Chân Nguyệt nhìn Tiền thị thẳng thắn: "Nếu muội muốn nghe theo nương muội mà cho vay thì cứ lấy tiền của muôi mà cho. Còn tiền của nhà chúng ta, một đồng cũng không được đụng tới. Về sau, nếu có phân chia nhà, không có tiền thì cũng không liên quan đến ta."
Tiền thị hoảng hốt, kinh ngạc thốt lên: "Phân chia nhà sao, đại tẩu? Cha nương vẫn chưa muốn chia nhà đâu. Nếu chia, bọn ta làm sao sống nổi? Ta với Kiều Nhị không kiếm được bao nhiêu, tất cả tiền trong nhà đều nhờ vào đại ca và đại tẩu."
Chân Nguyệt vẫn điềm nhiên: "Nếu ta muốn chia nhà, dù muội không đồng ý cũng không ngăn được!"
Kiều Nhị vội giữ chặt Tiền thị, rồi quay sang nài nỉ Chân Nguyệt: "Đại tẩu, bọn ta sẽ không cho ai vay tiền, tuyệt đối nghe lời tẩu. Bọn ta không muốn chia nhà."
Tiền thị cũng hốt hoảng gật đầu theo: "Phải phải, muội thề sẽ không cho ai vay tiền, chúng ta không cần chia nhà đâu, đại tẩu."
Chân Nguyệt lạnh lùng liếc họ một cái: "Xem các ngươi cư xử thế nào đã."
Kiều Trần thị ở bên nghe thấy chuyện phân chia nhà cũng hốt hoảng, lòng nghĩ rằng bây giờ không thể nào chia nhà được. Theo lẽ thường, bà và Kiều Đại Sơn lẽ ra sẽ ở cùng Kiều Triều, nhưng nếu chia nhà thì Kiều Nhị và Kiều Tam biết tính sao?
Kiều Trần thị vội vàng nói: "Đúng rồi, nhất định không thể cho ai vay tiền! Cứ nói nhà mình không có tiền."
Tiền thị có chút khó xử: "Ta biết vậy, nhưng nương ta cứ đến khóc lóc, than thở chuyện nhà bà không dễ sống..."
Chân Nguyệt đáp ngay: "Muội không có tiền thì nương muội sẽ không mượn được đâu."
Tiền thị suy nghĩ rồi gật đầu: "Đúng rồi, đại tẩu. Vậy để chút nữa ta đưa tiền cho tẩu giữ hộ giúp ta."
Chân Nguyệt lắc đầu: "Đưa cho Kiều Nhị giữ đi, ta không quản đâu."
Kiều Nhị bối rối chỉ vào mình: "Ta? Nhưng ta cũng sợ mẹ vợ ta lắm."
Tiền thị chớp mắt nhìn Kiều Nhị: "Thế chàng giữ tiền, rồi nói dối là đưa cho đại tẩu giữ."
Kiều Nhị nghĩ thấy ý hay, liền đồng ý ngay: "Được, cứ làm thế!"
Ngày hôm đó, Tiền thị giao tiền cho Kiều Nhị, nhưng sau khi suy nghĩ, Kiều Nhị quyết định tìm Kiều Triều: "Đại ca, huynh giữ giúp ta được không? Ta sợ mẹ vợ đến tìm ta lắm."
Kiều Triều chỉ im lặng...
Vào một ngày nọ, bà Chu cũng đã tìm thẳng tới Kiều Trần thị, không chút khách sáo: "Trần tẩu tử, hồi ngươi mới gả về đây, ta là người đầu tiên nói chuyện với ngươi, nhớ không? Nhà ta dạo này gặp họa lợn rừng phá nát ruộng vườn, thu hoạch chẳng được bao nhiêu. Nhà ngươi có chút lương thực giúp đỡ ta được không? Nếu không có lương thực thì cho ta vay chút tiền cũng được. Ta không cần nhiều đâu, chỉ một trăm, hai trăm văn thôi."
Bà Chu liếc nhìn sân nhà Kiều Trần thị rồi tiếp lời: "Mọi người đều biết nhà ngươi kiếm được tiền. Cẩu Thặng nhà ta vẫn kêu ngươi là Trần nãi nãi, ngươi giúp chút, nhà ngươi chẳng phải mới mua lừa sao?"
Kiều Trần thị bị lời lẽ trơ trẽn của bà Chu làm cho sững sờ, không ngờ bà ta lại trực tiếp xin tiền như thế.
"Không có!" Kiều Trần thị lập tức xua tay từ chối.
Bà Chu cố cãi lại: "Làm gì mà không có tiền? Nhà ngươi có tiền mua lừa kia mà, lừa này chắc cũng tốn vài lượng bạc! Không được, thì bán lừa đi!"
Vừa lúc đó, Chân Nguyệt từ trong nhà bước ra, mặt lạnh lùng nhìn bà Chu: "Cút đi!"
Bà Chu vừa thấy Chân Nguyệt, liền vênh váo: "Chân thị, ta đang nói chuyện với nương ngươi, việc này không liên quan đến ngươi! Làm con dâu phải biết nghe lời, không nghe thì dễ bị trượng phu hưu!"
Chân Nguyệt cười nhạt: "Hưu ta à?"
Kiều Trần thị sợ hãi vội nói: "Không cần, không cần, thê tử lão đại làm rất tốt rồi."
Chân Nguyệt tiến tới, túm lấy tay bà Chu rồi đẩy mạnh bà ta ra ngoài cửa, sau đó đứng chắn trước cửa: "Chưa thấy ai mặt dày như bà, thiếu tiền thì sao không đem tôn tử của nhà bà bán đi kiếm tiền? Còn dám đánh chủ ý vào con lừa của nhà ta!"