Gậy đánh golf được nâng cao trên tay, vung vẩy trong không khí tạo ra tiếng gió vù vù.
Bạch Thủy Kim hành động rất gấp gáp, vội vàng như thể muốn lấy mạng bọn họ vậy.
Ba anh em im lặng, đây quả là một ván cược sinh tử.
May mắn là sân golf rộng rãi, trong suốt 5 phút dài đằng đẵng, cậu không đập trúng bất kỳ thiết bị nào bên trong khu vực thi đấu.
Trò chơi ma quỷ của Bạch Thủy Kim kết thúc trong thất bại, cậu cởi bỏ cà vạt.
Vương Hoàn Tu, Vương Mộc Quang và Vương Trân Châu thở hổn hển đứng đối diện cậu.
Làm ma cũng có điều kiện để chiến thắng, đó là khi đánh trúng người đầu tiên mà không giao ra vai trò ma, tiếp tục làm ma và loại tất cả mọi người có mặt trong vòng một phút, coi như thắng cuộc.
Bạch Thủy Kim vốn muốn kết thúc nhanh chóng, nào ngờ lại không đánh trúng được ai.
"Mọi người trốn nhanh thật đấy."
Ba người kia:...
Sự sống và cái chết chỉ trong chớp mắt.
Chưa bao giờ nghĩ rằng một trò chơi nhỏ để khuấy động bầu không khí lại biến thành một dự án thoát hiểm đến cuối cùng.
Bạch Thủy Kim thua cuộc nhưng tâm trạng không hề buồn bã chút nào, kết thúc trò chơi chính là kết quả tốt nhất của cậu lúc này.
Lịch trình tối nay đã kết thúc, Vương Mộc Quang ngồi trong xe, kiệt sức đến mức không thắt dây an toàn, cậu ấy có thể trượt xuống sàn, hòa mình vào tấm thảm dưới chân.
Bạch Thủy Kim ngồi bên cạnh cậu ấy: "Chú nhỏ, lúc chơi trò chơi chú trốn linh hoạt ghê, có mấy lần tôi nghe thấy tiếng chú rồi, nhưng cứ không đánh trúng được."
Vương Mộc Quang:...
Thì ra lúc nãy bị đuổi đánh trên sân không phải ảo giác của cậu ấy.
Bạch Thủy Kim: "Chú có bí quyết gì khi chơi trò chơi không?"
"Không có bí quyết gì cả, chỉ cần có ý chí sinh tồn là đủ rồi."
Bạch Thủy Kim gật gật đầu: "Ừm, ý chí chiến thắng."
Vương Mộc Quang nhắm mắt lại trong đau khổ, tối nay cậu ấy suýt nữa đã hưởng dương 22 tuổi.
Giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy kinh hồn bạt vía, bé bí đao với chiều cao có hạn nhưng sức sát thương lại vô cùng lớn.
Về đến nhà, Bạch Thủy Kim bám sát gót Vương Hoàn Tu lên tầng bốn, đóng cửa phòng lại, lập tức hóa thân thành con bạch tuộc dưới đáy biển sâu lao về phía anh.
"Chồng yêu, nhìn em này."
Bạch Thủy Kim áp sát lại gần, buổi tối uống chút rượu khiến nhiệt độ cơ thể cậu tăng cao.
Vương Hoàn Tu giả vờ không hiểu: "Nhìn gì?"
Đương nhiên là món quà của anh rồi! Cả tối trông ngóng muốn mòn con mắt, cuối cùng cũng đợi được đến lúc về nhà.
Lúc nãy cậu cố gắng chơi trò chơi ở sân golf là vì giây phút này đây.
Lúc ăn cơm, hát hò, chơi trò chơi đều nghĩ đến, trong đầu chẳng thể chứa thêm thứ gì khác.
"Em thích không?"
Vương Hoàn Tu cởi áo khoác ra, một lần nữa để lộ bộ trang phục anh mặc khi đi đón Bạch Thủy Kim tan học hôm nay.
Trong phòng ngủ chỉ có hai người, Bạch Thủy Kim hào hứng đến mức nói lắp: "Th...thích."
Bình thường Vương Hoàn Tu ít khi mặc như vậy, Bạch Thủy Kim quyết định xếp bộ trang phục này vào hàng đồ sưu tầm.
Cậu ước gì đầu óc mình là cái máy in, có thể in ra cảnh tượng trước mắt.
"Em thích cái này." Ngón tay thon dài của người đàn ông chỉ vào ngực, eo và bụng của mình, sau đó di chuyển lên trên chỉ vào mặt: "Hay là thích cái này?"
Bạch Thủy Kim lanh lảnh đáp: "Đều thích cả."
Rõ ràng không phải câu trả lời mà Vương Hoàn Tu muốn nghe.
Bạch Thủy Kim dang rộng cánh tay định ôm lấy eo Vương Hoàn Tu, nhưng người sau nhanh nhẹn tránh đi.
Bạch Thủy Kim ôm hụt, bước chân loạng choạng không bắt được... Trong chớp mắt lại càng thích hơn, cậu thích nhất là tình yêu cưỡng ép rồi.
"Nhất định phải chọn một cái." Trong mắt Vương Hoàn Tu lóe lên tia tính toán tinh tế: "Em thích con người anh, hay là thích thân hình anh?"
Hai người cứ mập mờ như vậy, mỗi lần Bạch Thủy Kim vượt quá giới hạn đều bị lướt qua một cách nhẹ nhàng, tình cảm của họ sẽ mãi không tiến triển được.
Chỉ đơn thuần dừng lại ở mức xx, lãng phí thời gian chẳng có ý nghĩa gì.
Mặc dù Vương Hoàn Tu luôn hướng đến kết quả cuối cùng, nhưng dự án này, dẫu cho quá trình đàm phán có thuận lợi đến đâu, khi đi vào thực hiện lại rỗng tuếch, chỉ toàn thua lỗ.
Bạch Thủy Kim chỉ là uống rượu thôi, đâu có ngốc đi.
Nghe thấy câu hỏi đầy sắc bén này, cậu ngượng ngùng liếm môi: "Chồng yêu này, nếu em nói em mê mẩn body của anh, liệu anh có cấm em sờ nữa không?"
Vương Hoàn Tu không trả lời trực tiếp: "Em nghĩ sao?"
Bạch Thủy Kim áp sát lại ôm anh: "Em đoán là sẽ cho em sờ."
"Thông minh thật."
Gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Thủy Kim đỏ bừng lên vì phấn khích.
Nụ cười trên mặt Vương Hoàn Tu chuyển thành lạnh lùng: "Đoán sai rồi."
Bạch Thủy Kim:...
Anh gỡ tay Bạch Thủy Kim đang ôm quanh eo mình ra: "Anh phải đi tắm đây."
Giọng điệu cũng trở nên lạnh nhạt.
Từ thiên đường rơi xuống địa ngục, Bạch Thủy Kim lo lắng: "Nhưng... nhưng em còn chưa xem mà, em còn chưa mở quà nữa, chồng yêu."
Vương Hoàn Tu cúi người nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt đen như ác quỷ trong địa ngục dụ dỗ người ta làm chuyện xấu: "Món quà này của anh là đồ để ngắm, chỉ cần nhìn thôi, không cần mở ra."
Bạch Thủy Kim nuốt nước bọt cái ực.
Rõ ràng là do câu trả lời của cậu khiến đối phương không hài lòng, nên mới đột ngột đổi ý không cho cậu sờ.
"Ban đầu anh đâu có nói vậy."
Vương Hoàn Tu nheo mắt lại: "Anh đổi ý rồi."
Anh đứng thẳng người dậy, phớt lờ ánh mắt thất vọng của Bạch Thủy Kim, cầm lấy một chiếc áo choàng tắm đi vào phòng tắm, chiếc áo choàng này cũng là do anh mới mua về.
"Anh phải đi tắm rồi, xem hay không thì tùy em quyết định."
Ngắm quà thì dùng mắt để ngắm, Vương Hoàn Tu vẫn không từ chối.
Đây là lần đầu tiên Bạch Thủy Kim cảm nhận sâu sắc rằng Vương Hoàn Tu xấu xa, là kiểu xấu xa tận đáy lòng.
Không trách được vào vai phản diện, sinh ra đã là vật liệu để làm phản diện rồi, không làm thì phí quá.
Chỉ được nhìn mà không được sờ, thế thì còn gọi là quà gì nữa!
Cậu - Bạch Thủy Kim này đâu phải là không có khí phách, cậu mới không thèm nhìn!
Ngồi bên giường đầy bực bội, nhìn ra cảnh đêm tối mịt mùng bên ngoài cửa sổ, toàn thân tỏa ra không khí "em không vui".
Vài phút trôi qua, Bạch Thủy Kim không thấy ai đến dỗ dành mình, quay đầu lại.
Thời gian gần đây, Vương Hoàn Tu luôn chăm sóc tâm trạng của cậu rất tốt, bất kể là tốt hay xấu, đối phương đều tiếp nhận hết như một cái thùng xả cảm xúc vậy.
Giờ không dỗ cậu nữa, Bạch Thủy Kim còn cảm thấy hơi không quen.
Đây chính là cái mà anh gọi là thích sao, Bạch Thủy Kim đá vào chân giường một cái, trông có vẻ chẳng thích cậu chút nào.
Mười phút sau, Bạch Thủy Kim đứng bên cạnh cửa phòng tắm, nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa.
Không biết có khóa cửa không nhỉ.
Tuy miệng thì nói không xem, nhưng không xem thì phí quá.
Da của Bạch Thủy Kim vốn đã đẹp, gần đây vì luyện múa nên vận động nhiều, quá trình trao đổi chất trong cơ thể cũng tăng lên một chút, cả người hồng hào trắng trẻo.
Cùng với sức lực, tay nắm cửa bị vặn mở.
Cửa phòng tắm không khóa, rất dễ dàng mở ra.
Trái tim Bạch Thủy Kim vốn dĩ luôn bình lặng bỗng chốc đập dồn dập. Đây là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy Vương Hoàn Tu khỏa thân.
Là một vũ công, cậu có sự ám ảnh về vóc dáng, không chỉ của bản thân mà còn của cả người khác.
Trước đây khi xem các anh chàng đại học chơi bóng rổ, cậu cũng chỉ chọn ngắm những người có thân hình đẹp. Những ai có dáng vẻ không đủ tốt, mắt cậu sẽ tự động bỏ qua, chỉ nhìn những gì cậu muốn thấy.
Cánh cửa mở ra nhưng Bạch Thủy Kim lại do dự tại chỗ.
Hiệu quả cách âm của căn phòng rất tốt, lúc ở bên ngoài không nghe thấy tiếng động gì, giờ khi cửa hé mở một khe nhỏ, âm thanh nước chảy ào ạt từ phòng tắm liền tranh nhau chen vào tai.
Chưa bước vào, cậu đã có thể tưởng tượng ra cảnh Vương Hoàn Tu đang đứng dưới vòi sen tắm rửa.
Diện tích bên trong phòng tắm rất rộng, đặt một bể bơi vào đó cũng không thành vấn đề. Bồn tắm được đặt hàng riêng đều là cỡ king size, xa xỉ vô nhân tính.
Bạch Thủy Kim nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Vì món quà đã được chuẩn bị sẵn cho cậu, nên việc cậu vào xem cũng là lẽ đương nhiên.
Trong phòng tắm tỏa ra một làn sóng nhiệt, nhiệt độ cao hơn bên ngoài. Bồn tắm được gắn chìm vào lớp sàn, bên trong chứa đầy nước nóng để lát nữa dùng tắm.
Khi xả nước, Vương Hoàn Tu còn tiện tay ném vào đó vài viên bom tắm.
Trước đây cậu cũng từng dùng các sản phẩm tắm kiểu này, chỉ là dạng lỏng trực tiếp, bình thường người hầu xả nước sẽ đổ thẳng vào bồn.
Bom tắm là do Bạch Thủy Kim tự mua sau khi chuyển đến căn phòng này. Lúc này nước tắm đang bốc hơi nóng hiện lên màu xanh biếc như đại dương.
Viên bom tắm tỏa ra hương thơm thanh khiết mà cậu yêu thích nhất. Bạch Thủy Kim mua rất nhiều, mỗi loại một mùi. Mùi hương này cậu đặc biệt thích nên cứ luyến tiếc không nỡ dùng, định bụng sẽ dùng hết các mùi khác rồi mới tận hưởng mùi hương này sau cùng.
Giờ Vương Hoàn Tu lại tiện tay ném vào đó mấy viên.
Bạch Thủy Kim đau lòng xót xa, chưa kịp nổi giận thì tầm mắt chuyển hướng đã thấy Vương Hoàn Tu đang đứng dưới màn nước khổng lồ tắm vòi sen.
Ánh mắt tự động khóa chặt.
Vương Hoàn Tu quay lưng về phía cậu, góc nhìn từ phía sau càng làm tăng thêm sức hút nam tính của anh. Tấm lưng rộng phẳng, đường cong từ bờ vai kéo dài xuống cánh tay rắn chắc, khỏe khoắn, những giọt nước lăn dài trên làn da rám nắng. Hai tay anh đặt hờ trên eo thon, đầu hơi ngửa ra sau, mái tóc ướt được vén ngược, để lộ vầng trán cao cùng hàng chân mày rậm như núi vẽ.
Nhìn eo anh thật khỏe khoắn. Bạch Thủy Kim nhớ hồi học nhảy, giáo viên từng nói với cả lớp rằng, hạ bàn vững chắc chính là chìa khóa để phát huy sức mạnh của vũ đạo.
Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể hình dung được eo và bụng dưới của Vương Hoàn Tu khi vận động chắc chắn sẽ cứng như đá tảng.
Trước đây Bạch Thủy Kim đã từng cưỡi một lần, chỉ là bây giờ cảm giác đã quên hết rồi.
Lúc này đối phương quay người lại, ánh mắt vô tình chạm phải tầm nhìn của Bạch Thủy Kim.
Đối với sự xuất hiện của cậu, Vương Hoàn Tu dường như không hề ngạc nhiên.
Ngược lại, Bạch Thủy Kim lại thấy tim mình đập thình thịch như thể bị bắt quả tang đang làm chuyện mờ ám.
Cậu đến đây để xem quà, không có gì phải thấp thỏm cả.
Bạch Thủy Kim tự trấn an bản thân. Khi cậu nhìn lại thì Vương Hoàn Tu đã thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tắm rửa.
Chỉ là anh không quay lưng lại, chính vì không quay lưng nên những bộ phận thường ngày bị quần áo che khuất, lúc này lại trực tiếp tác động vào tầm mắt của Bạch Thủy Kim.
Bạch Thủy Kim giật mình. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy "cái ấy" của người khác, cậu không có thói quen soi mói "chỗ ấy" của người khác, dù đám bạn cùng lớp vẫn hay so bì, nhưng thường chỉ cần nhìn kích cỡ quần là cũng đủ đoán ra rồi.
Cậu choáng váng, nhìn "đại bàng" sừng sững trước mắt.
Bạch Thủy Kim cảm thấy mặt mình nóng bừng, quả nhiên xét về ngoại hình, Vương Hoàn Tu hoàn hảo không chê vào đâu được.
Tiếng nước ngừng chảy. Tắt vòi sen, Vương Hoàn Tu bước xuống khỏi bồn tắm đứng, tiến về phía bồn tắm nằm ở giữa phòng để ngâm mình, cứ như thể trong phòng tắm chẳng hề có sự hiện diện của Bạch Thủy Kim.
Bạch Thủy Kim đứng ở cửa phòng tắm bất động, như học sinh tiểu học bị phạt đứng.
Muốn đi nhưng mắt vẫn không rời đi được.
Vương Hoàn Tu cũng không để cậu đợi lâu, sau khi ngâm mình xong liền đứng dậy, lau khô người rồi khoác áo choàng tắm. Trước khi ra ngoài, anh còn không quên đeo lại chiếc vòng cổ. Trên người anh phảng phất mùi hương bom tắm mà Bạch Thủy Kim yêu thích.
Chiếc áo choàng đen rộng thùng thình kết hợp với chiếc vòng cổ càng tôn lên khí chất mạnh mẽ, khiến người ta phải e dè. Nhưng chiếc vòng cổ ấy lại âm thầm tiết lộ một bí mật: anh là kẻ thần phục.
Anh bước những bước dài đến bên cạnh Bạch Thủy Kim, đôi mắt sẫm màu dọc theo khuôn mặt Bạch Thủy Kim di chuyển xuống dưới, dừng lại ở bụng dưới của cậu.
Bạch Thủy Kim cảm nhận được ánh mắt của anh, mặt đỏ bừng, vội vàng lấy tay che đi.
Cậu đã có phản ứng sinh lý.
Cậu vốn dĩ là người thích đàn ông mà.
"Chồng ơi, em..."
Vương Hoàn Tu làm như nhìn không thấy: "Tự xử xong thì ra đây ngủ."
Bạch Thủy Kim:...
Trong phòng tắm chỉ còn lại một mình cậu, Bạch Thủy Kim cảm thấy mình vừa rồi hơi mất mặt.
"Sắc tự cổ chí kim như cương đao"*, cậu đúng là chẳng biết rút kinh nghiệm.
*Chữ sắc đứng đầu một lưỡi dao.
Sau khi Vương Hoàn Tu ra ngoài, không còn bị hình ảnh kích thích nữa, Bạch Thủy Kim cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Hôm nay cậu chạy rong rủi cả ngày, phải tắm rửa sạch sẽ mới chịu ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng ngủ, Vương Hoàn Tu đã tắt đèn, chỉ để lại ánh sáng dịu nhẹ hắt ra từ chiếc đèn ngủ âm tường để Bạch Thủy Kim có thể nhìn rõ đường.
Đèn ngủ đầu giường cũng được bật, nhưng chỉ để ở mức mờ nhất, tạo nên một bầu không khí mông lung, huyền ảo.
Gương mặt tuấn tú của Vương Hoàn Tu ẩn hiện trong bóng tối.
Bạch Thủy Kim đá văng dép rồi leo lên giường. Khi đến gần, cậu mới thấy rõ Vương Hoàn Tu đang nằm nghiêng nhìn mình, cơ thể lại không tự chủ được mà nóng ran.
Nghĩ đến việc tối nay không thể sờ cơ bụng ngủ, Bạch Thủy Kim khó chịu quay lưng lại, dùng gáy lạnh lùng đối diện với anh.
Cả người vừa nóng vừa khó chịu.
Cắn răng nhắm mắt lại, một lúc sẽ hết thôi, Bạch Thủy Kim bắt đầu hát ru trong lòng.
Cậu mong Chu Công nhanh mang thuốc ngủ đến đón mình.
Nhưng trời không chiều lòng người, vừa nhắm mắt lại, hình ảnh Vương Hoàn Tu đang tắm lại hiện lên trong đầu, khiến cậu càng thêm bứt rứt.
Đã quen ôm người ngủ, giờ không ôm lại không ngủ được, trừ khi cậu ngủ một mình. Nhưng cậu cũng chẳng có lý do gì để đuổi Vương Hoàn Tu đi cả.
Bây giờ cậu dính qua, rất dễ bị phát hiện sự bất thường trên người.
Hay là, cậu đi tắm lại nhỉ.
Bạch Thủy Kim vừa ngồi dậy, nhưng sau khi nhìn thấy Vương Hoàn Tu, cậu liền thay đổi ý định.
Hôm nay cậu đã thi đậu, đáng lẽ phải có phần thưởng chứ. Cậu bò đến bên cạnh đối phương: "Chồng ơi, em muốn sờ rồi ngủ."
Cậu kéo gối lại, để gối của hai người chạm vào nhau.
"Được không?"
Bạch Thủy Kim biết cách làm nũng, nhưng Vương Hoàn Tu vẫn cứ làm lơ: "Dạo này anh ngủ không ngon."
Anh từ chối yêu cầu của Bạch Thủy Kim một cách khéo léo.
Bị từ chối cả buổi tối, một nỗi ấm ức khó tả dâng lên trong lòng Bạch Thủy Kim.
"Nhưng anh đã nói đó là phần thưởng cho em mà."
Vương Hoàn Tu nghe mà tim thắt lại: "Chỉ cần em nói thích anh, anh sẽ cho em sờ."
Bạch Thủy Kim im lặng.
Nhưng người phía sau không cho cậu cơ hội rút lui: "Nếu không thì anh là gì của em?"
Khóe miệng Bạch Thủy Kim run rẩy. Trong lòng cậu ích kỷ muốn duy trì mối quan hệ hiện tại với Vương Hoàn Tu.
Như vậy, sau này dù tình cảm hai người có rạn nứt, họ vẫn có thể sống cùng nhau như một gia đình, không cần phải chia tay.
Cậu sẽ không bao giờ ghét chồng mình cả.
Nhưng cậu sợ chồng yêu sẽ chán ghét mình, cậu gần như phát điên vì lo lắng gia đình này sẽ đuổi cậu ra khỏi cửa.
Trước đây Vương Hoàn Tu không thích cậu, cậu đã quen với điều đó, cậu có thể chịu đựng được. Từ nghèo khó đến sung túc thì dễ, nhưng từ sung túc trở lại nghèo khó thì khó. Cậu cũng rất thích thú với việc Vương Hoàn Tu hiện giờ yêu thích cậu, thậm chí có chút đắm đuối.
Nếu sau này anh không còn thích cậu nữa thì sao, nếu sau này anh không muốn nói chuyện với cậu, thậm chí không muốn nhìn mặt cậu nữa thì sao?
Môi Bạch Thủy Kim run rẩy.
Vương Hoàn Tu vốn chỉ muốn nghe một câu "thích anh", nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tủi thân của Bạch Thủy Kim dưới ánh đèn, đồng tử anh co lại, cơ thể phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ, ôm chặt cậu vào trong lòng.
Nửa khuôn mặt nhỏ của Bạch Thủy Kim chôn vào vai anh, tức giận dùng đỉnh đầu cọ cọ cằm anh.
Nếu là nửa năm trước, cậu hoàn toàn không dám làm như vậy.
"Chồng yêu, anh nói anh thích em đi."
Vương Hoàn Tu vừa bực vừa buồn cười, cậu chẳng chịu nói thích anh mà lại đòi anh phải nói trước.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn van nài của Bạch Thủy Kim, anh vẫn dịu dàng nói: "Anh thích em."
"Mãi mãi thích em nhé."
Vương Hoàn Tu cảm nhận được thứ đang cọ vào người mình, bàn tay to lớn luồn vào trong quần ngủ của Bạch Thủy Kim: "Anh sẽ mãi mãi thích em."
Theo động tác của bàn tay anh, hơi thở của Bạch Thủy Kim như ngừng lại, cậu nắm chặt cánh tay Vương Hoàn Tu, ánh mắt dần trở nên mơ màng.
"Chồng yêu."
Trong căn phòng mờ tối chỉ còn lại tiếng gọi nỉ non, mê đắm của cậu.
Vương Hoàn Tu nghe mà lòng ngứa ngáy, anh cúi xuống, ngậm chặt lấy đôi môi cậu.
*
"Người được tìm đã sắp xếp thế nào rồi?" Vương Bình Thiên hỏi.
Vài ngày nữa sẽ có một buổi tiệc rượu của giới thượng lưu, Vương Hoàn Tu chắc chắn sẽ có mặt, đó là cơ hội tốt để gã ta ra tay.
Trợ lý: "Nhân sự đã được sắp xếp xong. Chúng tôi đã đặc biệt tìm một người mẫu nam có thân hình đẹp, khá nổi tiếng trong giới thời trang. Điều kiện của anh ta cũng rất thuận lợi để tạo hiệu ứng truyền thông."
Vương Hành không định hợp tác với gã ta, Vương Bình Thiên cũng không từ bỏ kế hoạch tạo ra scandal tình ái cho Vương Hoàn Tu.
Đối với người như Vương Hoàn Tu, chỉ cần sự việc không bị đóng đinh, tất cả những gì xảy ra đều có thể bị anh lật ngược lại, vì vậy Vương Bình Thiên quyết định cho anh uống thuốc thật sự.
Loại thuốc này ngoài tác dụng mạnh, hầu như không có tác dụng phụ nào đối với cơ thể, ngay cả khi Vương Hoàn Tu truy cứu, cũng không thể làm gì được gã ta.
Gã ta cũng không biết Vương Hoàn Tu thích kiểu người như thế nào, ban đầu định tìm một người xấu xí, nhân cơ hội làm nhục đối phương, cười nhạo đối phương cái gì cũng ăn được.
Nhưng nghĩ lại, khi tin tức bùng nổ, vẫn nên tìm người đẹp để tạo độ hot, tin tức càng lan truyền rộng rãi, ảnh hưởng đến Vương Hoàn Tu và công ty càng lớn.
Gã ta muốn Vương Hoàn Tu thân bại danh liệt vì scandal.
Những năm qua Vương Hoàn Tu luôn ngăn cản gã ta vào công ty, gã ta đã ôm hận trong lòng từ lâu, lại thêm chuyện Vương Hoàn Tu khiến cha gã ta, Vương Vọng, tức giận đến mức phải nhập viện.
Việc cho Vương Hoàn Tu uống thuốc, Vương Bình Thiên không hề cảm thấy tội lỗi nào cả, gã ta cho rằng đây có tính là chuyện xấu gì đâu, bất quá chỉ là tạo cơ hội cho anh họ có một cuộc tình vụng trộm, rồi công khai cho mọi người cùng biết.
Ngày diễn ra buổi tiệc rượu là Chủ nhật, hôm đó Bạch Thủy Kim vừa hay không có lớp, được nghỉ một ngày vì giảng viên dạy vũ đạo phải về nước làm thủ tục, hiếm khi được nghỉ hai ngày liên tiếp.
Nghe nói có tiệc rượu, cậu định đi cùng để góp vui.
Vương Mộc Quang cũng cùng đi, Vương Hoàn Tu đi thẳng từ công ty đến địa điểm tổ chức tiệc, không đi cùng đường với họ.
Đến hiện trường buổi tiệc, Bạch Thủy Kim phát hiện không ít nhân vật trong giới thời trang, hôm nay cũng có rất nhiều ngôi sao và người mẫu tham dự.
Hầu như bên cạnh mỗi ông chủ đều có người đi cùng, cử chỉ thân mật, điều này khiến cậu không khỏi nghĩ đến Vương Hoàn Tu, không biết mỗi lần anh tham dự những sự kiện như thế này có mang theo người đẹp nào không.
Mấy ngày trước hai người còn làm chuyện xấu hổ, đối phương dùng tay giúp cậu, nhưng kể từ sau khi giúp đỡ, hai người ở chung với nhau có chút ngượng ngùng, nói chuyện còn ít hơn bình thường.
Bạch Thủy Kim cũng không biết làm sao để đối mặt với đối phương, nói chuyện với người ta miệng cũng không lưu loát, chỉ cần nhìn thấy đối phương là lại nhớ đến chuyện đêm hôm đó.
Đang suy nghĩ, vai cậu bị chạm nhẹ, cậu quay đầu nhìn về phía Vương Mộc Quang đang chạm vào mình: "Sao thế?"
Vương Mộc Quang chỉ vào một người mẫu cao to vạm vỡ ở đằng xa: "Thân hình của tôi có giống anh ta không?"
"Chú nhỏ, tôi xin chú."
"Xin tôi cái gì?"
"Giữ thể diện một chút."
"......"
Vương Mộc Quang thấy ánh mắt cậu lơ đãng, hỏi: "Đang nhìn gì thế?"
"Không có gì, chỉ là đang nghĩ về một số chuyện thôi ạ."
"Chuyện gì?"
"Nói ra chú cũng không hiểu đâu."
Vương Mộc Quang hứng thú: "Cậu không nói thì làm sao biết tôi không hiểu."
Bạch Thủy Kim: "Trong tình huống nào người ta có thể bước một bước lên mười bậc thang?"
Vương Mộc Quang:......
Quả thật là không hiểu.
Lần này cậu ấy cứ coi như không nghe thấy vậy.
Thực ra điều Bạch Thủy Kim đang nghĩ lúc này không phải những thứ đó, cậu đang nghĩ làm thế nào để cậu và Vương Hoàn Tu không còn ngượng ngùng nữa.
Thời gian gần đây, hành vi của cậu giống như một kẻ tồi tệ vậy, không nỡ từ bỏ sự tốt đẹp của Vương Hoàn Tu, lại không muốn đưa ra lựa chọn khác.
Ngay trước khi buổi tiệc bắt đầu, Vương Hoàn Tu mới đến. Bên cạnh anh, ngoài Trần Tập ra không có ai khác.
Vừa bước vào, anh đã bị các nhân vật lớn trong ngành vây quanh, chào hỏi kính rượu bận rộn không ngơi tay.
Vương Bình Thiên cũng nhân cơ hội này đến bên cạnh Vương Hoàn Tu, người phục vụ gần họ nhất đã được hắn mua chuộc.
Đợi khi ly rượu của Vương Hoàn Tu cạn, anh ta sẽ bưng khay, đưa một ly sâm panh đã bỏ thuốc đến trước mắt đối phương.
Người có thể khiến Vương Hoàn Tu uống rượu rất ít, người phục vụ đợi rất lâu mới tìm được cơ hội.
Vương Bình Thiên tận mắt chứng kiến Vương Hoàn Tu uống cạn ly rượu có thuốc vào bụng, tiến lên nói: "Anh Hoàn Tu, em muốn nói chuyện riêng với anh."
Để đảm bảo mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch, Vương Bình Thiên không để Vương Hoàn Tu phát tác thuốc ngay tại hiện trường, mà cố gắng hẹn anh đến một nơi vắng vẻ.
Đợi khi thuốc của đối phương phát tác, trực tiếp đưa người vào phòng đã sắp xếp sẵn.
Hôm nay có không ít phóng viên truyền thông đến hiện trường, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch.
Sợ Vương Hoàn Tu không đi, Vương Bình Thiên đã chuẩn bị sẵn một con bài tẩy: "Nghe nói đã tìm ra một số manh mối mới liên quan đến vụ tai nạn máy bay năm đó, anh Hoàn Tu không muốn biết sao?"
Nhắc đến vụ tai nạn hàng không năm đó, Vương Hoàn Tu mới cho Vương Bình Thiên một cái nhìn.
Kết quả điều tra về vụ tai nạn đã được công bố từ lâu, những manh mối mà Vương Bình Thiên nói có thể coi là bịa đặt.
Sự thờ ơ của Vương Hoàn Tu khiến Vương Bình Thiên lo lắng, để không gây nghi ngờ, gã ta không tự chuốc lấy thất bại nữa mà rút lui sang một bên.
Cuối cùng gã ta đành ra hiệu cho người phục vụ, để đối phương cố tình làm đổ rượu lên người Vương Hoàn Tu, khiến anh phải rời khỏi hiện trường đi vào phòng vệ sinh xử lý.
Diện tích bị rượu đổ lên bộ vest không nhỏ, Trần Tập phải ra xe lấy trang phục dự phòng, bãi đỗ xe cách đây một đoạn, cần mất một chút thời gian.
Dạo gần đây, tâm trạng Vương Hoàn Tu cứ rối như tơ vò. Những tình huống khó xử và ngượng ngùng với Bạch Thủy Kim khiến anh bực bội đến khó tin. Từ trước đến nay, anh luôn tự tin xử lý mọi việc gọn gàng, vậy mà chỉ cần đối diện với Bạch Thủy Kim, anh lại trở nên lúng túng, vấp váp đủ đường.
Tuy nhiên ngay lúc này, Vương Hoàn Tu cũng phát hiện ra phản ứng bất thường của bản thân.
Thân nhiệt không ngừng tăng cao, một ngọn lửa vô danh càng cháy càng mạnh, thậm chí ý thức cũng có phần mơ hồ.
Linh tính mách bảo có điều chẳng lành. Anh nhớ lại bữa tiệc rượu vừa rồi, thức ăn hình như đã bị ai đó động tay chân. Cố gắng tập trung tinh thần, anh vội vàng gọi điện thoại nhưng đầu óc quay cuồng, tay run run bấm đại vào số liên lạc gần nhất.
Trên màn hình hiện lên cái tên: Vương Mộc Quang.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng vệ sinh, nhưng cho đến khi tiếng chuông kết thúc, cuộc gọi này vẫn không có ai nghe.
Lúc này chiếc điện thoại đã tắt âm nằm trong túi Vương Mộc Quang, bản thân cậu ấy đang cố gắng bước một bước lên mười bậc thang.