Xuyên Thành Nhân Vật Phe Chính Diện, Ta Rơi Vào Ổ Của Phe Phản Diện

Chương 51

Bầu trời xanh thẳm, cỏ xanh mơn mởn, buổi sáng của Bùi Tri Hành thật khó mà diễn tả bằng lời.

Người đăng bài lên vòng bạn bè hình như sợ gã không thấy vậy, mặt trời mọc đằng tây, tin nhắn cùng ánh nắng ban mai lúc 8 giờ sáng đồng loạt gửi đến cho gã.

[Vương Hoàn Tu: Chào buổi sáng.]

Bùi Tri Hành:...

Gã thấy tim đập loạn xạ.

Trước đây cũng từng nghe nói bản tính thật của Vương Hoàn Tu không giống với vẻ ngoài anh ta thể hiện. Người lớn tuổi đều bảo hồi nhỏ Vương Hoàn Tu nghịch ngợm phá phách thế nào, bây giờ không biết có phải anh đang khoác lên mình lớp vỏ che giấu bản chất không.

Người ta đã 26 tuổi đầu rồi, vậy mà vẫn còn dùng cái cách trẻ con như này.

Đổi son môi thì cứ đổi thôi! Đăng lên vòng bạn bè làm gì!

Bùi Tri Hành tức đến mức nghiến răng ken két.

[Bùi Tri Hành: Xem ra Vương tổng càng sống càng thụt lùi rồi, già khú đế mà còn quay đầu đòi làm con nít.]

Nhìn thấy tin nhắn đối phương chế giễu mình già, Vương Hoàn Tu làm ngơ không thèm để ý.

[Vương Hoàn Tu: Chỉ là muốn chào buổi sáng tốt lành với cậu thôi.]

[Bùi Tri Hành: Ai tốt? Tôi có thấy tốt đâu?]

Nhìn thấy vòng bạn bè của anh, đó là tin xấu đầu tiên trong ngày của gã.

[Vương Hoàn Tu: Tôi tốt.]

Bùi Tri Hành:...

Nếu không phải vì khoảng cách, Vương Hoàn Tu có thể trực tiếp nhét cây son môi vào mắt Bùi Tri Hành rồi.

Người hầu đến gọi Bùi Tri Hành dậy, cách một bức tường nghe thấy bên trong vọng ra tiếng hét chói tai như khủng long bạo chúa vậy.

Đặt điện thoại xuống, Vương Hoàn Tu tiếp tục làm việc, hôm nay bầu trời bên ngoài xanh đặc biệt, như thể vừa được gột rửa bằng nước vậy, mây trắng bồng bềnh.

Tin nhắn không ngừng nhận về trên máy tính, người đàn ông xử lý chúng một cách khá tốt, hôm nay của anh rất tốt, điều mà ít khi anh có được.

Trước đây anh chỉ toàn dồn hết thời gian vào công việc, ngay cả khi có thời gian riêng cũng sẽ xem tài liệu.

Cuộc sống của anh phức tạp nhưng lại vô cùng đơn điệu, mỗi ngày phải tiếp xúc với giới thượng lưu, trong mắt người khác đó là điều mơ ước, nhưng anh đã quen rồi, chỉ coi đó là công việc mà thôi.

Kể từ khi anh nhậm chức, dường như chưa bao giờ được trải nghiệm thời gian của riêng mình, thời gian của anh chính là công việc, công việc chính là toàn bộ thời gian của anh.

Vương Mộc Quang và Vương Trân Châu chưa dọn đến đây, Bạch Thủy Kim cũng chưa kết hôn với anh.

Ánh mắt anh lướt qua khung cửa sổ, bất chợt thấy mình như trở về mùa hè năm 14 tuổi. Bầu trời năm ấy cũng trong xanh đến như thế. Thuở ấy, hai chữ “lo âu” còn quá xa lạ. Anh học giỏi, gia đình hạnh phúc, chẳng mảy may biết những sóng gió đang dần ập đến.

Giờ đây, anh như được sống lại những ngày tháng vô tư lự ấy, giữa một gia đình trọn vẹn yêu thương. Dù biết sóng gió sắp ập đến, lòng anh vẫn không hề hoảng sợ.

Sau khi Vương Hoàn Tu rời đi, Bạch Thủy Kim chậm rãi bò dậy khỏi giường, đi vào phòng tắm đánh răng. Kem đánh răng chạm vào môi, lập tức khiến cậu rùng mình.

Nhớ lại đêm qua.

Có thứ gì đó không tầm thường đã trở thành kí ức của cậu.

Bạch Thủy Kim cắn cắn đầu bàn chải, giả vờ như không nhớ ra, điện thoại đặt trên bồn rửa mặt chợt có tin nhắn đến.

"Em muốn son môi cùng một hãng, hay là khác hãng?"

Bạch Thủy Kim:...

Cậu ngậm bàn chải trong miệng, hai tay ôm đầu vò tóc.

Aaaaaaaa! Sao lại thế này! Tối qua rốt cuộc tại sao cậu lại hôn chồng yêu chứ! Tại sao! Tại sao!!!

Bây giờ thì hay rồi, ngượng đến mức muốn chui xuống mồ của Pharaoh Ai Cập mà trốn.

Cũng không biết đối phương có còn muốn cậu làm bạn cùng phòng nữa không.

Trước đây Bạch Thủy Kim toàn là người nhắn tin cho Vương Hoàn Tu, liên tục không ngừng, mỗi lần đều là một đống tin nhưng bây giờ Bạch Thủy Kim hiếm khi không muốn trả lời đối phương.

Cậu nhanh chóng đánh răng xong rồi dùng khăn mặt chà xát mặt thật mạnh, thay quần áo xong đeo ba lô lên vai rồi đi đến phòng tập nhảy.

Sợ ở nhà mãi sẽ quá nhàm chán, địa điểm luyện nhảy của cậu có hai nơi, một là phòng tập trước đây, cùng Trần Viên làm bạn nhảy cặp luyện tập, hai là ở nhà, ở nhà cũng có phòng tập nhảy.

Hôm nay ở nhà, Bạch Thủy Kim sợ sẽ dựng nên một tòa lâu đài khác trên sàn nhà của tòa biệt thự lâu đài to lớn này, nên đã dứt khoát dẫn giáo viên dạy nhảy đến phòng tập ở trung tâm thành phố.

Ngồi lên xe, cậu đã lạnh nhạt với điện thoại được nửa tiếng rồi.

Vừa mở điện thoại lên, trời ơi, tin nhắn 20+

Bạch Thủy Kim:!

Ai gửi vậy?

Đều là chồng yêu gửi cho cậu sao?!

Nhìn thấy vòng tròn đỏ nhỏ thông báo tin nhắn đối phương gửi đến, cậu thậm chí không có can đảm để mở ra.

Không phải Vương Hoàn Tu vẫn luôn ít nói lắm sao? Trước đây không phải còn chê cậu nói nhiều, dính người, không thèm để ý đến cậu sao?!

Nhìn tin nhắn đối phương gửi đến, phần lớn đều là hỏi cậu đã thức dậy chưa, đã ăn cơm chưa, bây giờ đang làm gì và muốn son môi như thế nào.

Phần lớn đều là những cuộc trò chuyện sinh hoạt không có gì đặc biệt, khi con người ta hạnh phúc thì thích nói những điều như vậy.

Bạch Thủy Kim ngồi trong xe, cầm điện thoại mà mặt nóng bừng, có thứ gì đó muốn trào ra từ cổ họng.

[Vương Hoàn Tu: Đang làm gì vậy?]

[Bạch Thủy Kim: Đang say xe.]

"..."

Đến phòng tập nhảy, Bạch Thủy Kim liền bắt đầu khởi động. Trần Viên phát hiện ra sự bất thường của cậu.

"Anh Thủy Kim, môi anh..."

Bạch Thủy Kim lập tức đứng thẳng người: "Gì cơ? Em hiểu lầm rồi, anh không hôn ai hết!"

Trần Viên nheo mắt lại, trên mặt hiện lên vẻ tò mò: "Anh Thủy Kim, em còn chưa nói gì mà."

Cô ấy chỉ định nói môi đối phương hơi khô thôi.

Bạch Thủy Kim:...

Toang cmn rồi, bây giờ trong đầu cậu toàn là hình ảnh hôn nhau với Vương Hoàn Tu hôm qua.

Cậu cúi đầu xuống, bây giờ hoàn toàn không có tâm trạng tập nhảy nữa, hoàn toàn không thể tập trung được.

Ủ rũ liếc nhìn điện thoại.

Vương Hoàn Tu, anh đã hủy hoại đời em rồi.

Cậu ngồi xuống sàn vừa vò đầu vừa xoa cổ, rốt cuộc tại sao lại hôn cậu chứ.

Có phải vì hôm qua nhìn thấy Bùi Tri Hành hôn người khác trong phòng riêng nên thèm thuồng, vì vậy cũng muốn thử xem sao?

Ngoài lý do này ra, Bạch Thủy Kim không thể nghĩ ra bất kỳ lời giải thích hợp lý nào khác.

Chồng yêu à, anh đúng là tên háo sắc.

Trần Viên bình thường thích nhất là đẩy thuyền, cô ấy cũng ngồi xuống sàn: "Anh Thủy Kim, anh kể cho em nghe đi."

"Kể gì?"

"Chuyện anh hôn người ta ấy, kể cho em nghe đi mà!"

Bạch Thủy Kim nổ tung: "Anh không hôn ai hết!"

Trần Viên làm vẻ mặt hiểu chuyện: "Em không tin."

Bạch Thủy Kim đau khổ, năm ngón tay thon dài lướt theo đường vân trên sàn nhà, đầu ngón tay hồng hồng bắt đầu trắng bệch vì dùng sức.

"Tiểu Viên này, em đã hôn môi ai chưa?"

Trần Viên gật đầu: "Đương nhiên rồi, em có bạn trai mà."

Cô và bạn trai thanh mai trúc mã, từ khi còn rất nhỏ đã hẹn ước sẽ hẹn hò với nhau, bây giờ đã ở bên nhau rất lâu rồi.

"Vậy tại sao các em lại hôn nhau?"

Trần Viên bị hỏi đến ngớ người, tại sao ư? Còn có thể tại sao nữa: "Người yêu với nhau hôn môi chẳng phải là chuyện bình thường sao?"

"Nhưng bọn anh không bình thường."

"Với ai?"

Bạch Thủy Kim mím môi: "Chồng yêu của anh."

"Có gì không bình thường đâu."

"Bọn anh là vợ chồng." Không phải người yêu.

Trần Viên:...

Cô ấy nhận được cú sốc lớn nhất từ đầu năm đến nay: "Các anh hôn nhau mấy lần rồi?"

"Mộ..." Bạch Thủy Kim lắc đầu, tối qua hình như hôn hai lần: "Hai lần."

"Vậy đúng là không bình thường rồi."

Bạch Thủy Kim vỗ tay một cái: "Đúng không?"

Trần Viên nhìn vẻ ngờ nghệch của cậu, lên tiếng: "Anh Hoàn Tu thuộc tuýp người nhẫn nại đấy, nhẫn nhịn lâu như vậy! Hai người kết hôn cũng gần được chín tháng rồi phải không?"

Sao mới chỉ hôn có hai lần, trước đây thấy Vương Hoàn Tu đến đón Bạch Thủy Kim, cảm giác tình cảm hai người khá tốt, cứ tưởng ở nhà miệng dính chặt vào nhau, ai ngờ chín tháng qua mới có hai lần.

Giống như chụp ảnh với cô ấy chỉ biết giơ hai ngón tay vậy.

Bạch Thủy Kim ngớ người: "Ý em là bọn anh đáng lẽ phải hôn nhau từ lâu rồi sao?"

Trần Viên gật đầu, nhưng sau khi lý giải được mạch suy nghĩ của Bạch Thủy Kim, cô ấy nhận ra đối phương cảm thấy kỳ lạ cũng không sai.

Theo lời kể của đối phương, trong chín tháng kết hôn hai người chưa từng có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào, nhưng đêm qua hai người đã hôn nhau.

Nhìn vẻ mặt đau khổ của cậu, Trần Viên chu môi lên. Bạch Thủy Kim vốn luôn là người lạc quan, những lần làm cộng sự tạm thời với đối phương, Bạch Thủy Kim luôn là chàng trai vui vẻ rạng ngời, chỉ có hôm nay mới ủ rũ như vậy.

Trần Viên dò hỏi: "Anh không thích hôn anh Hoàn Tu à?"

Phải chăng đây là phiên bản kết hôn trước yêu sau? Cái này cũng được, cô ấy cũng thích cái này.

"Hả?" Bạch Thủy Kim cảm thấy tai nóng ran, thật ra tối qua chồng yêu cũng khá dịu dàng, chỉ là cả hai đều hơi vụng về nên bị sặc nước miếng.

Cậu xoa xoa cổ: "Cũng không hẳn."

Cảm giác khá thoải mái, nhưng tổng cảm thấy có gì đó kỳ kỳ, không biết kỳ ở chỗ nào.

"Anh chỉ muốn biết tại sao anh ấy lại hôn anh."

Trần Viên: "Anh cứ hỏi thẳng là được."

Thay vì suy đoán lung tung, hỏi trực tiếp còn nhanh hơn.

Bạch Thủy Kim: "Anh không dám."

"Không giống anh chút nào."

"..."

Đúng vậy, cậu vốn dày mặt lắm, giờ nghỉ trưa Bạch Thủy Kim tranh thủ lúc mọi người đi ăn trưa, đi đến phòng pha trà, xung quanh không có ai mới dám gửi tin nhắn cho Vương Hoàn Tu.

[Bạch Thủy Kim: Chồng yêu, anh có đó không?]

Chẳng mấy chốc, tin nhắn đã hiện lên.

[Vương Hoàn Tu: Có chuyện gì?]

Bạch Thủy Kim ban đầu định dùng tin nhắn thoại để hỏi, sợ mình không nói ra miệng được nên đổi sang đánh chữ.

[Bạch Thủy Kim: Chồng yêu, tại sao tối qua anh lại hôn em?]

Sau khi gửi tin nhắn đi, cậu lập tức úp điện thoại xuống bàn trà, không dám nhìn.

Đừng trả lời đừng trả lời, quá xấu hổ rồi á á á á á á, tại sao cậu lại hỏi chứ, Bạch Thủy Kim vặn vẹo trên ghế sofa như con cá, giây sau sắp biến hình rồi.

Mỗi giây đều là sự dày vò, cậu tưởng đã qua một phút rồi, kết quả khi cầm điện thoại lên thì thời gian hiển thị vẫn chưa nhảy.

Tại sao vẫn chưa trả lời.

Đã hỏi rồi thì trả lời đi, một lý do tại sao vẫn chưa trả lời! Là chưa nghĩ ra à?

Trong hai mươi năm cuộc đời, chưa có gì khiến cậu xấu hổ hơn lúc này.

Xin anh hãy trả lời em đi!

Ngay lúc Bạch Thủy Kim đang nhăn mặt nhìn điện thoại, khuôn mặt của cậu đột nhiên xuất hiện trên màn hình điện thoại.

Tiếng chuông và rung động cùng lúc phát ra từ điện thoại, cứu mạng! Có cuộc gọi video đến.

Bạch Thủy Kim nhìn mặt mình, vội vàng thay đổi biểu cảm, liếm môi một cách căng thẳng rồi mới bấm nút kết nối.

Video bắt đầu, điều đầu tiên đập vào mắt chính là khuôn mặt hoàn hảo của Vương Hoàn Tu, khuôn mặt anh ở đó, rất khó để chú ý đến nơi khác.

Bạch Thủy Kim bây giờ hoàn toàn không dám nhìn anh, ánh mắt cứ liếc về phía kệ sách phía sau anh.

Đừng nói kệ sách to đùng phía sau có đủ loại sách, khá là phô trương.

Ánh mắt cậu lướt qua, dường như còn thấy thứ gì đó không tầm thường.

Nhưng tầm nhìn có chút khoảng cách, Bạch Thủy Kim nheo mắt: "Để cho..."

Vương Hoàn Tu vội vàng điều chỉnh vị trí camera, khiến sự chú ý của Bạch Thủy Kim quay trở lại anh.

"Em đã ăn cơm chưa?"

Bạch Thủy Kim khô khan nói: "Chưa ạ."

Chưa hỏi rõ ràng, cậu hoàn toàn không ăn được.

"Em không thích nụ hôn hôm qua sao?"

Vương Hoàn Tu nhìn cậu qua màn hình, Bạch Thủy Kim hơi đỏ mặt: "Cũng không phải, em chỉ muốn biết tại sao anh lại hôn em thui."

Giọng nói từ phía bên kia màn hình không chút do dự: "Vì anh thích em."

Bạch Thủy Kim cầm điện thoại run lên, tim đập loạn nhịp, cảm giác này không khác gì đang ngồi trên máy nhảy bungee đột nhiên trượt xuống nhanh chóng.

So với vẻ ngại ngùng của Bạch Thủy Kim, sắc mặt Vương Hoàn Tu không hề thay đổi, bình tĩnh kể lại sự thật này: "Vì thích em nên anh mới hôn em."

Bạch Thủy Kim suýt ném điện thoại đi, không xong rồi, đại phản diện thật sự đã thích cậu!

Cũng chính lúc này cậu mới nhớ ra Vương Hoàn Tu là phản diện.

"Em... em biết rồi, em phải đi ăn cơm đây, cúp máy trước nhé." Cậu luống cuống tắt điện thoại, không tắt nữa thì mặt sắp bốc cháy rồi.

Cuộc gọi kết thúc, Vương Hoàn Tu cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nói ra được.

Những tài liệu bên cạnh đều bị anh vò nhàu.

Sau khi cúp máy, Bạch Thủy Kim ngã xuống ghế sofa.

"Ah~~~~~~~~Ưm~~~~~~~~"

Cậu lăn lộn trên ghế sofa như động vật không xương sống, tại sao lại thích cậu, tại sao lại thích cậu.

Cũng phải, cậu chu đáo dễ thương như vậy, chắc chắn sẽ thích cậu! Chồng yêu thích cậu là chuyện trong dự liệu.

Nhưng dù đã nghĩ thông suốt thế nào, Bạch Thủy Kim vẫn không thể ngồi dậy khỏi ghế sofa.

Chồng yêu thích cậu, nhưng cậu lại chưa từng nghĩ theo hướng đó.

Sau này cậu phải về nhà thế nào, phải nói chuyện với đối phương ra sao, chỉ nghĩ thôi đã muốn cuộn ngón chân vào đất rồi.

Cậu không có chút kinh nghiệm yêu đương nào cả.

Bạch Thủy Kim lấy đầu đập vào gối ôm.

"Cậu đang làm gì vậy? Cậu đang tự sát à?"

Cửa phòng nghỉ bị "Bùm" một tiếng mở toang, Vương Hành từ bên ngoài xông vào, Bạch Thủy Kim lập tức ngồi bật dậy khỏi ghế sofa, cảm thấy hơi mất mặt.

Cứu mạng, sao lúc xấu hổ thế này lại bị người khác nhìn thấy chứ.

Bạch Thủy Kim thậm chí còn cảm thấy mấy ngày nay cậu hơi xui xẻo.

Nhìn người em họ trước mặt, Bạch Thủy Kim nhắm mắt lại, bây giờ cậu không muốn nhìn thấy bất kỳ ai liên quan đến nhà họ Vương, cậu vẫn còn chuyện chưa nghĩ ra.

Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng nhắm mắt của Bạch Thủy Kim, Vương Hành nhíu mày: "Cậu nhắm mắt làm gì vậy?"

Dường như cậu không muốn nhìn thấy cậu ta vậy.

Bạch Thủy Kim: "Không có gì đâu, bây giờ tôi chỉ muốn được yên tĩnh một chút thôi."

Nghĩ đến những biến động gần đây trong gia đình, Vương Hành hỏi cậu: "Cậu đã ly hôn chưa?"

Sao lại nhắc đến chuyện này nữa?

"Tất nhiên là chưa rồi." Làm sao cậu có thể ly hôn với chồng yêu được chứ!

Nhận ra suy nghĩ trong vô thức này của mình, Bạch Thủy Kim giật mình một cái. Có vẻ như đã rất lâu rồi cậu không còn ý định trốn khỏi Vương Hoàn Tu nữa.

Ban đầu, Vương Hoàn Tu là phản diện, còn cậu là nhân vật phụ cuối cùng bị đối phương xẻ thịt cho cá mập ăn. Cậu không dám ở bên cạnh đối phương lâu, định sống qua đoạn kết rồi mới ly hôn, chia tay một lần là xong. 

Nhưng giờ đây nhân vật chính đã chọn con đường khác, không làm sự nghiệp mà đi làm ảo thuật, kết cục sa sút của nhà họ Vương cũng lần lượt được tránh khỏi. Một số điều đã thay đổi một cách vô hình, và cậu cũng sẽ không bị xẻ thành miếng cá cho cá ăn nữa.

Theo lý thuyết thì bây giờ cậu hoàn toàn có thể rời đi, nhưng ý nghĩ này chưa từng xuất hiện trong đầu Bạch Thủy Kim lấy một lần.

Cậu không muốn đi, nơi nào có Vương Hoàn Tu, cậu vô thức coi đó là nhà.

Vương Hành không hiểu: "Tại sao cậu vẫn chưa ly hôn?"

Gần đây cậu ta đến sân tập khá thường xuyên, mỗi lần đi ngang qua phòng tập của Bạch Thủy Kim đều nhìn vào một chút, hôm nay phát hiện ra dấu vết của đối phương.

Hiện tại nhà họ Vương đang có mâu thuẫn nội bộ nghiêm trọng, tất cả mũi nhọn đều nhắm vào Vương Hoàn Tu. Những người như Vương Hoàn Tu vốn coi thường người khác và tự phụ, chắc chắn sẽ bị người ta tìm ra điểm yếu để tấn công. Bạch Thủy Kim ly hôn ngay bây giờ là lựa chọn sáng suốt nhất.

Để tránh bị liên lụy sau khi Vương Hoàn Tu sụp đổ.

Từ nhỏ cha mẹ đã dạy cậu ta rằng, tất cả những gì Vương Hoàn Tu có ngày hôm nay đều là kết quả từ sự bồi dưỡng của ông nội. Nếu không, với tính cách xấu xa và bất cần đời của anh hồi nhỏ, tương lai chắc chắn sẽ chẳng làm nên trò trống gì.

Mỗi lần đến nhà cũ, mọi người đều nói như vậy, ai cũng bảo là nhờ có sự giúp đỡ từ bên ngoài mà Vương Hoàn Tu mới được như ngày hôm nay. Thời gian lâu dần, Vương Hành cũng tin là thật.

Cậu ta cho rằng Vương Hoàn Tu có thể giỏi giang như vậy, công lao đều thuộc về ông nội họ Vương. Bây giờ ông nội họ Vương liên kết với những người khác trong gia đình để trừng phạt Vương Hoàn Tu, chỉ cần cho thêm thời gian là có thể kéo anh xuống khỏi ngựa.

Nghe thấy sự nghi hoặc không hiểu của đối phương, Bạch Thủy Kim lẩm bẩm: "Tại sao tôi phải ly hôn chứ."

Mặc dù hai người hôn nhau hơi đột ngột, nhưng cuộc sống hàng ngày vẫn khá tốt đẹp, mỗi ngày hai người đều ăn ổn định hai bát cơm.

Vương Hành nhìn Bạch Thủy Kim chăm chú, cảm thấy Bạch Thủy Kim chắc chắn đã bị Vương Hoàn Tu lừa gạt. Đối với những kẻ lừa đảo như Vương Hoàn Tu, lừa Bạch Thủy Kim quả thực là dễ như trở bàn tay.

Đối phương bị bán đi mà còn giúp người ta đếm tiền mà không biết.

Vương Hành lại nhìn Bạch Thủy Kim sâu sắc thêm một cái nữa, rồi trực tiếp rời đi, không nói thêm gì nữa.

Đã không khuyên được Bạch Thủy Kim, vậy thì trực tiếp đi tìm Vương Hoàn Tu.

Cậu ta cũng đã muốn gặp Vương Hoàn Tu từ lâu rồi, bình thường chỉ gặp nhau trong bữa tiệc gia đình, nhưng chưa từng nói chuyện.

Cậu ta bước những bước dài ra khỏi sân tập, lên xe của nhà mình.

Vốn đang chơi rắn săn mồi trên xe, tài xế giật mình hoảng hốt: "Cậu chủ, sao cậu đã tan học rồi?"

"Không phải tan học đâu." Vương Hành khoanh tay trước ngực: "Tôi trốn học đấy."

Tài xế toát mồ hôi: "Như vậy không tốt đâu, nếu phu nhân biết được thì..."

"Thì sao? Tôi đâu phải bình thường không chịu học hành nghiêm túc, trốn học một hai lần thì sao chứ?"

"Chẳng lẽ anh định mách lẻo à?"

Tài xế vội vàng lắc đầu, không dám không dám.

Đối với vị cậu chủ lớn này, cứ thuận theo ý cậu ta là được rồi. Nếu dám cãi lại, ngày mai sẽ bị sa thải ngay, khó đối phó lắm, chỉ có người nhà của cậu ta mới chịu đựng nổi thôi.

Vương Hành lấy điện thoại ra tìm kiếm Vương Hoàn Tu. Cậu ta đã xin người nhà cho Bạch Thủy Kim, muốn đối phương cứ nhảy múa cho cậu ta xem mãi, nhưng đã phải nhận lấy sự từ chối đầu tiên trong đời.

Càng là thứ không thể có được, cậu ta càng muốn có được, cậu ta muốn gì thì phải là của cậu ta.

"Này! Hỏi anh một chuyện."

Tài xế liếc nhìn gương chiếu hậu: "Cậu chủ đang gọi tôi sao?"

"Không gọi anh thì gọi ai, trong xe này chẳng lẽ còn có người thứ hai à."

Tài xế ước gì có người thứ hai, ở cùng với Vương Hành quá ngột ngạt.

Anh ta chỉ có thể cung kính trả lời: "Cậu chủ, có chuyện gì, cậu cứ nói."

Vương Hành: "Nếu có một người chồng sắp bị người ta làm cho thân bại danh liệt, sẽ không còn giàu có nữa, nhưng vợ anh ta không chịu ly hôn với anh ta, là vì lý do gì?"

"Đương nhiên là vì hai người tình sâu nghĩa nặng rồi, sức mạnh của tình yêu là rất vĩ đại mà."

Nói xong, phía sau lưng liền có vài mũi tên lạnh lẽo bắn về phía anh ta.

Rõ ràng câu trả lời này không làm Vương Hành hài lòng.

Tài xế đành phải đổi cách nói khác: "Cũng có thể là người bạn đời của anh ta rất thích vẻ ngoài của anh ta, dù sao con người cũng là động vật thị giác mà."

Nói cũng phải.

Vương Hành nhìn bức ảnh của Vương Hoàn Tu được tìm kiếm trên điện thoại, từ khi cậu ta sinh ra đã có người nói cậu ta và Vương Hoàn Tu có đôi mắt rất giống nhau.

Nhưng Vương Hành rất ghét đối phương, trong miệng cha mẹ anh ta không phải là người tốt, những người ở nhà cũ cũng đều ghét anh ta. Trong môi trường như vậy, Vương Hành không thể có cảm tình tốt với Vương Hoàn Tu được, chỉ có một trái tim muốn kéo đối phương xuống khỏi vị trí và thay thế đối phương mà thôi.

Bạch Thủy Kim không chịu ly hôn với Vương Hoàn Tu, rất có thể là vì vẻ ngoài của Vương Hoàn Tu.

Cậu ta cũng đã từng nghe nói Bạch Thủy Kim thích đàn ông đẹp trai.

"Này! Anh nói xem tôi và Vương Hoàn Tu có giống nhau không?"

Đây quả thực là câu hỏi đánh đố, Vương Hành ghét Vương Hoàn Tu, làm sao tài xế dám nói giống được: "Không giống, cậu chủ hoàn toàn không giống chút nào."

Vương Hành nhíu mày: "Hửm?"

"Giống giống giống." Giống được chưa, giống!

Làm tài xế cho Vương Hành thật là xui xẻo tám đời.

Tài xế cười gượng nói: "Đặc biệt là đôi mắt, có sáu phần giống."

Hừ.

Vương Hành nhìn bức ảnh của Vương Hoàn Tu cười khẩy một tiếng, không trách được Bạch Thủy Kim lại thích anh ta như vậy.

"Người giống tôi, đương nhiên là được hoan nghênh rồi."

Tài xế:...

Sau khi xe chạy được một tiếng thì đến dưới tòa nhà công ty, tòa nhà chọc trời khổng lồ vô cùng hùng vĩ. Vương Hành từ nhỏ đến lớn cố gắng bao lâu nay cũng mới đến đây có hai lần, một lần là khi trưởng thành, một lần là bây giờ.

Vương Hoàn Tu giống như ác ma trong lâu đài kinh dị vậy, vị trí của anh nằm ở tầng cao của tòa nhà.

Vương Hành bước chân vào, nhưng lại bị lễ tân chặn lại, trước ngực Vương Hành không có thẻ nhân viên.

Cô lễ tân vô cùng cảnh giác, nhìn trái nhìn phải xem trong tay cậu ta có bình nước nóng không.

Cây phát tài của công ty họ đã bị tưới chết một lần rồi, tuyệt đối không thể có lần thứ hai.

Sau khi thấy trong tay Vương Hành không có vật nguy hiểm như bình nước nóng, cô lễ tân mới thở phào nhẹ nhõm một chút, nhưng cũng không hoàn toàn thả lỏng.

Cuộc chiến thương trường bẩn thỉu ở khắp mọi nơi, đối phương không phải đến để tưới nước nóng thì cũng có thể đến để rút phích cắm điện.

Vương Hành bị chặn lại có chút không vui: "Tôi đến tìm Vương Hoàn Tu."

"Vâng, để tôi giúp anh đăng ký một chút, xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?"

Vương Hành nói rõ thân phận: "Tôi là người nhà họ Vương, là em họ của Vương Hoàn Tu."

"Vâng ạ." Cô lễ tân mỉm cười trước mặt: "Xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?"

"... Không có."

Vương Hành bị đuổi ra ngoài.

Bị bảo vệ lôi ra, Vương Hành ngơ ngác bước được hai bước trên mặt đất.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy, sao có người nắm lấy cánh tay cậu ta và lôi ra ngoài, thật là quá đáng, từ nhỏ đến lớn cậu ta chưa từng bị đối xử như vậy.

Nhưng khi cậu ta muốn vào lại lần nữa, rõ ràng kết quả vẫn như cũ.

Cậu ta là người nhà họ Vương, tại sao lại không được vào công ty chứ, Vương Hoàn Tu quả là quá bá đạo rồi, ngay cả họ hàng gặp mặt cũng phải hẹn trước, anh ta là người bận rộn đến mức nào chứ!

Vương Hành không cam tâm nên cũng không đi, ngồi xuống bồn hoa bên cạnh, quyết định chờ đợi.

Vương Hoàn Tu cuối cùng cũng phải tan làm thôi, cậu ta không tin là mình không gặp được.

Đến khoảng 4 giờ chiều, một số nhân viên trong công ty lục tục tan làm, cũng có cả một nhóm vẫn đang nỗ lực làm việc đến ngày hôm sau.

Chế độ làm thêm giờ của công ty đưa ra trợ cấp và tiền làm thêm giờ rất hậu hĩnh, tỷ lệ thuận với sức lao động, nên rất ít người phàn nàn.

Hôm nay Vương Hoàn Tu cũng hiếm khi tan làm sớm, anh muốn đi mua son môi cho Bạch Thủy Kim.

So với Vương Hành đã ngồi cả buổi chiều bên ngoài, sự xuất hiện của anh sáng chói hơn nhiều, tài xế cũng lái xe của anh đến bên đường.

"Vương Hoàn Tu!"

Phía sau truyền đến tiếng gọi, nhưng người đàn ông không quay đầu lại, bước chân cũng không dừng lại vì cậu ta.

Đáng ghét, lại còn không thèm để ý đến cậu ta.

Vương Hành chạy đến trước mặt anh: "Tôi gọi anh, tại sao anh không để ý đến tôi?"

Vương Hoàn Tu nhìn xuống quét mắt nhìn cậu ta một cái: "Cậu gọi tôi, sao tôi phải để ý đến cậu?"

Hình ảnh coi thường người khác, quả nhiên không khác gì với những gì cậu ta nghĩ trong lòng, Vương Hoàn Tu không phải là người tốt.

"Tôi đến tìm anh là có chuyện quan trọng."

Vương Hoàn Tu đi vòng qua cậu ta.

Vương Hành tức giận đến đỏ mặt, đuổi theo một lần nữa: "Anh mau ly hôn với Bạch Thủy Kim cho tôi!"

Khi nhắc đến Bạch Thủy Kim, lần này Vương Hành cảm nhận được sự chú ý của đối phương đã dồn lên người cậu ta.

Kết quả đối phương vừa mở miệng đã nói: "Dựa vào cái gì?"

Dựa vào cái gì? Anh không biết tình cảnh của mình bây giờ sao?

"Chỉ dựa vào việc Bạch Thủy Kim không thật lòng thích anh, chỉ thích vẻ ngoài và thân hình của anh mà thôi."

Vốn tưởng rằng câu nói này sẽ chọc trúng điểm yếu của Vương Hoàn Tu, khiến đối phương nổi giận vì xấu hổ, ai ngờ anh ta lại cười lên.

Vương Hành nghiến răng: "Lấy sắc đẹp để hầu hạ người khác, anh cười cái gì?"

"Lấy sắc đẹp để hầu hạ người khác?" Trong ánh mắt của Vương Hoàn Tu tỏa ra ánh sáng của một con rắn độc: "Đây là điều kiện cứng đấy hiểu không? Bản thân không có thì đừng ghen tị quá."
Bình Luận (0)
Comment