Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 307

Tiền thị đáp: "Không phải, ý ta là hôm nay nhìn đại ca có vẻ hăng hái, tinh thần hơn bình thường... Ài, thôi, không hiểu đâu."

Kiều Nhị ngẩn ra, nghĩ thầm:... Có gì mà không hiểu? Đại ca chẳng phải ngày nào cũng như vậy sao?

Chân Nguyệt thức dậy, vừa bước ra ngoài thì Kiều Triều đã nhanh chóng đến bên, ân cần nói: "Ta đã xách nước cho nàng rửa mặt rồi, chờ một chút nhé."

Chân Nguyệt gật đầu rồi quay trở lại phòng: "Ừm."

Tiền thị đứng nhìn thấy vậy liền tặc lưỡi: "Chậc chậc chậc, ta nói rồi mà, hôm nay đại ca ân cần lắm."

Kiều Nhị gãi đầu, khó hiểu, đại ca chẳng phải vẫn thường xách nước cho đại tẩu sao? Hắn không hiểu sao Tiền thị thấy được.

Hôm đó, gia đình bận rộn làm đường từ sáng đến tận chiều mới xong. Mặc dù đã vào mùa thu, trời vẫn còn khá nóng. Nhưng chỉ cần qua đợt nắng gắt cuối thu này thì thời tiết sẽ sớm lạnh đi.

Sáng hôm sau, Chu Phục lại đến. Kiều Nhị dẫn hắn ta đi xem con thỏ: "Nửa lượng bạc một con, con này tặng cho ngươi."

Chu Phục nhìn con thỏ béo mũm mĩm, nói: "Ta lấy hết. À, thiếu gia nhà ta nói trước mắt chỉ cần hạt giống củ cải và rau xanh."

Kiều Nhị đáp: "Không thành vấn đề, ta sẽ lấy hạt giống cho ngươi ngay."

Hôm đó, gia đình kiếm được gần ba mươi lượng bạc từ việc bán hạt giống và thỏ. Ai nấy đều vui mừng phấn khởi.

Tiền thị nói: "Thỏ lớn nhanh mà lại bán được giá thế này, đại tẩu, chúng ta mua thêm vài con thỏ về nuôi nữa đi?"

Chân Nguyệt đáp: "Tạm thời chưa cần mua. Đợi đại ca muội vào núi xem có bắt thêm được mấy con thỏ không đã."

Kiều Triều gật đầu: "Ừ, ngày mai ta sẽ vào núi."

Chân Nguyệt nói: "Ta cũng đi cùng, sáng sớm ta và Kiều Đại sẽ xuất phát. Nương, đêm nay để A Sơ ngủ cùng nương nhé."

Kiều Trần thị đáp: "Được, các con cứ cẩn thận. Hôm nay tuy trời không mưa nhưng để chắc chắn, ngày mai nhớ mang theo đủ đồ đề phòng giống lần trước trời mưa giữa chừng thì khổ."

Chân Nguyệt gật đầu: "Vâng, nương chuẩn bị sẵn gậy đánh lửa cho con."

Kiều Đại Sơn dặn thêm: "Kiều Đại, nhớ mài d.a.o trước khi xuất phát nhé."

"Đã rõ."

Chân Nguyệt nói: "Chúng ta có thể về muộn, mọi người không cần lo lắng. Nếu đến chiều ngày thứ hai mà chúng ta vẫn chưa trở về thì lúc đó hãy lo cũng không muộn."

Buổi tối, khi không có Tiểu A Sơ, Chân Nguyệt nằm ngủ sâu bên trong. Kiều Triều lên giường cũng nằm sát lại gần."Hôm nay ta giúp nàng hái đồ ăn, còn đi chẻ củi, rồi qua núi Háo Tử Sơn xem súc vật, hôm qua cũng luôn bận rộn làm việc."

Chân Nguyệt thở dài,"Có chuyện gì thì nói thẳng."

Kiều Triều ngập ngừng: "Ừm, hôm nay có phải ta xứng đáng được khen thưởng không?"

Chân Nguyệt hỏi: "Huynh muốn khen thưởng gì?"

Kiều Triều đáp: "Hôn một chút được không?" Nói xong liền bị đá nhẹ một cái.

"... Kiều Đại, huynh muốn làm gì đây?"

Kiều Triều cười,"Chúng ta là phu thê mà, ta nghĩ nên làm cho tình cảm giữa chúng ta tốt hơn chút."

Chân Nguyệt hỏi: "Tốt hơn bằng cách nào?"

Kiều Triều đáp: "Mỗi ngày hôn nhau một lần?"

Chân Nguyệt lại đá hắn lần nữa,"Không hôn, ngủ đi."

"... Được rồi." Kiều Triều có chút thất vọng, nhưng cũng đành phải nằm xuống ngủ, vì ngày mai còn phải dậy sớm.

Sáng hôm sau, sau khi ăn uống xong, hai người xuất phát vào rừng.

Trong núi, thứ có giá trị nhất chính là các loại dược liệu quý như nhân sâm, linh chi. Chân Nguyệt vào rừng lần này cũng với mục tiêu tìm kiếm những loại đó.

Cả hai đeo gùi sau lưng, mang theo cuốc và d.a.o khảm, kèm theo nước, lửa và vài vật dụng cần thiết khác. Lần này, họ vào sâu trong núi, xa hơn những lần trước. Dọc đường đi, Chân Nguyệt hái được vài loại nấm rừng và nấm mộc nhĩ.

Trên đường, họ còn gặp một vài con rắn, nhưng Kiều Triều đã g.i.ế.c chúng. Cả hai cũng tình cờ bắt gặp một đàn khỉ hoang, may mắn là chúng không tấn công.
Bình Luận (0)
Comment