại là một ngày tuyệt vời.

Bùi Tri Hành cầm điện thoại vào vòng bạn bè, sáng sớm đã bắt đầu ngắm nhìn cuộc sống mà bạn bè chia sẻ.

Vương Hoàn Tu: Đổi một thỏi son dưỡng mới [Kèm hình]

Bùi Tri Hành:...

*Đổi xưng hô của Vương Hoàn Tu từ "tôi - em" thành "anh - em" nha các tình yêu của tuii.
Bình Luận (0)
Comment