Xuyên Thành Nhân Vật Phe Chính Diện, Ta Rơi Vào Ổ Của Phe Phản Diện

Chương 56

"Hắt xì!" Vương Mộc Quang há miệng, hắt hơi một cái rõ to.

Bạch Thủy Kim đứng bên cạnh nhìn mà trợn mắt há mồm.

Mặt trời như quả cầu lửa khổng lồ, chú nhỏ như con trâu nước to đùng.

Vương Mộc Quang xoa xoa mũi: "Chắc có người đang nhớ tôi đấy."

Giữa đêm khuya thanh vắng, thật lãng mạn làm sao.

Bạch Thủy Kim: "Người đó chắc không muốn sống nữa."

Vương Mộc Quang bước những bước dài, hăm hở muốn thử bước một lúc mười bậc thang: "Mê đắm tôi là số phận của mọi người trên Trái đất này."

Bạch Thủy Kim vừa ăn sô-cô-la mang từ bữa tiệc ra, vừa nói: "Người tên Mọi người trên Trái đất đó là ai vậy, chú gửi WeChat cho tôi đi."

Vương Mộc Quang nhìn Bạch Thủy Kim cười: "Ghen tị à."

Bạch Thủy Kim:...

Nếu chia đều sự tự tin của Vương Mộc Quang cho mỗi người, thì trên thế giới này sẽ không còn ai tự ti nữa.

*

Tiếng chuông điện thoại mặc định tắt dần, không gian trong phòng vệ sinh trở nên yên tĩnh.

Chiếc áo vest được cởi ra, vắt trên bồn rửa tay. Cơn nóng trong người Vương Hoàn Tu như hàng vạn tế bào đang lan tràn, thiêu đốt từng mạch máu.

Mỗi lần hít thở đều cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng lên, hơi thở phả ra đều nóng hổi, trán Vương Hoàn Tu căng ra, gân xanh nổi lên.

Tiếng chuông đột ngột dừng lại khiến trong lòng anh dấy lên một ngọn lửa bực bội.

Chưa từng có ai dám không nghe điện thoại của anh cả.

Dù bản tính ngày thường của anh rất lý trí, nhưng lúc này, anh cũng chẳng khác gì một con rối bị thuốc khống chế. Cởi cúc áo, nới lỏng cà vạt, Vương Hoàn Tu hít sâu vài hơi, cố gắng giành lại sự tỉnh táo.

Nhưng cơ thể con người làm sao có thể hoàn toàn chống lại tác động của thuốc, khi thấy cuộc gọi đầu tiên ghi chú là Vương Mộc Quang, Vương Hoàn Tu hoàn toàn mất đi ý thức lý trí.

Lịch sử cuộc gọi in sâu vào mắt.

Trong cơn mê man, Vương Hoàn Tu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Gọi cho Vương Mộc Quang? Tại sao mình lại muốn chết như vậy?

*

"Người đâu rồi?"

Vương Bình Thiên dẫn theo thuộc hạ đi tìm người khắp nơi.

"Có lẽ đã lên tầng ba rồi ạ."

"Có lẽ? Tầng ba?" Vương Bình Thiên hất một ly rượu vào mặt người phục vụ: "Bảo ngươi theo dõi, ngươi theo kiểu này đấy hả?"

Đồ vô dụng, một người mà cũng không canh nổi.

Tên phục vụ nhắm mắt, chẳng còn chút tự trọng nào, vội vàng sửa lời: "Đúng là ở tầng ba ạ, trong nhà vệ sinh tầng ba."

Vương Bình Thiên dẫn người lên lầu: "Hy vọng là vậy."

Lần này, tên phục vụ không dám đi theo nữa. Tên đồng bọn định tiếp tục bám theo kiếm thêm chút đỉnh, nhưng bị anh ta kéo lại: "Thôi, đi mau đi, tiền cũng lấy rồi còn gì."

"Đi theo đi, biết đâu ông chủ vui vẻ lại cho thêm tiền boa."

"Cậu không thấy rượu trên mặt tôi à, mau đi thôi."

Người bạn do dự một lúc rồi gật đầu, hai người thừa lúc Vương Bình Thiên đang mải tìm người, lén lút trốn đi.

Người bạn: "Cậu chắc chắn người đó ở tầng ba chứ?"

"Chín mươi phần trăm."

"Không phải cậu bảo mất dấu rồi à? Lần này chắc chắn là tầng ba?"

"Vì tầng một tầng hai tôi đã tìm rồi."

"..."

Hai người đi xuống cầu thang: "Cậu nói xem những nhà giàu này quan hệ nội bộ có phải đều phức tạp như vậy không, đều là họ hàng cả, nếu tôi dám làm như vậy, mẹ tôi đánh tôi thành tám mảnh mất."

"Cậu không hiểu đâu, tài sản và địa vị họ có được khi làm như vậy, dù có bị đánh thành hai mươi tư mảnh cũng có thể hồi sinh tại chỗ."

Người phục vụ dùng khăn tay trắng lau rượu trên mặt, bị sỉ nhục như vậy, trong lòng ấm ức, biết một số người giàu coi thường người khác, nhưng không ngờ lại thiếu giáo dục đến thế, hoàn toàn không coi anh ta là người.

Lúc này, một bóng người lao nhanh về phía họ, vẻ mặt khó chịu, cố nhịn.

Bạch Thủy Kim vốn đang đi cùng Vương Mộc Quang khám phá cách bước một lúc mười bậc thang, cậu nhìn Vương Mộc Quang biểu diễn tiết mục xiếc mới của mình, vừa ăn vừa uống ở bên cạnh.

Uống nhiều nước quá nên cậu muốn đi vệ sinh. Sau khi chào Vương Mộc Quang, cậu bắt đầu hành trình tìm kiếm nhà vệ sinh. Địa hình trong khách sạn quá rắc rối, mỗi lần đi qua một góc tưởng là nhà vệ sinh, cậu đều bị “lừa tình” thảm hại. Không phải phòng chứa đồ thì cũng là phòng nghỉ.

Những người giàu có này đều không đi vệ sinh sao?

Tìm một vòng bên ngoài, cuối cùng gặp được hai người phục vụ, Bạch Thủy Kim chạy như bay, cả người bay lên, có khí thế một hơi bước mười bậc thang.

"Anh đẹp trai ơi, xin hỏi nhà vệ sinh đi lối nào ạ?"

Người đến dự tiệc đều là người giàu sang có quyền quý, nên tên phục vụ cũng ăn nói rất lễ phép: "Ở tầng ba ạ, cậu lên đó rẽ hai góc là thấy."

"Cảm ơn."

Bạch Thủy Kim lịch sự cảm ơn rồi tiếp tục chạy lên, khi đi nghe thấy hai người nói gì đó về chuyện hạ độc.

Nơi sang trọng như thế này mà cũng có chuột bọ gián nhện cần phải hạ độc sao?

Bạch Thủy Kim lên tầng ba tìm một vòng, khi đi lên cầu thang tầng ba, thang máy đối diện vừa đóng cửa lại.

Cuối cùng cũng tìm thấy nhà vệ sinh, Bạch Thủy Kim suýt rơi nước mắt xúc động.

Sau khi giải quyết xong vấn đề nước, cậu rửa tay dưới vòi nước cảm ứng.

"Vương tổng, tôi mang bộ vest dự phòng đến rồi."

Trần Tập cầm bộ vest được bọc trong túi đựng quần áo đi vào, chạm mặt Bạch Thủy Kim đang rửa tay trước bồn rửa.

Vương tổng trong nhà vệ sinh, sao lại biến thành vợ Vương tổng rồi?

Việc Bạch Thủy Kim có mặt ở đây không có gì bất ngờ, khi đến dự tiệc anh ta đã biết Bạch Thủy Kim cũng sẽ đến.

Trần Tập nhìn quanh, tiếp tục hoàn thành công việc của mình: "Bạch tiên sinh, xin hỏi Vương tổng có ở đây không ạ?"

Bạch Thủy Kim: Hả?

Chồng yêu cũng ở đây sao?

Cậu đã ở trong nhà vệ sinh năm phút rồi, ngay cả một sợi tóc của Vương Hoàn Tu cũng không thấy.

Trần Tập lăn lộn trong giới thương trường nhiều năm, rất nhanh nhận ra điều bất thường: "Bạch tiên sinh, khi ngài đến đây không thấy Vương tổng sao?"

Giọng điệu của anh ta lập tức trở nên nghiêm túc, khiến Bạch Thủy Kim cũng cảm thấy tim thắt lại: "Không, có chuyện gì xảy ra sao?"

Sắc mặt của Trần Tập trở nên nặng nề thấy rõ, không lãng phí thời gian trong nhà vệ sinh để giải thích với Bạch Thủy Kim, mà lập tức dẫn người đi tìm phòng giám sát ở đâu.

Trần Tập bước những bước dài: "Bạch tiên sinh, nếu tôi đoán không sai, có lẽ Vương tổng đã bị người ta bắt đi rồi, vì vậy chúng ta phải đến phòng giám sát để xem camera ngay."

Ngay từ đầu, khi thấy tên phục vụ làm đổ rượu lên người Vương Hoàn Tu, anh ta đã thấy có gì đó sai sai. Vương Hoàn Tu là nhân vật có máu mặt, ngay cả những ông lớn trong giới thương trường cũng không dám đắc tội, huống chi là một tên phục vụ.

Tên phục vụ đó gặp bọn họ không tránh, ngược lại còn lóng ngóng xông thẳng vào.

Hơn nữa sau khi uống rượu, cơ thể Vương Hoàn Tu đã thể hiện một số dấu hiệu bất thường.

Vương Hoàn Tu bị bắt đi? Bị ai? Kẻ thù sao?

Cậu chợt nhớ đến những cảnh bạo lực đẫm máu bị che mờ trong sách.

Bạch Thủy Kim lo lắng trong lòng: "Chồng yêu có xảy ra chuyện gì không?"

Trần Tập đẩy kính: "Chắc là không có nguy hiểm đến tính mạng."

Bạch Thủy Kim thở phào.

"Nhưng gãy tay gãy chân thì không chắc."

"..."

Hai người đến phòng giám sát, nhân viên an ninh chặn họ ở ngoài cửa: "Thưa quý ngài, khu vực này không mở cửa cho người ngoài, xin hãy đi đường khác."

Bạch Thủy Kim định giải thích lý do, nhưng Trần Tập đã ngăn cậu lại: "Bạch tiên sinh, những chuyện như thế này cứ để tôi giải quyết, rất nhanh thôi."

Trần Tập tiến lên nhìn bảo vệ, ánh mắt kiên định: "Hôm nay chúng tôi nhất định phải vào xem."

Bảo vệ không hề nhượng bộ: "Tôi không phải là người làm việc qua loa đâu."

Trần Tập lấy ra một tấm thẻ.

Bảo vệ: "Quả nhiên thấy tiền mắt liền sáng."

"..."

Xem ra năng lực của thư ký Trần quả thật không thể xem thường.

Nhân lúc bảo vệ đang canh chừng, Bạch Thủy Kim và Trần Tập nhanh chóng lẻn vào phòng giám sát.

Bọn họ mở đoạn video giám sát tầng 3, bắt đầu tua nhanh từ lúc Trần Tập rời khỏi nhà vệ sinh. Chẳng mấy chốc, Vương Bình Thiên dẫn theo bốn năm người lên tầng 3, tìm một vòng rồi vào nhà vệ sinh. Chưa đầy hai phút sau, Vương Hoàn Tu được hai người cắn răng dìu ra.

Vóc dáng Vương Hoàn Tu cao lớn thẳng tắp, hai người mới miễn cưỡng đỡ được anh đứng vững. Trong video giám sát, đôi giày da cao cấp của anh tuy vẫn bước đều đặn trên sàn nhà, nhưng bước chân có phần lảo đảo.

Bạch Thủy Kim chợt nhớ ra hai người phục vụ mà cậu gặp khi hỏi đường đến nhà vệ sinh lúc trước.

Thì ra thứ thuốc họ nói là để hạ độc Vương Hoàn Tu.

Trần Tập nhanh như bạch tuộc, lập tức mở video giám sát bên ngoài khách sạn để xem nhóm của Vương Bình Thiên đi đâu.

May mắn thay, bọn họ không đi xa mà chỉ sang hội quán đối diện.

Không ai có thể đoán trước chuyện gì sẽ xảy ra khi Vương Hoàn Tu bị đưa đi. Trần Tập và Bạch Thủy Kim đi thang máy xuống lầu rồi bắt đầu hướng về hội quán bên cạnh.

Trên đường đi, Bạch Thủy Kim không quên nhắn tin cho Vương Mộc Quang.

"Chồng yêu bị hạ độc rồi, đang ở cách vách bên cạnh."

Cậu không còn tâm trí để kiểm tra xem Vương Mộc Quang có trả lời hay không, chỉ bỏ điện thoại vào túi rồi nhanh chóng bám theo bước chân của Trần Tập.

Nỗi lo lắng trong lòng như quả bom hẹn giờ đang đếm ngược. Trong đầu cậu chỉ toàn hình ảnh Vương Hoàn Tu bị hai người dìu vào thang máy. Khi hoàn hồn lại, cậu mới nhận ra lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Cậu vốn luôn là người có nội tâm mạnh mẽ, nhưng lần này sự hoảng loạn khiến cậu rối bời.

"Thư ký Trần."

Trần Tập quay đầu nhìn cậu: "Thần tài... à không, ngài Bạch, ngài nói đi."

"Chồng yêu sẽ không sao chứ." Đây là lần thứ hai trong đêm nay cậu hỏi câu này.

Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy lo lắng đến vậy. Trước kia luôn sống cô độc một mình, cậu nào biết con người ta có thể có những cảm xúc khó chịu đến thế. Cảm giác như bị nhốt trong một chiếc hộp gỗ, có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài qua khe hở, cảm nhận được ánh sáng bên ngoài, nhưng dù có cố gắng đập vỡ ván gỗ thế nào cũng không thể thoát ra, chỉ có thể bị giam cầm trong đó suốt đời.

Có được rồi mất đi, còn đau đớn hơn cả chưa từng có được.

Trần Tập: "Theo như tôi thấy trong video giám sát, thuốc mà Vương tổng bị hạ chắc là thuốc mê, không gây hại nhiều đến cơ thể."

"Thuốc mê?"

Các người nhà giàu thật là cái gì cũng có thể kiếm được.

Trần Tập gật đầu: "Cũng chính là thuốc kích dục."

Bạch Thủy Kim bị hòn đá dưới chân làm vấp ngã chúi nhủi, tim cậu như nhảy lên tận cổ họng. Vậy nghĩa là Vương Hoàn Tu bị đưa đến hội quán bên cạnh, rất có thể lúc này đang làm những chuyện thân mật với người khác.

Thậm chí những chuyện thân mật khó rời khó bỏ đó, giữa họ cũng chưa từng xảy ra.

Trong giây lát, mũi miệng cậu như bị bùn nước bịt kín, có chút khó thở. Thậm chí sự tức giận, ghen tuông và không cam lòng điên cuồng nảy nở từ đáy lòng.

Chồng yêu nói chỉ thích mỗi mình cậu.

Sẽ không làm chuyện đó với người khác.

Chim của chồng yêu là chim đại bàng, mà đại bàng là loài chim chung tình.

Nhưng bây giờ Vương Hoàn Tu đã bị hạ thuốc, chim sắp không còn chung tình nữa rồi.

Eo của Vương Hoàn Tu cậu mới cưỡi được một lần, mà cũng đã là chuyện của một tháng trước.

Cậu chưa cưỡi đủ, bây giờ thì tốt rồi, không những không được cưỡi, còn bị người khác cưỡi mất.

Mấy ngày nay, quan hệ giữa hai người có chút căng thẳng. Bạch Thủy Kim cố ý tránh mặt Vương Hoàn Tu, không muốn chọc thủng lớp màn giấy mỏng manh giữa hai người.

Không chọc thủng tầm màn thì mối quan hệ của họ sẽ ổn định nhất. Nhưng nếu không chọc thủng, Vương Hoàn Tu cũng có thể làm những chuyện đã xảy ra giữa họ với người khác.

Không biết Vương Hoàn Tu có hôn người khác không, có tặng quà cho người khác không.

Liệu anh có dịu dàng với người khác như đã từng dịu dàng với cậu không? Liệu cậu có phải là ngoại lệ duy nhất được anh đối xử đặc biệt?

Cảm giác chiếm hữu xấu xa dâng lên đầu óc Bạch Thủy Kim, không được, cậu không cho phép.

Khi Vương Bình Thiên dẫn Vương Hoàn Tu rời đi, bên cạnh có ba bốn người, Trần Tập cũng đưa theo vệ sĩ bên ngoài đi theo.

*

Vương Bình Thiên: "Làm việc thế nào, cậu tự biết."

Người mẫu nam lắc lắc chiếc máy quay trong tay. Đây là thứ lát nữa sẽ được đặt ở đầu giường để quay phim. Dù hai tiếng sau sẽ có phóng viên đến chụp ảnh “bắt gian”, nhưng để đề phòng Vương Hoàn Tu lật kèo, quay phim lại càng chắc chắn hơn.

Nếu băng ghi hình bị rò rỉ, sẽ càng dễ dàng khẳng định scandal tình dục của Vương Hoàn Tu.

Người mẫu nam cũng chẳng quan tâm đến danh tiếng của mình. Trong nghề của họ, điều đáng sợ không phải là bị chửi rủa, mà là không có “độ hot”. Đến lúc đó, nếu đoạn phim bị tung lên mạng, mặt anh ta sẽ được làm mờ. 

Khi băng ghi hình bị phát tán lên mạng, anh ta cũng sẽ thuê thủy quân* để nhắc đến tên mình trong phần bình luận của video, tăng thêm một đợt lưu lượng. Khi mọi chuyện qua đi, những fan hâm mộ mà anh ta kiếm được nhờ độ nóng còn sẽ giúp anh ta phủ nhận chuyện băng ghi hình.

(*) Thủy quân (Water army): Một thuật ngữ tiếng Trung, chỉ những người được thuê để đăng bài, bình luận trên mạng nhằm tạo dư luận

“Độ hot” từ scandal chắc chắn có lợi, huống hồ người đàn ông mà anh ta sắp “phục vụ” lại là hàng hiếm.

Người mẫu nam liếm môi, cầm máy quay đi vào phòng. Vương Hoàn Tu ngồi dựa vào giường lớn, thần trí mơ màng, đôi chân dài buông thõng xuống mép giường, giày da chạm sàn nhà.

Người mẫu nam nhìn gương mặt ửng đỏ của Vương Hoàn Tu, hít sâu một hơi. Khuôn mặt này thật hoàn hảo, sống mũi cao thẳng, lông mày sắc nét, ánh mắt quyến rũ, vóc dáng lại càng không chê vào đâu được.

Xem ra anh ta đã kiếm được món hời.

Người mẫu nam đến bên giường, ghé sát vào Vương Hoàn Tu: "Chúng ta sẽ có một đêm tuyệt vời."

Tiếng cười vang vọng trong căn phòng. Nhìn thấy “vật báu” ẩn hiện dưới lớp quần áo của người đàn ông, miệng người mẫu nam khô khốc như đang ở sa mạc.

Anh ta đưa tay chạm vào mặt đối phương, nhưng bị người kia né tránh đầy chán ghét.

"Ồ." Người mẫu nam cười khẽ, ý thức không tỉnh táo như vậy mà vẫn có thể tránh anh ta.

"Tôi rất giỏi chuyện này đấy. Anh sẽ nhanh chóng thích mê thôi."

Những người càng tự chủ, đến cuối cùng lại càng cuồng nhiệt.

Người mẫu nam giơ tay cởi áo, cười rồi định cưỡi lên người đối phương.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng vang lên tiếng ồn ào. Trần Tập dẫn theo vệ sĩ bắt đầu đợt tấn công đầu tiên. Như chơi bowling vậy, bọn họ hất văng đám người của Vương Bình Thiên. So với đám vệ sĩ mà Trần Tập mang đến, đám người của Vương Bình Thiên chẳng khác nào gà con yếu ớt.

Vương Bình Thiên hút xong điếu thuốc, quay lại thì thấy cửa phòng đã la liệt xác người. Nhận ra thư ký của Vương Hoàn Tu đã tìm đến, tim gã ta thắt lại. Biết là đám thuộc hạ của Vương Hoàn Tu không phải dạng vừa, nhưng không ngờ chúng lại tìm đến nhanh như vậy.

Kế hoạch đột nhiên bị chặn lại, Vương Bình Thiên nắm chặt nắm đấm, cũng không biết bên trong đã bắt đầu quay chưa.

Trần Tập cạy khóa cửa: "Ngài Bạch, ngài mau vào xem."

Nhìn ổ khóa bị phá chỉ trong ba hai giây, Bạch Thủy Kim: "Không ngờ năng lực nghiệp vụ của thư ký Trần lại rộng rãi đến vậy."

Trần Tập ngượng ngùng: "Đa tài thì không sợ thất nghiệp."

Khi Bạch Thủy Kim vào trong, cậu thấy một bóng người cao gầy đang cởi quần áo, định cưỡi lên người Vương Hoàn Tu.

Không được!

Chưa kịp để Bạch Thủy Kim tiến lên, Trần Tập đã nhanh chân bước tới trước, một tay kéo gã người mẫu nam ném xuống đất, bảo vệ sự trinh tiết của vị sếp yêu quý của họ.

"Đứng dậy đi, cậu có biết mình đang cưỡi ai không hả?" 

Gã người mẫu nam bị ném xuống đất:???

Bạch Thủy Kim nhìn Vương Hoàn Tu đang nằm trên giường với ánh mắt vô hồn, quần áo trên người vẫn chưa bị cởi ra, tảng đá lớn trong lòng cậu liền rơi xuống.

May quá... may là đã kịp đến, nếu không thì danh tiết của chồng yêu đêm nay sẽ không được bảo toàn mất.

Trán Bạch Thủy Kim lấm tấm mồ hôi, trước khi bước vào, tim cậu vẫn luôn thắt lại, sợ sẽ thấy cảnh tượng mà cậu không muốn thấy.

Lúc này, lý trí trong đầu Vương Hoàn Tu đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất.

"Thư ký Trần, chúng ta mau gọi xe cấp cứu đi."

Trần Tập kéo lê gã mẫu nam ra ngoài cửa rồi đạp một cú trời giáng, giống như đang đá bay điều kiện tăng lương của mình vậy.

Không ai có thể tranh giành đàn ông với vị Thần Tài của anh ta được.

Thần tài vui vẻ, cả nhà anh ta đều vui vẻ.

Khi Bạch Thủy Kim cầm điện thoại lên, Vương Hoàn Tu đã ngồi dậy từ trên giường, toàn thân anh nóng bừng như đang sốt cao, cánh tay rắn chắc bất ngờ ôm lấy eo Bạch Thủy Kim từ phía sau.

Cậu giật mình, toàn thân run lên, Vương Hoàn Tu không quan tâm trong phòng còn có người khác hay không, ôm Bạch Thủy Kim đặt cậu ngồi lên người mình.

Bạch Thủy Kim như con thỏ nhảy bổ lên cao ba thước, muốn chạy trốn nhưng bị người đàn ông vươn tay kéo lại: "Chạy cái gì?"

Giọng nói khàn khàn cọ xát bên tai, Bạch Thủy Kim bị nóng đến toàn thân run rẩy.

May mắn thay, trong ánh mắt cầu cứu của cậu, Trần Tập đã kéo cậu một cái.

Khi hai người bước ra khỏi phòng, Trần Tập lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Vương Hoàn Tu.

"Vương tổng, việc này tôi nhất định sẽ làm tốt."

Để làm bằng chứng cho ngày mai.

Cơ hội tăng lương luôn là do chính mình giành lấy, theo Vương Hoàn Tu lâu như vậy, những thủ đoạn xấu xa trên người anh, Trần Tập cũng học được kha khá.

Cánh cửa phòng đóng lại, cũng ngăn cách bầu không khí ám muội trong phòng.

Bạch Thủy Kim đỏ mặt: "Thư ký Trần, chúng ta mau gọi 120 đi."

Với tình trạng cuồng loạn của Vương Hoàn Tu trong phòng, dù 119 có đến cũng hoàn toàn bất lực.

Trần Tập ngăn cậu lại. "Bạch tiên sinh, tôi thấy Vương tổng sắp không chịu nổi rồi, ở gần đây không có bệnh viện, xe cấp cứu đến cũng không kịp đâu."

Bạch Thủy Kim nghe xong cũng không còn cách nào: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Vương Hoàn Tu ở trong kia chỉ thiếu nước tự bốc cháy, xe cấp cứu không cứu được, tìm ai bây giờ?

Ánh mắt trầm tư của Trần Tập đối diện với Bạch Thủy Kim: "Bạch tiên sinh, cậu và sếp có quan hệ hôn nhân, hay là..."

Ý nghĩa của câu "hay là" phía sau không cần nói cũng hiểu.

Bạch Thủy Kim giật mình, vội vàng xua tay: "Làm sao có thể như vậy được!"

"Có gì mà không thể chứ." Ánh mắt Trần Tập kiên định. "Bạch tiên sinh, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, tôi tin rằng cậu nhất định có thể làm được, tương lai của công ty phụ thuộc vào cậu đấy."

Dỗ dành Bạch Thủy Kim, cũng giống như có một khoản tài sản khổng lồ giáng xuống vậy.

Bàn tay Trần Tập vỗ lên vai Bạch Thủy Kim: "Vì bộ lạc."

"..."

Nếu đêm nay Vương Hoàn Tu vì dục vọng mà bị thương nội tạng không thể làm việc, quả thật sẽ ảnh hưởng đến công ty.

Thấy Bạch Thủy Kim có chút dao động, Trần Tập tiếp tục thúc giục. "Bạch tiên sinh, theo tôi được biết thì cậu rất thích xem mẫu nam phải không?"

Bạch Thủy Kim ngượng ngùng gãi gãi mặt, lần trước ở nước ngoài xem show diễn người mẫu nam, Trần Tập quả thật cũng có mặt.

Hơn nữa cậu cưỡi trên cổ người mẫu nam, dù Trần Tập không muốn chú ý cũng đã chú ý thấy, chỉ là không ngờ Trần Tập lại nói thẳng như vậy.

"Cũng có một chút sở thích về mặt này."

Bằng chứng xác thực, không thể phủ nhận.

Trần Tập: "Thân hình Vương tổng không thua kém gì người mẫu nam đâu, Bạch tiên sinh có thể vào thử xem."

Thử á? Chuyện này là có thể nói thử là thử được sao?

Mông người khác không phải là mông hả!

Sức mạnh của Vương Hoàn Tu lớn đến mức đáng sợ, mặt Bạch Thủy Kim nóng lên, rõ ràng vẫn chưa bị thuyết phục đến cùng.

Trần Tập: "Bình thường Bạch tiên sinh xem người mẫu nam cần phải tốn tiền, muốn tương tác với người mẫu nam cũng cần phải tốn tiền, muốn chất lượng cao hơn một chút, giá cả cũng không thấp, kinh doanh thân xác tồn tại lợi nhuận khổng lồ, nhưng bây giờ Vương tổng lại khác."

"Khác chỗ nào?"

"Tuổi xuân không có giá bán, đêm nay Vương tổng đang giảm giá đặc biệt."

"..."

Vài phút sau, Bạch Thủy Kim thử thăm dò mở cửa phòng, thò đầu ra lén lút nhìn vào bên trong một cái, nhưng lại không phát hiện ra Vương Hoàn Tu, chẳng lẽ anh đã vào phòng tắm rồi.

Cậu bước vào, vừa định quay người đóng cửa lại, thân thể đã bị một lực đạo mạnh mẽ ôm chặt lấy.

Bùm——

Cánh cửa phòng bị đóng mạnh lại.

Nghe thấy Bạch Thủy Kim vừa căng thẳng vừa có chút hưng phấn.

Vương Hoàn Tu đã mai phục sau cánh cửa từ lâu, rõ ràng là luôn chờ đợi người nào đó bước vào.

"Anh biết em sẽ quay lại mà."

Anh mất hết ý thức, hỗn loạn hôn cắn vành tai Bạch Thủy Kim.

Bạch Thủy Kim ngứa đến co rút cổ lại: "Anh có biết em là ai không?"

Bị thuốc đến mức này, còn nhận ra người sao?

Vương Hoàn Tu cho cậu một nụ hôn sâu, lưỡi quấn lấy khoang miệng cậu, kéo ra sợi tơ bạc: "Bạch Thủy Kim."

Tim Bạch Thủy Kim đập thình thịch, đưa tay cầm lấy một cái ấm trà che trước mặt: "Vậy cái này thì sao?"

"Bạch Thủy Kim."

"Còn cái này thì sao?" Đổi thành bìa tạp chí có khuôn mặt người khác che trước mặt mình.

Vương Hoàn Tu nắm lấy cổ tay cậu: "Vẫn là Bạch Thủy Kim."

Vì vậy đêm nay bất kể là ai, Vương Hoàn Tu cũng sẽ nhận ra là cậu.

Vương Hoàn Tu ném cậu lên giường, động tác thô bạo kéo quần cậu xuống, hai chân trắng nõn lộ ra trong không khí, Bạch Thủy Kim hoảng hốt: "Chồng... chồng yêu ơi!"

Nghe thấy đối phương gọi mình, Vương Hoàn Tu vô thức giảm bớt lực đạo: "Đừng sợ."

Anh say sưa tận hưởng khoảnh khắc này. Dù dục vọng sục sôi, khó kìm nén, nhưng anh vẫn như một thợ săn lão luyện đang thong thả thưởng thức cuộc đi săn của mình. Anh cúi người xuống, tựa toàn bộ trọng lượng lên Bạch Thủy Kim, ghé sát nhìn khuôn mặt cậu.

Bị anh đè nặng, Bạch Thủy Kim cảm thấy ngột ngạt, khó thở. Cảm giác lạ lẫm trên đùi càng khiến cậu xấu hổ đến mức nghẹn lời.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đúng lúc ngón tay Vương Hoàn Tu chạm vào mép quần lót của Bạch Thủy Kim, thì tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Giọng nói đau khổ của Trần Tập vang lên từ bên ngoài: "Bạch tiên sinh, xe cứu thương của Vương tổng đã đến rồi."

Bạch Thủy Kim và Vương Hoàn Tu trong phòng ngây người ra.

Mười lăm phút sau, hai người ngồi trong xe cứu thương với mái tóc rối bời, quần áo xộc xệch.

Miệng Bạch Thủy Kim vẫn còn đỏ và sưng lên.

Còn trên giường cáng của xe cứu thương nằm Vương Mộc Quang bị thương ở đùi.

Theo lời Trần Tập, xe cứu thương đến đón Vương Mộc Quang một cách bất ngờ. Cậu ấy đang tập luyện leo mười bậc thang một lúc thì động tác sai, dẫn đến chấn thương ở đùi.

Cả người ngã xuống đất trong chớp mắt đã không thể cử động được.

Vương Mộc Quang, cái tên thông minh này ngay lập tức lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu, cậu ấy yêu quý cơ thể mình vô cùng, dù sao nếu cậu ấy bị thương, toàn thể nhân dân thế giới đều sẽ đau lòng, trong lúc gọi xe cấp cứu cuối cùng cũng thấy cuộc gọi nhỡ từ Vương Hoàn Tu và tin nhắn Bạch Thủy Kim gửi cho cậu ấy.

Anh cả bị đưa đi rồi sao?

Vậy chắc chắn là bị thương rồi.

Xe cứu thương đã đến, cùng đi thôi.

Sau khi ngồi lên xe cứu thương, ý thức của Vương Hoàn Tu dần dần hồi phục.

Vương Mộc Quang lo lắng nhìn Vương Hoàn Tu và Bạch Thủy Kim đang ngồi bên cạnh.

"Anh, hai người không sao chứ."

Vương Hoàn Tu:......

Bạch Thủy Kim:......

Hỏi xong, cậu ấy còn cảm thấy mình thật chu đáo, xem ra xe cứu thương đến rất kịp thời.

Vương Mộc Quang: "Anh......"

Vương Hoàn Tu: "Câm mồm."
Bình Luận (0)
Comment