Xuyên Thành Nhân Vật Phe Chính Diện, Ta Rơi Vào Ổ Của Phe Phản Diện

Chương 69

Vương Hoàn Tu đã qua đời, không ngờ ba người này lại đau buồn đến vậy, lần lượt tìm đến đây để nói những lời an ủi vô nghĩa.

Vương Hành còn muốn nói vài câu tốt đẹp, kể về những điều tốt đẹp khi hai người ở bên nhau, nửa năm gần đây chưa từng nghĩ đến phòng tập gym.

"Tôi..."

Bạch Thủy Kim giơ tay lên: "Thôi được rồi, cậu không cần nói nữa, cậu định nói gì tôi đều biết cả."

Vương Hành không chịu: "Tôi còn chưa nói mà, sao cậu biết được?"

Bùi Tri Hành và Lôi Lệ Minh đang đứng sau rèm cửa:...

Còn có thể biết bằng cách nào nữa.

Bọn họ đã nói hai lần rồi, quá tam ba bận, Bạch Thủy Kim đã nghe đến phát ngán.

Sau rèm cửa, Bùi Tri Hành và Lôi Lệ Minh không ai nhìn ai, bầu không khí vô cùng xấu hổ. Lôi Lệ Minh càng hối hận, giá như biết trước thì đã trốn sau rèm cửa bên phải.

Lôi Lệ Minh bên ngoài thì thô kệch nhưng bên trong lại rụt rè, Bùi Tri Hành thì trong ngoài như một, toát lên vẻ ngốc nghếch, cả hai người họ đều dễ bị lừa. Còn Vương Hành lại có phong thái thiếu gia và tính cách cố chấp mà hai người kia không có.

Bạch Thủy Kim cài bông hoa trắng trước ngực, toàn thân một màu đen càng làm nổi bật vóc dáng mảnh mai và đôi chân dài của cậu.

Muốn xinh đẹp thì mặc tang phục, quả nhiên không phải không có lý do.

Vương Hành nhìn bộ dạng đau buồn của cậu: "Anh họ bây giờ đã không còn, sau này để tôi chăm sóc cậu."

Làm sao Bạch Thủy Kim có thể cần cậu ta chăm sóc chứ: "Tôi là một người trưởng thành, có tay có chân tự chăm sóc bản thân được."

Trong mắt người ngoài, tình trạng hiện tại của cậu là có nhan sắc, có tiền, có thời gian, không lâu nữa sẽ đi du học trường danh giá nổi tiếng. Chưa kể, người chồng quá cố còn để lại cho cậu một khoản tài sản kếch xù.

Không biết tại sao vô mắt ba người này, trông cậu có vẻ rất thảm hại.

Vương Hành thấy lý do bị vạch trần không thương tiếc, cậu ta cũng không vội vàng mà trực tiếp nói ra ý đồ của mình: "Tôi thích cậu, cậu hãy ở bên tôi đi."

Bạch Thủy Kim nói với cậu ta: "Anh họ cậu mới ra đi được hai tuần."

Vương Hành suy nghĩ một chút: "Ý cậu là hành vi của tôi không đạo đức, không biết xấu hổ?"

Hallelujah!

Thánh ca ngân nga trên đầu, Vương Hành dường như hiểu được ẩn ý trong lời hát.

Cậu ta thầm nghĩ, hai người sau tấm rèm chắc cũng nghe thấy.

Lôi Lệ Minh xấu hổ cúi đầu. Anh ấy vốn có tình cảm đặc biệt với Bạch Thủy Kim, nhưng nếu Hoàn Tu không đột ngột ra đi, anh ấy tuyệt đối sẽ không thổ lộ những lời này. Thèm muốn người yêu của bạn mình, thật đáng hổ thẹn.

Nhưng Hoàn Tu đã mất, anh ấy tự hỏi liệu mình có cơ hội với Bạch Thủy Kim hay không. Có lẽ anh ấy đã quá nóng vội. Hoàn Tu vừa mới mất chưa bao lâu mà anh ấy đã đến ngỏ lời muốn chăm sóc cậu? Bạch Thủy Kim và Hoàn Tu ở trên trời sẽ nghĩ sao về anh đây? Thật không nên chút nào.

Bùi Tri Hành cũng áy náy. Chồng người ta vừa mới mất mà gã đã rủ người ta hẹn hò. Cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương, ảo thuật chưa học được đến đâu mà cứ mơ mộng hão huyền.

Hai người đứng sau rèm cửa tự kiểm điểm, bầu không khí xấu hổ có chút đồng cảm lẫn nhau.

Bị vạch trần, Vương Hành không hề nao núng: "Thế thì sao? Cậu không phải thích những kẻ vô liêm sỉ và bất chấp đạo lý sao?"

Bạch Thủy Kim:...

Bùi Tri Hành:...

Lôi Lệ Minh:...

Trần Tập lại đưa tay che túi áo. Vương tổng ơi, đừng nghe, người ta đang nói về ngài đấy!

Vương Hành đã điều tra kỹ càng từ trước, không giống như Bùi Tri Hành và Lôi Lệ Minh ngây ngốc đến mức tự nói ra. Cậu ta vô liêm sỉ, người ta vừa mới mất đã đến đào góc tường, nhưng đó cũng là vì cậu ta đang chiều theo sở thích của đối phương.

Bạch Thủy Kim chỉ thích những người như vậy. Nói đến bất chấp đạo lý và vô liêm sỉ, Vương Hoàn Tu mới là bậc thầy.

Tiếng gõ cửa vang lên không đúng lúc, điều đầu tiên Vương Hành nghĩ đến không phải là trốn, mà trực tiếp ngồi xuống một bên xem ai đến.

Bạch Thủy Kim tò mò hỏi: "Sao cậu không trốn?"

Vương Hành: "Chưa có gì chắc chắn, tôi trốn cái gì?"

Hơn nữa, những lời cậu ta vừa nói, ngoài Bạch Thủy Kim và Trần Tập ra thì ai nghe thấy.

Bản thân Bạch Thủy Kim sẽ không tiết lộ chuyện này, Trần Tập với tư cách là cấp dưới, vì giữ thể diện cho Bạch Thủy Kim và Vương Hoàn Tu, tất nhiên cũng sẽ không nói ra.

Vương Hành có cảm giác an toàn.

Lôi Hoan đẩy cửa bước vào: "Lôi Lệ Minh đâu? Ba tôi tìm anh ta."

Bạch Thủy Kim sửa lại: "Ba của các cậu."

Lôi Hoan thiếu kiên nhẫn: "Được rồi, được rồi, ba của chúng tôi, ba của chúng tôi! Anh ta đâu?"

Vương Hành: "Anh ta không có ở đây, cậu đến đây tìm người làm gì?"

Giọng điệu của Vương Hành khi nói chuyện với người khác đều không tốt, Lôi Hoan cũng là người nóng tính: "Tôi thấy anh ta vào đây mà, không đến đây tìm người thì đi đâu tìm?"

Vương Hành: "Cậu..."

Có tiếng sột soạt sau rèm cửa, Vương Hành ngạc nhiên quay đầu lại, Lôi Lệ Minh ngượng ngùng bước ra từ sau rèm cửa.

Vương Hành:...

Cậu ta hóa đá tại chỗ, cơ thể trở thành một đống đất sét cứng ngắc, chỉ cần đập một cái là vỡ vụn, hóa ra ngoài cậu ta và Bạch Thủy Kim, Trần Tập ra còn có người thứ tư tồn tại.

Vậy thì tất cả những gì cậu ta vừa nói đều bị nghe thấy rồi.

Lôi Lệ Minh bước ra từ sau rèm cửa, Lôi Hoan hỏi: "Anh lén lút trốn sau rèm cửa làm gì vậy?"

"Không làm gì cả." Lôi Lệ Minh nói với Bạch Thủy Kim: "Tôi có việc phải đi trước, chuyện tôi nói hy vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ."

Anh ấy rời đi, suốt quá trình không hề nhìn Vương Hành.

Lôi Hoan: "Chuyện gì vậy?"

Giọng điệu của Lôi Lệ Minh thay đổi, không còn dịu dàng như khi nói chuyện với Bạch Thủy Kim nữa: "Đừng hỏi."

"Này!" Lôi Hoan đi theo anh ta ra ngoài: "Chuyện gì vậy, nói gì thế?"

Lôi Lệ Minh đóng cửa lại khi đi ra. Giọng nói của hai người càng lúc càng xa, cho đến khi không còn nghe thấy nữa. Vương Hành vẫn đứng im như trời trồng.

Bạch Thủy Kim không có thời gian giải tỏa nỗi lo lắng của cậu ta, bây giờ trong đầu cậu chỉ toàn là gà rán đang giấu kín. Tang lễ đã diễn ra cả buổi sáng, cậu chưa ăn được miếng nào, còn phải làm ra vẻ đau buồn tột độ, chẳng có chút khẩu vị nào.

Nếu Vương Hành và Bùi Tri Hành không đi, gà rán sẽ không còn giòn nữa.

"Nếu không có việc gì thì cậu cũng đi đi." 

Vương Hành nhăn nhó: "Tôi ra ngoài thế này thì còn mặt mũi nào gặp người khác nữa?"

"Cậu không phải là người vô liêm sỉ à?" 

"Tôi chỉ nói vậy thôi, làm sao có thể thật sự không biết xấu hổ được." 

Bạch Thủy Kim chu môi: "Ồ."

Ai mà biết được cậu ta lại diễn trò khẩu thị tâm phi* này chứ.

(*) Miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, miệng và tâm không thống nhất với nhau.

"Hắt xì!"

Một tiếng hắt hơi vang lên sau tấm rèm cửa như tiếng súng máy quét qua. Vương Hành vốn đang chìm trong cảm giác muốn độn thổ bỗng ngồi thẳng dậy: "Cái... cái gì vậy?"

Bạch Thủy Kim cũng không muốn để Bùi Tri Hành tiếp tục trốn nữa: "Có người hắt hơi sau tấm rèm."

Thế giới trong đầu Vương Hành lại một lần nữa sụp đổ: "Sau rèm còn có người sao?!"

Bùi Tri Hành thấy vị trí đã bị bại lộ, đành phải bước ra.

Vương Hành nhìn thấy Bùi Tri Hành, hai mắt tối sầm.

Bạch Thủy Kim nhìn bộ dạng hối hận không kịp của cậu ta: "Đã bảo cậu đi sớm rồi mà."

Vương Hành:...

Vương Hành và Bùi Tri Hành không thân thiết lắm, nhưng cùng học một trường đại học nên thường xuyên gặp mặt. Tuy chưa nói chuyện bao giờ nhưng cũng coi như là quen biết một nửa.

Vương Hành không hỏi Bùi Tri Hành tại sao lại trốn sau rèm, Bùi Tri Hành cũng không nhắc đến chuyện Vương Hành đào góc tường. Cả hai đều biết mình không còn mặt mũi nào, lần lượt lủi thủi rời khỏi phòng.

Không hổ danh là Vương Hoàn Tu, ngay cả tang lễ cũng diễn ra đầy kịch tính như vậy. Trong túi Trần Tập có gắn máy nghe lén, chắc hẳn tất cả những gì vừa xảy ra đều đã lọt vào tai Vương Hoàn Tu rồi.

Chắc là tức chết rồi đi.

Bạch Thủy Kim trong lòng đắc ý vô cùng, gần đây cậu muốn đạt được chính là hiệu quả này.

Vương Hoàn Tu giả chết đã làm tổn thương sâu sắc trái tim của Bạch Thủy Kim. Lúc đó cậu tưởng anh thật sự đã không còn, thế giới xung quanh như bị lùi lại thành phim hoạt hình đen trắng những năm 50-60.

Trong đầu cậu thậm chí còn không thể nghĩ ra sau này sẽ sống thế nào, cuộc sống thiếu đi một người quan trọng, nhưng đâu đâu cũng còn in dấu vết của anh.

Huống hồ đó còn là người cậu yêu nhất.

Lạnh nhạt với anh hai tuần, cơn giận của cậu cũng gần như tiêu tan. Bây giờ đã là tháng 11 rồi, giấy báo nhập học của cậu cũng sắp tới nơi.

Chẳng bao lâu nữa cậu sẽ phải ra nước ngoài học, thời gian để hai người ở bên nhau tận hưởng thế giới riêng không còn nhiều. Thời gian khai giảng của trường nước ngoài khác với trong nước, trong nước đang nghỉ Tết thì nước ngoài vẫn đang học.

Tháng 1 cậu đã phải đi nước ngoài rồi, còn phải đi sớm một tuần để tìm hiểu và quyết định môi trường sống cũng như vấn đề thuê nhà bên đó.

Vì vậy, sau khi tang lễ kết thúc và trở về nhà. Bạch Thủy Kim đã quyết định không giận nữa.

Trên đường về, cậu còn đặc biệt ghé vào nhà hàng gọi một suất ăn khổ qua để thanh nhiệt giải độc. Hôm nay Vương Hoàn Tu ăn món này là vừa hợp.

Ngồi trong xe, Bạch Thủy Kim lấy điện thoại ra gõ gõ trên bàn phím: "Tôi rất cảm kích tấm lòng của anh. Hiện tại tôi vẫn chưa có ý định bắt đầu một mối quan hệ mới. Cảm ơn anh đã thích tôi, chắc chắn sau này anh sẽ gặp được người tốt hơn."

Copy paste, copy paste.

Gửi cho Vương Hành, Lôi Lệ Minh và Bùi Tri Hành.

Cả ba người nhận được tin nhắn từ chối, trong lòng mỗi người đều có cảm xúc khác nhau, nhưng đều mang theo sự không cam lòng và thất vọng. Xem ra vẫn không thể so được với Vương Hoàn Tu sao?

Khi Bạch Thủy Kim xách suất ăn khổ qua về nhà, Vương Hoàn Tu đang tập thể dục ở phòng khách.

Căn hộ có khả năng cách âm rất tốt, la hét ầm ĩ trong phòng cũng không ảnh hưởng gì đến phòng bên cạnh.

Phòng khách rộng rãi, có lẽ vì ánh nắng ở đây tốt nên Vương Hoàn Tu mới tập ở đây. Anh đã chuyển hai loại thiết bị từ phòng tập thể dục ra ngoài.

Một cây xà đơn để kéo xà và vài quả tạ.

Cửa căn hộ đối diện thẳng với phòng khách, vừa mở cửa Bạch Thủy Kim đã thấy Vương Hoàn Tu cởi trần, đôi tay cường tráng đang kéo cả thân người lên cao.

Cơ bắp lưng căng ra rồi lại co lại, bắp tay và cánh tay khiến người ta muốn thốt lên thành tiếng.

Bạch Thủy Kim đá văng giày, đi vào nhà, vòng qua trước mặt Vương Hoàn Tu, đôi mắt long lanh: "Chồng yêu."

Mồ hôi từ lồng ngực chảy xuống những khối cơ bụng rõ ràng như những luống cày.

Tập luyện đúng là không tồi.

Bạch Thủy Kim vẫn còn mặc tang phục đi dự đám tang, ngay cả bông hoa trắng nhỏ cũng chưa gỡ xuống, trông như một góa phu xinh đẹp đang ngắm Vương Hoàn Tu tập luyện.

Lần này về nhà cậu đã gọi chồng yêu rồi.

Mấy ngày trước Bạch Thủy Kim còn đang giận dữ, hoàn toàn không gọi tên Vương Hoàn Tu hay những biệt danh thường ngày, mà thay bằng "anh trai của Vương Trân Châu": "cậu của Sâm Sâm".

Vương Hoàn Tu buông tay, từ trên không trung nhảy xuống.

"Em cầm gì trong tay vậy?"

Bạch Thủy Kim lắc lắc hộp cơm: "Trên đường về em mua khổ qua, sợ anh bị nóng trong người."

Lửa giận đã bùng lên hết cỡ rồi.

Hôm nay khi ở trong phòng, Vương Hoàn Tu đã nghe toàn bộ diễn biến ở đám tang, nửa phần sau suýt nữa khiến anh lật tung bàn làm việc.

Thật không ngờ anh vừa mới chết không bao lâu, Bạch Thủy Kim đã bị người ta để ý, lại còn là ba người.

Vương Hoàn Tu cụp mắt nhìn dáng vẻ của Bạch Thủy Kim hôm nay, khuôn mặt trắng nõn thanh tú như cánh sen vừa hé nở trên mặt nước. Để thể hiện sự đau buồn và thương tiếc, trước khi bắt đầu tang lễ, cậu còn nhờ Trân Châu bôi thứ gì đó lên môi, khiến đôi môi vốn hồng hào trông có vẻ xanh xao bệnh tật.

Đôi mày thanh tú hơi chau lại, dáng vẻ yếu ớt như một cành liễu lay trong gió, ai nhìn cũng thấy xót xa.

Nghe đến cuối, Vương Hoàn Tu vừa tức vừa buồn cười, những tài liệu đang xử lý cũng bị anh gạt sang một bên, thay vào đó là cuốn sách "Khiến chồng yêu chẳng thể rời xa bạn".

Anh vừa chết, mọi chuyện thật sự đã xảy ra rồi.

"Sao không nói gì vậy?"

Bạch Thủy Kim ngẩng đầu nhìn anh.

"Đang nóng trong người."

"Em đã mua khổ qua cho anh rồi, anh còn nóng gì nữa?" Bạch Thủy Kim kéo anh vào phòng ăn: "Ăn xong là hết nóng thôi."

Vị khổ qua không mấy ngon miệng, Bạch Thủy Kim mang về cũng chỉ để giải nhiệt cho người ta, ăn vài miếng rồi thôi.

Biết vậy đã không mua khổ qua.

Đặt đũa xuống, bây giờ đáng lẽ phải là khoảng thời gian hạnh phúc ngọt ngào của hai người.

Bạch Thủy Kim không quá chủ động, trong lòng vẫn còn chút giận dỗi vì chuyện Vương Hoàn Tu gây ra. Tối nay để anh vào phòng, nhưng cũng không nói thẳng ra là đã tha thứ và hóa giải mọi hiểu lầm.

Một người như Vương Hoàn Tu rất biết nắm bắt thời cơ, tối nay không làm đến cùng, mà vẫn để lại đường lui.

Đột nhiên xuất hiện ba tình địch, nếu không cho Bạch Thủy Kim chút mới mẻ, e rằng cậu sẽ mất hứng thú với anh mất.

Anh phải chuẩn bị kỹ càng mới được.

Sau khi tang lễ của Vương Hoàn Tu kết thúc, Vương Vọng và Vương Đông đã hoàn toàn đoạn tuyệt, công khai và âm thầm đấu đá lẫn nhau. Những thủ đoạn bẩn thỉu, đê tiện liên tiếp xuất hiện. Trong tù, Vương Bình Thiên suýt bị giết chết vì cuộc tranh đấu giữa cha và chú, sống trong cảnh ngục tù tối tăm mịt mù.

Mỗi ngày gã ta đều cầu nguyện được đưa ra ngoài, nếu không gã ta không biết mình còn có thể sống được bao lâu nữa. Biết đâu một ngày nào đó, những cú đấm cú đá không nhẹ không nặng của bọn họ sẽ đánh chết gã ta.

Vương Vọng không ngờ Vương Đông lại thực sự ra tay độc ác với Vương Bình Thiên, đánh đập tàn nhẫn đến chết. Vợ của Vương Vọng nhận được video Vương Bình Thiên bị đánh đập, khóc lóc suốt ngày khiến Vương Vọng vừa căm hận vừa bực bội.

Muốn nhanh chóng cứu con trai, nhưng bên Vương Đông lại có ý chí kiên cường, hoàn toàn không cho ông ta cơ hội này. Vương Đông ép ngày càng gắt chặt, đến mức này rồi Vương Vọng không thể dễ dàng nhường vị trí nắm quyền được.

Những thủ đoạn độc ác lặp đi lặp lại của Vương Đông cũng khiến Vương Vọng hoàn toàn nảy sinh ý định giết chóc.

Vương Đông đâu có thiếu sót như Vương Vọng, những gì Vương Vọng có thể nghĩ ra, hắn ta đều có thể nghĩ đến. Chưa đợi Vương Vọng ra tay, hắn ta đã sắp xếp một vụ tai nạn xe cho Vương Vọng trước.

Vụ tai nạn xe này suýt chút nữa đã khiến Vương Vọng bị tông thành tàn phế. Khi Vương Vọng nằm viện, Vương Đông còn đến thăm hỏi. Vương Vọng mất một chân, chân phải bị cắt cụt từ đầu gối xuống. Đối phó với Vương Vọng, Vương Đông chẳng hề nhân từ nương tay hơn so với khi đối phó với Vương Hoàn Tu trước đây.

Lợi ích chung giữa hai người đã không còn nữa, bọn họ tự nhiên trở thành kẻ thù của nhau.

Vương Vọng nằm trên giường bệnh nhìn Vương Đông đầy phẫn nộ, ngay cả trong mơ cũng hy vọng hắn ta đột tử. Ông ta căm hận nói: "Đừng quên, khi đó ai là người đã nghĩ ra kế hoạch khiến Vương Hoàn Tu gặp tai nạn máy bay."

Vương Đông cười khà khà ngồi xuống bên giường: "Chuyện bí mật chung này ông đừng lấy ra để đe dọa tôi. Nếu ông khai ra, ông nghĩ mình có thể thoát được sao? Hay là đứa con trai ngoan trong tù của ông có thể thoát được?"

"Ông đấu không lại tôi đâu. Cái thằng cháu lớn của ông khi còn sống không phải đã nói với ông rồi sao, ông chẳng có tài làm ăn, chỉ có mỗi cái đầu óc xảo quyệt."

"Còn nữa, tên con trai ông cũng chả tốt gì đâu."

Vương Vọng cố gắng ngồi dậy, định nhào về phía Vương Đông. Vương Đông thuận thế đứng lên, Vương Vọng trực tiếp ngã từ trên giường xuống, vết thương va chạm vào vật cứng, mặt Vương Vọng lúc đỏ lúc xanh.

"Ôi trời ơi, kích động thế làm đéo gì, không nỡ để tôi đi à? Ông đừng tiếc nuối nữa, với cái chân què của ông đi đâu cũng khó khăn, sau này cứ đợi người khác đến thăm ông đi."

Vương Đông buông vài câu chế giễu, tâm trạng sảng khoái bước ra khỏi phòng bệnh.

Trước khi đi còn tốt bụng bấm chuông gọi y tá giúp ông ta.

Vương Vọng thắt chặt lồng ngực, trực tiếp phun ra một ngụm máu đỏ, bắn đầy sàn nhà. Y tá và nhân viên chăm sóc vào thấy vậy giật mình liền vội vàng đỡ Vương Vọng dậy khỏi sàn và đưa đi kiểm tra.

Kể từ khi mất một chân, Vương Vọng gần như phát điên. Trước khi Vương Hoàn Tu mất, cả nhà ông ta đều bị Vương Hoàn Tu kìm kẹp, ngay cả ông nội cũng ra lệnh cấm ông ta nhúng tay vào công ty. Giờ thì Vương Hoàn Tu đã chết, đồng minh Vương Đông lại lừa ông ta một vố đau, khiến ông ta trở thành kẻ tàn phế, sống dở chết dở.

Ông ta tuyệt đối sẽ không để Vương Đông yên ổn nắm quyền. Thứ ông ta không có được, Vương Đông cũng đừng hòng mơ tưởng!

Khi Vương Hoàn Tu nhận được tin tức. Vương Vọng đã chuẩn bị liều mạng một phen với Vương Đông, đánh đổi cả mạng sống.

Trần Tập đưa cho anh xem báo cáo gần đây. Hiện tại Vương Hoàn Tu không tiện lộ diện, hành động cũng bị hạn chế.

"Nếu Vương Vọng cần gì, cứ vô tình cung cấp cho ông ta."

Thuận nước đẩy thuyền.

Vương Hoàn Tu ngẩng mắt lên: "Đồ tôi yêu cầu mang đến chưa?"

Trần Tập cười bí hiểm: "Đã mang đến rồi Vương tổng ạ. Gói hàng đến chỗ tôi hôm qua, hôm nay tôi đã mang đến đây."

Đến đúng lúc, vừa hay Vương Hoàn Tu cần dùng.

Những món đồ trong gói hàng được mua từ nước ngoài, phần lớn là những thứ Vương Hoàn Tu đã chọn từ các tạp chí anh xem trước khi ngủ.

Vì thân phận đặc biệt, anh không tiện mua sắm nên nhờ Trần Tập mua hộ.

Từ đó Trần Tập - một người độc thân, hoàn toàn biến thành một kẻ cuồng dâm không thể chối cãi dựa trên lịch sử mua hàng. Nếu một ngày nào đó anh ta rời khỏi nhân thế, cũng sẽ bò dậy xóa lịch sử mua hàng.

Cùng với sự đến của mùa đông, Bạch Thủy Kim cũng đón chào buổi học nhảy cuối cùng. Sau khi kết thúc buổi học này, tất cả các khóa học của cậu và Trần Viên sẽ kết thúc, cô giáo cũng sẽ trở về nước của cô ấy, tiếp tục tỏa sáng trong sự nghiệp nhảy múa.

Cả Bạch Thủy Kim và Trần Viên đều là những người giàu tình cảm. Trong buổi học cuối cùng, họ nhảy múa giữa nước mắt và tiếng nấc nghẹn. Nửa năm học đã gắn bó họ với cô giáo như những người bạn thân thiết.

Chia ly luôn chất chứa nỗi buồn. Bạch Thủy Kim và Trần Viên khóc nức nở, dặn dò cô giáo phải giữ liên lạc.

Trần Viên nhìn Bạch Thủy Kim bên cạnh đang cắn răng, nước mắt giàn giụa, đôi mắt mình cũng đỏ hoe, thút thít hỏi: "Anh Thủy Kim, anh có hơi quá đà rồi không?"

Bạch Thủy Kim hít hít mũi: "Cô giáo sắp đi rồi, ở chung với nhau lâu như vậy, anh thật sự rất không nỡ."

Không chỉ là không nỡ.

Cậu còn khóc thảm thiết hơn cả ngày đám tang của anh Hoàn Tu.

Anh Hoàn Tu đã mất được một tháng. Thấy tâm trạng Bạch Thủy Kim dần dần ổn định, Trần Viên cũng thật lòng mừng cho cậu.

Buổi học cuối cùng kết thúc trong không khí xúc động. Sau khi tiễn cô giáo, Bạch Thủy Kim và Trần Viên mới lê bước rời đi. Cả hai cúi đầu bước vào thang máy, rồi vẫy tay chào tạm biệt nhau ở cửa.

Bạch Thủy Kim như cây non bị sương đánh, đi một bước lá héo lại rung một cái.

Chiếc xe đến đón hôm nay khiến Bạch Thủy Kim không khỏi ngạc nhiên. Dựa vào thành xe là một người đàn ông cao lớn, khoác trên mình bộ đồ đen tuyền.

Bạch Thủy Kim nhận ra ngay dáng vóc ấy. Đó chính là Vương Hoàn Tu.

Dù không nhìn rõ mặt, chỉ cần dựa vào vóc dáng cao ráo, anh cũng đủ nổi bật giữa đám đông.

Vì thân phận đặc biệt hiện tại chưa thể công khai, Vương Hoàn Tu che chắn kín mít, gần như giấu mình trong bóng tối.

Bạch Thủy Kim không ngờ anh lại đích thân đến đón mình. Cậu chạy lại gần, hạ giọng hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

Vương Hoàn Tu: "Hôm nay em buổi học cuối, anh không đến đón chẳng lẽ để em tự về sao?" 

Anh giơ tay khẽ xoa đầu Bạch Thủy Kim lắc qua lắc lại: "Buồn lắm hả?"

Bạch Thủy Kim cứng miệng: "Không có."

"Trông em chẳng có vẻ gì là vui vẻ cả."

Bạch Thủy Kim bĩu môi, khẽ nói: "Giáo viên đi rồi, về nước rồi, em không nỡ."

Vương Hoàn Tu biết cậu không nỡ. Bạch Thủy Kim đối xử rất tốt với những người xung quanh, luôn chân thành đối xử với mọi người.

"Đừng buồn nữa."

Được người ta an ủi như vậy, Bạch Thủy Kim lại càng thêm mè nheo: "Em thấy khó chịu trong lòng thật mà."

"Anh đã chuẩn bị quà an ủi cho em rồi." Vương Hoàn Tu nói.

Bạch Thủy Kim chớp chớp mắt: "Quà an ủi gì vậy?"

Vương Hoàn Tu mở rộng áo khoác, để lộ sợi dây da đang thắt bên ngoài chiếc áo sơ mi trắng bên trong.

Dây ngực!!!

Bạch Thủy Kim trợn tròn mắt.

Cái này... anh cứ thế mà mặc ra ngoài sao? Hơn nữa, áo sơ mi của Vương Hoàn Tu có vẻ không được phẳng phiu cho lắm, rõ ràng là ngoài dây ngực ra, bên dưới còn có thứ khác nữa.

Bạch Thủy Kim vội vàng kéo áo khoác của Vương Hoàn Tu lại.

Gần đây có một đồn cảnh sát.

"Chồng yêu à, em thật sự sợ anh bị đội chống mại dâm bắt đi mất."

Nhìn thấy những thứ tốt đẹp, Bạch Thủy Kim bắt đầu phấn khích.

"Chồng yêu, chúng ta mau về nhà thôi."

Cậu nóng lòng muốn về.

Vương Hoàn Tu ngồi vào ghế lái: "Không về nhà."

Không về nhà ư?

Vậy đi đâu? Chẳng lẽ còn muốn ăn cơm ở bên ngoài?

Bây giờ Bạch Thủy Kim chẳng có chút hứng thú nào với việc ăn uống, cậu chỉ muốn về nhà thôi.

Bạch Thủy Kim: "Em muốn về nhà."

"Về nhà chẳng có gì thú vị cả."

Bạch Thủy Kim sững người.

Vương Hoàn Tu đưa điện thoại cho cậu, địa điểm là một khách sạn tình yêu sang trọng xa hoa.

Thông thường những khách sạn tình yêu đều mở một cách kín đáo, nhưng khách sạn này lại nổi tiếng trên mạng, môi trường sạch sẽ gọn gàng, đầy đủ các loại phòng, chỉ có điều giá phòng hơi cao.

Bạch Thủy Kim đỏ mặt, đột nhiên cậu cũng muốn đeo khẩu trang, không thì ngại quá không dám vào.

Xe nhanh chóng đến khách sạn. Thủ tục giấy tờ của Vương Hoàn Tu đã được cấp dưới liên hệ trước, thông tin lưu trú được nhập một cách bí mật. Vì vậy, Bạch Thủy Kim chỉ cần xuất trình chứng minh thư là xong.

Đây là khu phố sầm uất, không ít người đàm phán công việc đều ở trong các khách sạn và cao ốc xung quanh đây.

Vương Hành và Bùi Tri Hành vốn không quen biết, gần đây vì chuyện làm ăn mà tình cờ gặp nhau.

Hai tình địch chạm mặt, ác cảm nảy sinh tức thì. Bọn họ âm thầm so kè, từ ánh mắt đến cử chỉ, chỗ nào cũng muốn lấn át đối phương, như thể hành động ấy có thể chứng minh bản thân mạnh mẽ hơn, xứng đáng hơn để có được người đẹp trong mộng.

Sau một bữa tiệc nữa, hai người nhìn nhau chẳng vui vẻ gì mà bước ra ngoài, còn chưa kịp lên xe thì Bùi Tri Hành đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên đường.

Người đó không ai khác chính là Bạch Thủy Kim. Đi cùng cậu còn có một người đàn ông với vóc dáng cực kỳ cuốn hút. Dù không nhìn rõ mặt, nhưng chỉ cần thoáng nhìn cũng đủ biết anh ta thuộc mẫu người mà Bạch Thủy Kim yêu thích.

Người đàn ông đi sau Bạch Thủy Kim vài bước. Thỉnh thoảng, Bạch Thủy Kim lại quay đầu nói chuyện với anh ta, nhưng giữa hai người vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định.

Bùi Tri Hành:!

Bạch Thủy Kim có tình mới rồi sao?

Vương Hoàn Tu mới đi có một tháng thôi!

Không phải Bạch Thủy Kim không thể có người mới, chuyện đó quá bình thường trong xã hội hiện đại. Chỉ là, lần trước cậu từ chối gã, chẳng phải vì nói chưa muốn bắt đầu một mối quan hệ nào sao?

Hay là gã hiểu lầm? Bọn họ chỉ là bạn bè?

Vương Hành vẫn chưa đi xa hiển nhiên cũng nhìn thấy Bạch Thủy Kim, trên mặt cùng một biểu cảm với Bùi Tri Hành.

Đang lúc hai người tò mò về mối quan hệ giữa Bạch Thủy Kim và người đàn ông áo đen kia, thì cả hai người họ lần lượt bước vào một khách sạn tình ái nổi tiếng.

Vương Hành, Bùi Tri Hành:!!!

Bạch Thủy Kim vừa mới đưa ra chứng minh thư thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại thấy Bùi Tri Hành và Vương Hành đột nhiên xuất hiện, giật mình.

"Sao mấy người lại ở đây?"

Sau đó vội vàng che chắn trước người Vương Hoàn Tu, sợ anh bị nhận ra.

Vương Hành mặt đen xì: "Tôi với anh ta vừa đàm phán xong công việc, nhìn thấy cậu nên vào đây."

"Anh ta là ai?" Vương Hành giơ tay chỉ thẳng vào Vương Hoàn Tu: "Cậu không phải nói giai đoạn gần đây không có ý định yêu đương sao?"

Vương Hoàn Tu khoanh tay đứng sau lưng Bạch Thủy Kim, trên người toát ra vẻ đắc ý.

Bạch Thủy Kim đầu nổi da gà: "Bọn tôi là bạn bè."

"Bạn bè kiểu gì?"

"Bạn bè bình thường."

"Bạn bè bình thường đến khách sạn làm gì?"

Bạch Thủy Kim nhanh trí nói: "Khảo sát."

Vương Hành:...

Bùi Tri Hành:...
Bình Luận (0)
Comment