Kiều Trần thị sửng sốt, không biết phải đáp sao, liền ấp úng: "Này... Này ngươi nghe ai nói thế?" Lão đại đã dặn không được nói chuyện kiếm tiền với người ngoài.
Người kia cười khẩy: "Hiện tại thì ai cũng biết rồi. Trần tẩu tử, nhà các ngươi làm thế nào mà kiếm được tiền vậy?"
"Ta... Ta cũng không rõ." Kiều Trần thị bối rối, định đóng cửa ngay. Người nọ vội vàng chặn cửa lại,"Khoan đã! Nói cho ta nghe với. Cùng là người trong thôn cả mà, chỉ cho ta biết cách kiếm tiền, được không?"
Đúng lúc đó, Kiều Nhị từ trong nhà bước ra, thấy tình hình, hắn liền quát lớn: "Ngươi làm cái gì đấy, Điền Bốn!" Rồi Kiều Nhị xông tới, đẩy người kia ra xa.
Điền Bốn tức giận: "Ô hay! Kiều Nhị, ngươi dám đẩy ta sao? Ta chỉ hỏi một chút về cách kiếm tiền, thế thì có sao đâu?"
Ngay khi ấy, Kiều Triều nghe thấy tiếng ồn bèn bước ra từ trong phòng.
Điền Bốn vừa nhìn thấy ánh mắt Kiều Triều liền hoảng sợ. Hắn nhớ lại cảnh Kiều Triều g.i.ế.c con hổ hôm trước, khi ấy Kiều Triều toàn thân dính đầy máu, trông giống như một ác quỷ. Điền Bốn lập tức lắp bắp,"Không... không có gì. Ha ha, ta đi trước có việc!" Nói xong, hắn bỏ chạy.
Khi Điền Bốn đã rời đi, Kiều Nhị vội vàng đóng cửa lại rồi quay về phía Kiều Triều: "Đại ca, không ổn rồi. Có vẻ như mọi người bên ngoài đều biết nhà mình kiếm được tiền."
Kiều Triều hỏi: "Vừa rồi là ai?"
Kiều Nhị đáp: "Là Điền Bốn. Hắn đến hỏi chúng ta làm cách nào kiếm tiền. Trước kia, ai cũng nghĩ nhà mình thiếu nợ, chẳng ai dám lại gần. Vậy mà giờ họ lại tò mò hỏi về cách kiếm tiền của nhà ta."
Tiền thị nghe thấy liền chạy ra, hỏi: "Kiều Nhị, chàng nói có người tới hỏi chuyện kiếm tiền nhà ta sao?"
Kiều Nhị gật đầu.
Tiền thị lập tức nhớ lại chuyện hôm qua khi bà Trương cũng hỏi tương tự,"Không thể nào, hôm qua bà Trương cũng hỏi ta về chuyện nhà mình kiếm lời, còn bảo chẳng thấy ai tới đòi nợ."
Nàng ấy cắn môi, tỏ vẻ bực tức: "Một lũ chỉ chờ xem nhà mình bị thúc nợ!"
Kiều Nhị suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chắc lại là bà Trương nhiều chuyện nói ra. Cái gì cũng từ miệng bà ta mà ra cả. Hồi trước, chuyện nhà mình vay nợ cũng do bà ta đồn thổi."
Kiều Nhị nói tiếp: "Chắc vì không thấy ai đến đòi nợ nên giờ họ lại tung tin nhà mình kiếm được tiền. Chết thật, lỡ có người đến vay tiền thì sao bây giờ!"
Kiều Nhị hiểu rõ có những kẻ xấu bụng, lúc người ta khốn khó thì hả hê, lúc người ta kiếm được tiền thì đến vay mượn ngay.
Chân Nguyệt, vốn đang chợp mắt trong phòng, thật vất vả nàng mới có được một giấc ngủ ngon lại bị những tiếng ồn ào bên ngoài làm tỉnh giấc.
Chân Nguyệt bước ra, giọng nói lộ rõ sự không hài lòng vì bị đánh thức: "Các ngươi đang nói cái gì mà ồn ào thế? Lớn tiếng đến mức đánh thức ta!"
Tiền thị vội vàng chạy tới, mặt mày lo lắng: "Đại tẩu, không xong rồi! Bên ngoài người ta đồn rằng nhà chúng ta kiếm được lời lớn, chắc chắn sẽ có người tới vay tiền."
Chân Nguyệt hỏi: "Ai đồn?"
Kiều Nhị trả lời: "Lúc nãy Điền Bốn đến hỏi thăm, bảo rằng mọi người bên ngoài đều nói nhà mình kiếm được tiền, hỏi chúng ta làm sao mà kiếm."
Tiền thị chen vào: "Khẳng định là do bà Trương đồn, hôm qua bà ta còn hỏi muội. Nhưng muội không nói gì đâu!"
Chân Nguyệt điềm tĩnh đáp: "Biết rồi, nhưng không phải bận tâm. Bọn họ đến vay tiền, chẳng lẽ chúng ta phải cho sao? Không cần để ý đến bọn họ."
Tiền thị bối rối: "Nhưng... Muội sợ nương muội lại đến".