Linh chi này có lẽ chưa hẳn đáng giá một trăm lượng, nhưng Tống phu nhân muốn trao đổi một phần tình nghĩa, mong sau này sẽ còn hợp tác.
Kiều Triều nhận lấy rương bạc,"Cảm ơn phu nhân, chúng ta sẽ nhớ kỹ." Chân Nguyệt cũng hành lễ cảm tạ.
Thấy Tống phu nhân đã trả giá hậu hĩnh, Chân Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói: "Trước đây Chu gia từng mua hạt giống trồng rau của nhà chúng ta, chất lượng hạt giống đấy trồng ra sẽ không kém bao nhiêu so với rau nhà chúng ta. Nếu phu nhân có nhu cầu, lần sau ta sẽ bảo nhị đệ mang đến."
Tống phu nhân ngạc nhiên, hỏi: "A! Thật sự có thể trồng được giống nhau như đúc sao?"
Chân Nguyệt đáp: "Không dám nói là giống hoàn toàn, vì khí hậu, phân bón và cách chăm sóc có thể khác nhau đôi chút, nhưng hương vị sẽ không chênh lệch quá nhiều."
Tống phu nhân gật gù,"Tốt lắm, lần sau cứ mang đến."
Chân Nguyệt tiếp tục: "Nhà chúng ta bán loại này với giá mười lượng bạc một bao, nhưng vì phu nhân đã chiếu cố, ta xin giảm xuống tám lượng một bao và sẽ tặng thêm một bao nữa. Hiện tại hạt giống nhà ta có hạn, nhưng khi có thêm, chúng ta sẽ mang tới."
Tống phu nhân hỏi: "Còn dưa hấu thì sao?"
Chân Nguyệt lắc đầu: "Dưa hấu thì hiện chưa có, nhà ta mới chỉ trồng thử một ít, hạt giống cũng không nhiều. Khi có thêm, chúng ta sẽ mang đến."
Tống phu nhân gật đầu đồng ý,"Được rồi."
Sau đó, hai bên trò chuyện thêm một chút. Chân Nguyệt kể về lần vào núi gặp phải sói, nhấn mạnh rằng chuyến đi này thật sự rất nguy hiểm, như một trận cửu tử nhất sinh, khiến Tống phu nhân cảm thấy số tiền mình bỏ ra quả là đáng giá.
Tống phu nhân ngạc nhiên hỏi: "Rồi các ngươi thoát ra như thế nào?"
Chân Nguyệt kể: "Không rõ có phải là vua sói gặp con mồi khác tốt hơn hay không, nhưng nó kêu lên một tiếng, rồi con sói kia quay đầu bỏ đi. Sáng sớm hôm sau chúng ta lập tức rời đi."
Sau khi trò chuyện thêm vài lời, Tống phu nhân bảo người đưa Kiều Triều và Chân Nguyệt rời khỏi. Khi hai người bước ra ngoài, họ thấy Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị đang bế Tiểu A Sơ đứng đợi gần xe lừa. Nhìn thấy Kiều Triều và Chân Nguyệt đi ra, hai ông bà thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Đại Sơn vội hỏi: "Sao lâu vậy?"
Tiểu A Sơ tỉnh dậy, vừa nhìn thấy Chân Nguyệt liền duỗi tay đòi nương bế.
Chân Nguyệt ôm lấy Tiểu A Sơ, nói: "Đi bái kiến Tống phu nhân."
Kiều Triều vẫn cầm chiếc rương trong tay, liền đặt nó lên xe rồi dùng vài món đồ để che lại. Hắn quay sang nói: "Cha nương trông chừng giúp con nhé."
Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị nhìn thoáng qua đã biết bên trong rương là bạc. Kiều Trần thị vội vàng bước tới, lấy vạt áo phủ lên rương, che khuất nó khỏi tầm mắt người khác.
Tiểu A Sơ thì cứ dụi đầu vào n.g.ự.c Chân Nguyệt, rõ ràng là đói bụng, muốn tìm nương bú. Nhưng lúc này Chân Nguyệt không thể cho con b.ú được, bèn nói: "Chắc con đói rồi, chúng ta đi ăn chút gì trước nhé."
Cả nhà liền tìm tới một quán hoành thánh. Kiều Trần thị vì lo sợ số bạc trên xe bị trộm nên nói: "Mọi người cứ ăn đi, ta sẽ ở trên xe trông."
Kiều Đại Sơn cũng đồng tình: "Ta sẽ trông cùng với bà."
Chân Nguyệt suy nghĩ rồi nói: "Được, lát nữa con sẽ nhờ chủ quán mang đồ ăn qua cho cha nương."
Thế là Chân Nguyệt và Kiều Triều mua hai bát hoành thánh, rồi nhờ chủ quán mang thêm hai bát nữa ra xe cho Kiều Đại Sơn và Kiều Trần thị. Tiểu A Sơ còn nhỏ, không ăn được hoành thánh, nên Chân Nguyệt bảo Kiều Triều đi mua một bát cháo loãng ở quán bên cạnh để đút cho con.
Tiểu A Sơ đói quá, khi được Chân Nguyệt đút cháo liền ăn rất nhanh, ục ục uống hết sạch.
Khi Tiểu A Sơ đã no bụng, Chân Nguyệt giao bé lại cho Kiều Triều bế, rồi bắt đầu ăn phần hoành thánh của mình.