Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 308



Không chỉ vậy, họ còn thấy một con dê rừng đang uống nước bên dòng suối nhỏ. Kiều Triều định rút d.a.o ra để bắt, nhưng Chân Nguyệt ngăn lại,"Hôm nay chúng ta không đến đây để săn thú."

Kiều Triều thắc mắc,"Vậy đến làm gì?"

Chân Nguyệt nhìn về phía những cây thông xanh tươi: "Tìm nhân sâm, linh chi."

Kiều Triều ngạc nhiên,"Hả?"

Chân Nguyệt giải thích: "Những thứ đó bán được giá cao hơn nhiều. Nếu không tìm được, chúng ta sẽ chỉ mãi thuê núi Háo Tử Sơn mà thôi. Ta không yên tâm với việc thuê núi, phải sở hữu nó mới tốt hơn. Ruộng đất thì còn có thể thu hoạch từng mùa, nhưng núi rừng thì khác."

Kiều Triều nói: "Những thứ này khó tìm lắm, mà ta cũng không biết chúng trông như thế nào."

Chân Nguyệt đáp: "Dù khó cũng phải tìm. Nếu huynh không biết, thì cứ chú ý tìm những cây có bảy lá."

Kiều Triều thắc mắc: "Bảy lá? Được." Tuy chưa rõ lắm, nhưng hắn vẫn làm theo lời Chân Nguyệt.

Hai người đi thêm một đoạn, Kiều Triều chăm chú quan sát xung quanh xem có thấy cây nào có bảy lá không. Đột nhiên, hắn dừng lại và đếm lại hai lần, rồi chỉ tay về phía một bụi cỏ: "Nàng nhìn xem, có phải cây kia không?"

Chân Nguyệt nhìn theo hướng Kiều Triều chỉ, và đúng thật đó là một cây có bảy lá – nó có tên là trọng lâu.

Chân Nguyệt đáp: "Đúng vậy, chính là nó." Nàng lấy cuốc và bắt đầu đào gốc trọng lâu lên. Kiều Triều đứng bên cạnh hỏi: "Cái này có thể bán được nhiều tiền không? Có giống như nhân sâm hay linh chi không?"

Chân Nguyệt lắc đầu: "Không rõ lắm, nhưng chắc là không thể so với nhân sâm hay linh chi." Nếu như nhân sâm có thể bán được mấy trăm lượng bạc, thì thứ này có lẽ cùng lắm chỉ đáng mấy lượng, nàng đoán vậy.

Kiều Triều có chút thất vọng: "Vậy ta sẽ cố tìm thêm xem sao."

Hai người tiếp tục đi một đoạn, thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi. Kiều Triều lấy lương khô và nước đưa cho Chân Nguyệt ăn. Lúc này đã giữa trưa, nhưng trong giỏ chỉ có vài cây nấm rừng và gốc trọng lâu vừa tìm được, ngoài ra chẳng có gì thêm.

Cảm giác như chuyến đi hôm nay sẽ chẳng có gì thu hoạch đáng kể. Kiều Triều nghĩ: nếu không tìm được gì, trên đường về có lẽ hắn sẽ tìm thử con mồi xem sao, chứ nhân sâm hay linh chi thì thật sự không dám mơ tới.

Khi đang ăn bánh bột ngô, Chân Nguyệt vẫn không quên quan sát xung quanh. Bỗng nhiên, một bụi cỏ gần đó lay động. Cả hai nhìn qua, thì thấy một con rắn độc đang bò.

Kiều Triều lập tức cầm lấy d.a.o khảm, nhanh chóng cất bánh bột ngô và nhặt một hòn đá lên. Chân Nguyệt nín thở, trong khi Kiều Triều ném hòn đá về phía con rắn. Con rắn đột nhiên lao về phía họ, Kiều Triều giơ d.a.o lên cao, còn Chân Nguyệt thì nhanh chóng né sang một bên.

"Chát!" Một nhát d.a.o c.h.é.m xuống, đầu con rắn rơi xuống đất, nhưng thân mình nó vẫn còn động đậy. Kiều Triều c.h.é.m thêm vài nhát nữa cho đến khi nó nằm im. Khi quay sang Chân Nguyệt, hắn thấy nàng đang ở chỗ mà con rắn vừa bò ra.

Kiều Triều cũng đi tới, thấy Chân Nguyệt đang hì hục đào đất."Sao vậy?" hắn hỏi.

Chân Nguyệt khẽ ra hiệu: "Suỵt."

Kiều Triều ngồi xổm xuống định giúp, nhưng Chân Nguyệt vội vỗ nhẹ vào tay hắn,"Huynh đừng động, để ta làm. Huynh hãy để ý xem xung quanh còn con rắn nào không."

Nghe vậy, Kiều Triều lập tức cảnh giác, mắt không rời khỏi xung quanh.

Một lúc sau, Chân Nguyệt đào được một củ màu vàng nhạt. Kiều Triều mở to mắt ngạc nhiên,"Nhân sâm sao?"

Chân Nguyệt gật đầu: "Chắc là đúng." Vừa rồi nàng thấy con rắn dường như cuộn mình quanh chỗ đó, chỉ khi họ tới gần thì nó mới tấn công. Thường thì những nơi có báu vật đều có thứ gì đó bảo vệ, và quả thật, lần này nàng không nhầm.
Bình Luận (0)
Comment