"Khảo sát khách sạn?" Bùi Tri Hành hỏi.
Đến khách sạn tình nhân để khảo sát. Quả thật là một cách làm không theo lối mòn mà gã ta chưa từng thấy bao giờ.
Bạch Thủy Kim cố tỏ ra thoải mái, vỗ vỗ hai tay trước sau người: "Đúng vậy, xem thử không gian, sẵn đi dạo một vòng."
"Trước đó tôi có vô tình lướt thấy chỗ này trên mạng, cảm thấy không tệ nên đến xem thử."
Cậu cố tình nhấn mạnh từ "xem thử".
Ngay sau đó, cô lễ tân hoàn tất thủ tục và trả lại chứng minh thư: "Thưa ngài, phòng đôi kiểu "phòng y tế trường học" của ngài đã được chuẩn bị xong."
Vương Hành:...
Bùi Tri Hành:...
Bạch Thủy Kim:...
Cậu nhận lấy chứng minh thư và thẻ phòng: "Ồ, cảm ơn."
Nắm chặt thẻ phòng trong lòng bàn tay, Bạch Thủy Kim lúc này chỉ muốn tìm một khe đất chui xuống. Làm sao trên đời này lại có chuyện xấu hổ đến vậy chứ, tàu vũ trụ đến sao Hỏa bao giờ mới được xây xong, cậu chỉ muốn thoát khỏi Trái Đất ngay lập tức.
Ánh mắt của Vương Hành và Bùi Tri Hành hợp thành một thanh kiếm ánh sáng, xuyên thẳng về phía người đàn ông mặc đồ đen đứng sau lưng Bạch Thủy Kim.
Vương Hoàn Tu khoanh tay đứng đó, không lên tiếng cũng chẳng tỏ thái độ gì.
Càng im lặng, càng khiến hai người kia cảm thấy khó chịu trong lòng.
Trong vòng một tháng, gã đàn ông này rốt cuộc từ đâu chui ra vậy?
Vương Hành trừng mắt nhìn anh và hỏi Bạch Thủy Kim: "Anh ta là ai vậy? Hai người quen nhau ở đâu?"
Đầu óc Bạch Thủy Kim quay cuồng, từ lúc ở trong xe đến khách sạn, não cậu đã rối bời, hoàn toàn không thể nghĩ ra được lý do: "Ừm..."
Bùi Tri Hành xen vào: "Đừng nói là anh ta nhắm vào tiền của cậu đấy nhé."
Không có Vương Hoàn Tu, công ty họ mất quyền lên tiếng, nhưng di sản mà anh để lại đủ để Bạch Thủy Kim cùng Vương Mộc Quang và Vương Trân Châu sống sung túc.
Vẻ ngoài Bạch Thủy Kim trông tươi tắn, cử chỉ linh hoạt theo từng điệu nhảy. Dù là vóc dáng, ngoại hình, hay đặc biệt là khi cậu biểu cảm, đôi mắt sáng long lanh như được dát ngọc trai, càng làm cậu thêm phần rạng rỡ.
Vừa có nhan sắc vừa có tiền lại còn góa chồng, quả là một miếng mồi béo bở, đi đâu cũng bị người ta nhòm ngó.
Trên đời này có quá nhiều kẻ tâm địa xấu xa, vì tiền mà có thể làm bất cứ chuyện gì, bán thân cũng không chớp mắt.
Bạch Thủy Kim ngượng ngùng đến mức ngón chân cũng cong lại, chẳng có gì xấu hổ hơn việc bị người quen bắt gặp ở khách sạn tình yêu.
Chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tình huống khó xử này, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm, dù sao bây giờ cậu cũng không giải thích được: "Không đâu, tôi nhìn người chuẩn lắm, hai người đừng lo lắng quá."
Vương Hành bật cười khinh thường, chuẩn cái con khỉ. Người trước đây cậu cho là chuẩn giờ đã đội vòng hào quang trên thiên đường rồi.
Ánh mắt cậu ta sắc bén, muốn nhìn cho rõ ràng, nhưng Vương Hoàn Tu đeo kính râm và khẩu trang, mũ che kín đầu, ngay cả một sợi tóc cũng không lộ ra.
Dù Vương Hành muốn nhìn cũng chẳng thấy được gì.
Dưới ánh mắt của Vương Hành. Vương Hoàn Tu vòng một tay ra sau lưng Bạch Thủy Kim, cúi người ôm cậu vào lòng.
Vương Hành nhìn thấy mà đau mắt: "Anh đặt tay ở đâu vậy?"
Ban đầu chỉ là một cái ôm hờ, nhưng sau câu nói đó, bàn tay anh đã thực sự đặt lên eo Bạch Thủy Kim, siết chặt không một kẽ hở.
Rõ ràng là đang khiêu khích.
Vương Hành tiến lên một bước: "Này!"
Vương Hoàn Tu không thèm để ý đến cậu ta nữa, ôm Bạch Thủy Kim đi về phía thang máy.
Vương Hành tức đến đau đầu: "Cậu nhìn gã đàn ông đó đi, nhìn qua là biết không phải người tử tế rồi."
Cậu ta quay đầu định nói với Bùi Tri Hành, nhưng gã đã nhắm mắt từ lúc nào, không rõ đã chìm vào giấc ngủ hay chưa.
"Cậu nhắm mắt làm gì vậy?"
"Lần này tôi coi như không nhìn thấy gì."
"..."
Thang máy dừng ở tầng 16. Bầu không khí lãng mạn đặc trưng của khách sạn tình yêu tràn ngập khắp nơi. Cửa thang máy vừa mở ra, phong cách trang trí độc đáo của tầng này hiện ra trước mắt. Cả tầng được thiết kế theo concept trường học. Ngay khi bước ra, hai căn phòng đầu tiên trông giống như những lớp học với tường được khoét lỗ và lắp kính cửa sổ y hệt hành lang trường. Chỉ cần thò đầu vào là có thể nhìn thấy bên trong được bài trí như một lớp học thực thụ.
Phòng 1603 chỉ cách đó vài bước chân. Mở cửa ra, đúng là một căn phòng được bài trí như phòng y tế của trường học, với rèm trắng treo trên giá sắt, bàn làm việc, tủ thuốc, và cả mùi cồn sát trùng thoang thoảng trong không khí.
Đây là lần đầu tiên Bạch Thủy Kim đến khách sạn tình yêu. Cậu hơi ngượng ngùng, quay sang nhìn Vương Hoàn Tu: "Chồng yêu, cởi đồ thôi."
Dù ngại, nhưng cậu vẫn háo hức tận hưởng khoảnh khắc này.
Vương Hoàn Tu cởi mũ và khẩu trang, để lộ khuôn mặt điển trai. Anh cởi áo khoác, treo lên móc gần cửa.
Hôm nay là buổi học khiêu vũ cuối cùng của Bạch Thủy Kim. Cậu buồn vì phải chia tay thầy giáo, nên Vương Hoàn Tu đã rất cố gắng để an ủi cậu.
Những thứ anh mặc trên người hôm nay, tuy đã từng dùng qua, nhưng hôm nay lại được anh chuẩn bị đầy đủ.
Căn phòng mát mẻ nhờ điều hòa trung tâm. Trong bầu không khí ái muội đầy khiêu khích, cơ thể cả hai dần nóng lên.
Được Vương Hoàn Tu chăm sóc, Bạch Thủy Kim cảm thấy vô cùng thoải mái. Má cậu áp vào ga giường, ánh mắt mơ màng, thỉnh thoảng bật ra những tiếng rên rỉ khe khẽ.
Vì chuyện chia tay thầy trò, Vương Hoàn Tu đã dỗ dành cậu rất nhiều. Mãi đến hôm nay, cậu mới hoàn toàn nguôi ngoai. Tính từ lúc Vương Hoàn Tu giả chết lừa cậu đến giờ cũng đã một tháng.
Thực ra bây giờ nghĩ lại, trong lòng Bạch Thủy Kim vẫn còn giận, nhưng cũng không quên cái tát đã đánh Vương Hoàn Tu lúc đó.
Cậu có bao nhiêu sức lực thì đã dùng hết bấy nhiêu, một cái tát thật mạnh giáng vào mặt anh. Lúc đó mặt Vương Hoàn Tu đỏ ửng ngay lập tức, khuôn mặt điển trai sưng húp một thời gian, phải mất năm ngày vết tát mới hoàn toàn biến mất.
Cơn giận đã qua, người đã đánh rồi, giờ quay đầu lại lại thấy xót xa.
Bạch Thủy Kim như chiếc thuyền nhỏ trên sông lắc lư trên giường, giơ tay lên vuốt mặt Vương Hoàn Tu.
"Chồng yêu..." Cậu thở hổn hển: "Chồng yêu, lúc đó em đánh anh có đau không?"
Vương Hoàn Tu nắm lấy tay cậu, nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay. "Không đau."
Tiếng nước chảy lõm bõm bên tai khiến Bạch Thủy Kim không tin. "Thật sao?"
Đánh đến nỗi tay cậu còn đâu.
Vương Hoàn Tu cúi xuống hôn cậu, giọng trầm ấm: "Thật đấy."
"Vậy lúc đó anh đang nghĩ gì?" Bạch Thủy Kim tò mò hỏi.
Vương Hoàn Tu mỉm cười đáp: "Đang nghĩ đến cảnh em nhảy Latin, vung tay tát người cũng rất có dáng vẻ."
Bạch Thủy Kim bật cười ngây ngô. Trên giường, Vương Hoàn Tu không còn vẻ lạnh lùng nghiêm túc như thường ngày nữa.
Đây cũng là trạng thái bình thường trong cuộc sống hàng ngày của hai người.
Năm ngày sau, bước vào tháng 12, thông báo trúng tuyển của Bạch Thủy Kim cũng đã đến.
Sáng sớm hôm đó, Bạch Thủy Kim đã gọi điện cho Trần Viên, thậm chí còn chưa ăn sáng mà ngồi trước máy tính chờ đợi. Còn một tiếng nữa mới đến giờ tra cứu kết quả, cậu ngồi thẳng lưng chờ đợi.
Nửa tiếng trôi qua, cậu đã hít thở sâu hàng trăm lần, nếu dùng để thổi bóng bay thì cái bơm hơi cũng phải nghỉ việc ngay lập tức.
Cậu căng thẳng y như lúc tra điểm thi đại học vậy, các ngón tay đan vào nhau, không có tâm trạng quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, điện thoại không nhìn, trò chơi không chơi, chẳng có tâm trạng đâu.
Vương Hoàn Tu ngồi trong phòng khách uống cà phê, vẻ mặt lạnh lùng cúi đầu xem tài liệu như thể hoàn toàn không quan tâm.
Nếu bây giờ anh cứ nhìn chằm chằm vào Bạch Thủy Kim, cậu chắc chắn sẽ thấy khó chịu. Còn nửa tiếng nữa mới có kết quả, nếu cứ quan tâm mãi cho đến lúc đó, sẽ tạo áp lực không nhỏ cho người ta.
Vương Hoàn Tu không nhìn không nghe không hỏi, chỉ đặt một ly sữa bên cạnh Bạch Thủy Kim.
Cuối cùng, nửa tiếng trôi qua cùng với tiếng click chuột gõ phím Enter, thông tin trúng tuyển của Bạch Thủy Kim hiện ra.
Nhìn thấy dòng chữ "Trúng tuyển thành công" trên màn hình, Bạch Thủy Kim ôm lấy máy tính bảng chạy về phía Vương Hoàn Tu.
"Em đỗ rồi!" Bạch Thủy Kim cầm lấy tách cà phê trong tay anh uống một hơi cạn sạch. Dù không uống cà phê nhưng cậu vẫn phấn chấn hẳn lên, như thể vừa uống cạn mười chai thuốc kích thích vậy, vui mừng phấn khích đến nỗi tay run lên.
"Em được nhận rồi!!"
Tất cả những nỗ lực mà cậu đã bỏ ra cho việc nhảy múa trước đây đều không uổng phí. Khi nhìn thấy thông tin trúng tuyển, Bạch Thủy Kim thậm chí không thể diễn tả được cảm xúc lúc này bằng lời.
Dường như dùng bất kỳ từ ngữ nào để miêu tả cũng thiếu một chút ý nghĩa.
Vương Hoàn Tu cầm điện thoại chụp lại thông báo trúng tuyển điện tử đó, Bạch Thủy Kim vui vẻ nằm lên đùi anh.
"Chồng yêu, anh có tự hào về em không?" Cậu cười đến híp cả mắt, trông như vầng trăng khuyết trên bầu trời vậy.
Vương Hoàn Tu xoa xoa mặt cậu: "Anh biết ngay từ đầu là em sẽ đỗ mà."
Bạch Thủy Kim cười anh: "Ngay từ đầu em còn chưa đăng ký trường, anh đã biết em sẽ đỗ rồi á?"
Ngày nào cũng ngâm mình trong phòng tập, có khi nửa đêm lên cơn còn dậy luyện tập. Bạch Thủy Kim chưa bao giờ như vẻ ngoài hồn nhiên của cậu, tâm tư tỉ mỉ đến mức quan tâm đến cảm xúc của từng người, miệng thì làm nũng nhưng lại chịu khó hơn bất cứ ai.
Nỗ lực của cậu được đền đáp là một trăm đổi một, tất cả những điều này Bạch Thủy Kim có được đều không dễ dàng chút nào.
Vương Hoàn Tu cúi mắt nhìn cậu: "Anh tự hào về em."
Điện thoại của Bạch Thủy Kim nhận được không ít tin nhắn và cuộc gọi, đều là hỏi thăm kết quả trúng tuyển của cậu.
Cậu có mối quan hệ tốt, bạn bè xung quanh đều quan tâm đến cậu. Bạch Thủy Kim nằm trên đùi Vương Hoàn Tu trả lời từng người một, thật là tuyệt vời, đây chính là khoảnh khắc tỏa sáng nhất trong cuộc đời cậu.
Sau khi có kết quả trúng tuyển, Bạch Thủy Kim liền nghĩ đến việc học lái xe. Ở nước ngoài có tài xế thì thuận tiện hơn, nhưng cậu sắp 22 tuổi rồi, cũng muốn học cách tự lái xe.
Cậu bắt đầu đăng ký học lái xe trên mạng.
Trong thời gian Bạch Thủy Kim học lái xe, Vương Hoàn Tu bắt đầu từ từ xuất hiện trước công chúng. Sau khi Vương Vọng bị tàn tật, ông ta thực sự nảy sinh ý định giết Vương Đông, vừa ra viện đã đến công ty đàm phán với Vương Đông.
Vương Vọng đã tàn tật, dù có tranh giành cũng không thắng nổi hắn ta, mang theo vệ sĩ đến đàm phán. Vương Đông hoàn toàn không coi ông ta ra gì, lúc đó Vương Vọng mang theo dao định ra tay với Vương Đông. Kết quả không có cơ hội ra tay, đối phương cũng luôn có vệ sĩ bên cạnh, không giết được người mà còn bị sỉ nhục một trận.
Nhưng không lâu sau, Vương Đông đã bị Vương Vọng đâm vào bệnh viện. Đó là vào bữa tiệc cuối năm của gia đình, khi Vương Đông trở về có thể nói là ý khí phơi phới, vị trí nắm quyền không có đối thủ cạnh tranh. Cả người trông trẻ hơn trước đây ít nhất mười tuổi, đứng giữa đám đông nói cười vui vẻ.
Vương Vống chống nạng đi đến, Vương Đông còn giả vờ thương hại ông ta, miệng nói làm sao lại xảy ra tai nạn như vậy, nhưng Vương Vọng bị tàn tật như thế nào, trong lòng hắn ta rõ nhất.
Trong bữa tiệc gia đình, vệ sĩ đều đợi bên ngoài. Vương Đông uống chút rượu, được người ta tâng bốc nên có vẻ kiêu ngạo, cười ha hả vui vẻ.
Vương Vọng càng nhìn càng chướng mắt, rút con dao gọt hoa quả giấu trong áo ra đâm tới.
Lập tức tiếng hét chói tai vang lên, Vương Đông uống rượu nên đầu óc không tỉnh táo, một lúc còn ngây người, cho đến khi sờ thấy một tay đầy máu mới biết chuyện gì xảy ra.
Hắn ta trợn tròn mắt, tròng mắt như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt, nhìn ánh mắt độc ác của Vương Vọng. Vương Đông há miệng định kêu, Vương Vọng rút con dao gọt hoa quả trong tay ra, máu phun ra bắn tung tóe khắp nơi.
Ông ta không dừng tay, nhớ đến cảnh Vương Bình Thiên bị đánh đập tra tấn hết lần này đến lần khác trong tù. Vương Vọng ném cây nạng trong tay kia đi, lao về phía Vương Đông đâm xuống thêm mấy nhát nữa.
Lúc đầu Vương Đông còn co giật vì sợ hãi, đến cuối cùng hoàn toàn bất động.
Khi được đưa đến bệnh viện thì đã tắt thở từ lâu.
Một bữa tiệc gia đình biến thành hiện trường án mạng, ai cũng không ngờ Vương Vọng lại ra tay giết Vương Đông ngay trước mặt mọi người.
Cuộc tranh giành quyền lợi trần trụi bày ra trước mắt, giống như vũng máu mà Vương Đông đã đổ ra vậy.
Vương Vọng bị bắt giữ, rất nhanh có thể đi làm bạn với con trai yêu quý của mình, còn bị kết án bao nhiêu năm? Phải xem luật sư bên nhà bác cả thôi, ông Vương đã cầu xin anh trai và gia đình đưa ra thư khoan hồng.
Con trai đã mất, còn đưa ra thư khoan hồng? Nằm mơ đi thôi!
Tang lễ của Vương Hoàn Tu còn chưa qua bao lâu, nhà họ Vương lại thêm một đám tang nữa.
Ông Vương không ngờ kết quả lại như thế này. Vương Hoàn Tu đã chết, Vương Bình Thiên và Vương Vọng đều vướng vòng lao lý. Quá sốc, ông ta ngất lịm. Khi tỉnh lại, ông ta mê sảng, miệng lẩm bẩm những lời nói lẫn lộn, khi thì nhắc đến người con trai cả đã khuất và người vợ cả, khi thì lại nói Vương Vọng là niềm tự hào của tuổi già. Những lời nói ấy mâu thuẫn nhau, càng khiến người nghe thêm phần xót xa.
Ngày tang lễ của Vương Đông, trời lại trong xanh, nhiệt độ mùa đông cũng tăng lên không ít.
Người đến dự tang lễ không ít, Vương Hoàn Tu là một trong số đó.
Khi anh xuất hiện cùng với cấp dưới, người khác còn tưởng giữa ban ngày ban mặt gặp ma, thậm chí còn có phu nhân hét lên the thé.
Nhưng Vương Hoàn Tu vẫn bình thản như không, vẫn vẻ mặt lạnh lùng như trước kia.
Anh sống lại và tái xuất lẫn nữa, người nhà họ Vương và những người trong giới dường như đều hiểu ra, cái chết giả của Vương Hoàn Tu khi xưa chính là để bày cục cho ngày hôm nay.
Cái chết của Vương Hoàn Tu có người động tay chân, ai cũng không nói, nhưng trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, không có bằng chứng, nói suông chỉ là vu khống.
Chính sự tàn nhẫn của Vương Hoàn Tu, đến mức có thể dựng lên màn kịch giả chết, đã khiến không ai còn dám trêu chọc hay thèm muốn vị trí của anh nữa. Kết cục của Vương Vọng và Vương Đông chính là bài học nhãn tiền cho bất kỳ ai có ý định chống đối anh.
Thậm chí anh còn chẳng cần phải ra tay.
Vương Vọng biết tin Vương Hoàn Tu không chết khi đang ở trong trại tạm giam. Lúc đó ông ta đang bị tạm giam chờ xét xử, thấy Vương Hoàn Tu xuất hiện trên tin tức liền trợn tròn mắt, há hốc miệng, hai tay nắm chặt song sắt.
"Không chết?" Tròng mắt ông ta đỏ ngầu: "Vương Hoàn Tu không chết?!!!"
Rõ ràng Vương Hoàn Tu đã lên chuyến máy bay bị rơi đó, thuộc hạ của ông ta tận mắt chứng kiến mà.
Mãi đến khi Vương Hoàn Tu đệ trình bằng chứng về việc Vương Vọng mưu sát và hối lộ quan chức, ông ta mới nhận ra dưới trướng mình có nội gián.
Ông ta tự cho rằng mình đã cài được tai mắt bên cạnh Vương Hoàn Tu, nào ngờ kẻ đó lại là con tốt của đối phương dùng để đánh lừa mình, ngay từ đầu đã phản bội rồi.
Tương lai chờ đợi ông ta là cuộc sống tù tội vô tận. Vương Bình Thiên chưa kịp đợi bố ruột đến cứu thì đã thấy ông ta vào tù.
Nhìn Vương Vọng bị còng tay vào tù, một chân còn bị cụt. Vương Bình Thiên ngây người, giọng nói tuyệt vọng: "Ba, sao ba lại vào đây, sao lại thành ra thế này?"
"Sao Vương Hoàn Tu lại sống lại được?"
Lúc trước xem tin tức rõ ràng đưa tin đối phương đã chết mà.
Cha con họ gặp nhau trong tù, thật đầy kịch tính.
Bạch Thủy Kim bắt đầu học lái xe, chỉ cần thuộc lòng những câu hỏi lý thuyết là có thể dễ dàng vượt qua bài thi lý thuyết.
Nhưng khó khăn nằm ở bài thi thực hành. Cậu cũng đã tìm giáo viên hướng dẫn, nhưng vì chưa quen tay lái nên việc luyện tập rất vất vả. Cho đến trước ngày cậu phải xuất phát đi nước ngoài vẫn chưa thi đỗ.
Bạch Thủy Kim chán nản vô cùng, sao trên đời này lại có bài thi khó khăn đến thế.
Dù cậu có cố gắng đến mấy, nó cũng chẳng thèm ngoái lại nhìn cậu lấy một cái.
Một ngày trước khi bay ra nước ngoài, Bạch Thủy Kim ngồi bên cửa sổ nhìn ra khu vườn bên ngoài, ánh mắt đầy tâm sự.
Vương Mộc Quang thấy cậu ủ rũ đến mức như sắp phai màu, bèn lại gần trò chuyện: "Sao thế, sắp đi du học rồi, không nỡ rời xa chúng tôi nên ngồi thở dài cả đêm à?"
Bạch Thủy Kim rất lưu luyến gia đình, cậu rất coi trọng người thân. Ở chung lâu ngày, Vương Mộc Quang cũng hiểu điểm này.
"Không phải." Bạch Thủy Kim bĩu môi: "Tôi đang nghĩ đến việc chưa thi đỗ bài thực hành."
"Chưa đỗ thì chưa đỗ, có gì đâu." Vương Mộc Quang nói một cách hờ hững, bởi vì cậu ấy đã thi đỗ rồi, cậu ấy chỉ đứng nói chuyện không đau thắt lưng thôi.
"Ở nước ngoài cũng có xe đạp mà, cậu đạp đi, cảnh sát cũng không bắt cậu đâu. Lái xe bị bắt còn bị phạt tiền, nặng thì bị tước bằng lái nữa."
Lúc đó thì thi cũng vô ích.
Huống chi tự lái xe cũng mệt, có tài xế đưa đón chẳng phải thoải mái và an toàn hơn sao.
"Hây..." Bạch Thủy Kim lại thở dài.
Vương Mộc Quang: "Khi cậu đến nước ngoài cũng sẽ được sắp xếp tài xế, buồn làm gì?"
"Tôi chỉ thấy lùi xe bằng một tay trông rất ngầu, tôi luôn muốn thử."
Mấy ngày trước cậu xem phim còn thấy cảnh này, luôn mường tượng trong đầu, thậm chí nằm mơ cũng thấy cảnh mình lùi xe bằng một tay.
Vương Mộc Quang xoa cằm: "Đúng là khá ngầu, tôi vẫn luôn làm vậy."
Bạch Thủy Kim:...
Dưới sự an ủi của Vương Mộc Quang, người đang thất vọng lại càng thêm thất vọng.
Tối đó, Vương Hoàn Tu về nhà liền thấy Bạch Thủy Kim nằm buồn bã trên giường, cả người mỏng manh như miếng rong biển.
Anh còn chưa kịp cởi áo vest, bước đến hỏi: "Sao thế?"
Đang buồn vì ngày mai phải đi nước ngoài à?
Bạch Thủy Kim nhìn anh với ánh mắt đáng thương: "Chồng yêu, em không học được lái xe, không lấy được bằng lái."
Người không học được lái xe nhiều lắm, mỗi năm có hàng trăm người bị kẹt ở bài thi thực hành.
Nhìn vẻ mặt của Bạch Thủy Kim, Vương Hoàn Tu cảm thấy lòng cứng rắn, quyết tâm muốn lo bằng lái cho cậu.
Nhưng cũng chỉ nghĩ vậy thôi, Bạch Thủy Kim đành mang theo tiếc nuối này ra nước ngoài học tập.
Cậu đến thủ đô của Mỹ trước một tuần, chỗ ở đã được Vương Hoàn Tu sắp xếp chu đáo từ trước, cậu chỉ cần đến đó và thích nghi với cuộc sống mới.
Vừa đến nước ngoài, Bạch Thủy Kim còn bị sốc văn hóa một thời gian. Dù sao đột ngột đến một môi trường xa lạ để sống, rất khó để thích nghi hoàn toàn từ thể chất đến tinh thần.
Mới xa nhau, chắc chắn sẽ nhớ nhung. Chỉ cần rảnh rỗi là Bạch Thủy Kim lại nhắn tin gọi điện cho Vương Hoàn Tu, cũng chia sẻ đều đặn về cuộc sống học đường của mình mỗi ngày.
Trong tháng đầu tiên nhập học, Vương Hoàn Tu đã đến thăm cậu vài lần, nhưng Bạch Thủy Kim bận đến mức không có thời gian ở riêng với anh, nào là tập luyện, nào là hoạt động câu lạc bộ.
Mãi đến khi trường có một tuần nghỉ ngắn, hai người mới có thể ở bên nhau.
Bạch Thủy Kim được nghỉ một tuần. Vương Hoàn Tu cũng gác lại công việc, dự định nghỉ ngơi ngắn ngày một tuần, đi đến hòn đảo mà bọn họ vẫn luôn lên kế hoạch nhưng chưa đi được.
Vương Trân Châu phải đi học, Vương Mộc Quang ở nhà một mình chán quá nên cũng đi theo.
Bạch Thủy Kim bay từ Mỹ đến đảo nghỉ dưỡng, không cùng chuyến bay với Vương Hoàn Tu và những người khác. Vừa hạ cánh, cậu đã cảm nhận được làn sóng nhiệt ập vào mặt, những luồng khí nóng cuộn lên trong không trung.
Đứng dưới ánh nắng một lúc, lưng đã nóng ran.
Bạch Thủy Kim đến khách sạn thay quần đùi đi biển, bên ngoài khoác áo sơ mi hoa nhiệt đới, dự định lát nữa khi Vương Hoàn Tu và mọi người đến sẽ ra bãi biển bơi.
Tiện thể tìm một nơi vắng vẻ để hai người ở riêng tâm sự, đồng thời tắm nắng, làm cho mình trở nên gợi cảm với làn da nâu.
Cuối cùng cũng có thời gian ở bên Vương Hoàn Tu rồi, Bạch Thủy Kim thầm mong chờ trong lòng.
Một giờ sau, Vương Hoàn Tu và Vương Mộc Quang đến khách sạn.
Vương Mộc Quang nóng đến mức đã thay áo ngắn tay quần đùi từ lâu, còn Vương Hoàn Tu vẫn mặc áo sơ mi, kín mít như không thấy nóng vậy.
Phòng của Vương Hoàn Tu đương nhiên là chung với Bạch Thủy Kim.
Bạch Thủy Kim vừa thấy Vương Hoàn Tu bước vào liền áp sát bên người anh, dính chặt lấy anh.
Xa cách một thời gian ngắn càng thêm thắm thiết, hai người vừa gặp mặt đều có chút ngượng ngùng.
Vương Hoàn Tu ho khan, vẻ mặt nghiêm túc: "Hay là hôn một cái?"
Bạch Thủy Kim ngượng ngùng: "Liệu có hơi nhanh quá không?"
Miệng nói vậy, nhưng xa cách lâu như thế, Bạch Thủy Kim đã thèm khát từ lâu rồi. Cậu chu môi định hôn một cái để làm quen lại với đối phương, Vương Hoàn Tu đã nhận được điện thoại từ trong nước, nói có việc khẩn cấp cần xử lý.
Bạch Thủy Kim: =口=!
Công việc quả thật là bóng đèn sáng chói còn hơn cả Vương Mộc Quang.
Vương Hoàn Tu có việc cần xử lý, cuối cùng đành để Bạch Thủy Kim và Vương Mộc Quang ra bãi biển chơi trước.
Bạch Thủy Kim và Vương Mộc Quang cởi trần, chỉ mặc quần đùi đi biển. Khu vực bờ biển này không được tốt lắm, chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy đủ loại sắc tộc.
Bên kia có người mời họ chơi bóng chuyền bãi biển.
Bạch Thủy Kim không muốn ngồi một bên xem Vương Mộc Quang chơi. Cậu ấy chơi khá tốt, vung vãi mồ hôi trên sân bóng, tình hình trận đấu vô cùng căng thẳng. Bạch Thủy Kim xem đến cuối, nắm chặt nắm đấm, nín thở tập trung.
Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cổ vũ từ đội cổ động của đối phương, cậu cũng hô vài tiếng, không để đội của Vương Mộc Quang thua kém.
"Vương Mộc Quang cố lên!"
Cuối cùng đội của Vương Mộc Quang đã giành chiến thắng trong trận bóng chuyền bãi biển với tỷ số sát nút 16:15.
Vương Mộc Quang rời sân, toàn thân tỏa ra hào quang của kẻ chiến thắng, bước đến trước mặt Bạch Thủy Kim: "Thế nào, vẻ anh tuấn của tôi trên sân bóng vừa rồi đẹp chết người rồi phải không?"
Bạch Thủy Kim khô khan đáp: "Anh có thể thắng trận đấu này có một phần công lao của tôi đấy."
Vương Mộc Quang:?
Bạch Thủy Kim xoa xoa má đau nhức: "Răng suýt nữa thì cắn nát rồi."
Vương Mộc Quang:...
Vương Hoàn Tu xử lý xong công việc liền đi ra, tìm thấy Bạch Thủy Kim và Vương Mộc Quang trên bãi biển.
Khác với cách ăn mặc của hai người kia, mặc dù Vương Hoàn Tu cũng đã thay áo sơ mi ngắn tay và quần đùi, nhưng anh vẫn cài cúc kín mít.
Lúc này Bạch Thủy Kim và Vương Mộc Quang đang tìm trò chơi tiếp theo, trò cướp lốp xe bên kia trông khá thú vị.
Có ba nhóm người, từ ba hướng khác nhau chạy về phía chiếc lốp xe ở giữa, tranh giành một chiếc lốp, nhóm nào kéo lốp xe về trại của mình trước sẽ giành chiến thắng.
Nói đơn giản thì đây là một cuộc đấu tranh hormone giữa một đám trai đẹp có thân hình và cơ bắp.
Đám đông vây quanh không ít, ba lớp trong ba lớp ngoài, phát ra tiếng reo hò đầy phấn khích trước khi cuộc thi bắt đầu.
Bạch Thủy Kim rõ ràng rất hứng thú, Vương Mộc Quang và Vương Hoàn Tu cũng nhìn sang.
Bên đó đang tìm người tham gia, hai anh em đều không ngại, tất nhiên được chọn. Khi được hỏi có muốn tham gia không, Vương Hoàn Tu thấy Bạch Thủy Kim nhìn đăm đăm cũng không từ chối.
Càng không thấy càng muốn nhìn, Vương Hoàn Tu mặc kín mít. Bạch Thủy Kim hận không thể tháo hết cúc áo anh ra.
Cuộc thi bắt đầu, xung quanh vang lên tiếng cổ vũ không ngớt.
Khi tranh giành lốp xe, Vương Hoàn Tu vừa giành được thì lập tức có người từ hai nhóm khác lao về phía anh.
Trong lúc đấu tranh, ánh mắt Bạch Thủy Kim sáng rực, nhìn cực kỳ chăm chú.
Vương Mộc Quang và anh trai cậu ấy ở hai phe khác nhau, hai anh em đều có tinh thần hiếu thắng mạnh mẽ. Sau khi Vương Hoàn Tu thoát khỏi những đối thủ khác, Vương Mộc Quang bất ngờ xông ra từ giữa đường, nhào tới, kết quả là rơi vào thế yếu trong cuộc tranh đấu.
Bạch Thủy Kim sốt ruột cổ vũ cậu ấy. Vương Mộc Quang nghe thấy thì vô cùng bất ngờ, ngay cả Vương Hoàn Tu cũng sửng sốt.
Không ngờ Bạch Thủy Kim không cổ vũ cho chồng yêu của mình, lại đi cổ vũ cho đội khác.
Vương Mộc Quang lộ vẻ vui mừng ngạc nhiên, giây tiếp theo liền nghe Bạch Thủy Kim hét lớn: "Vương Mộc Quang, bộ nay không ăn cơm à, có cái áo cũng không xé nổi!!!"