Giữa trưa, sau khi ăn cơm xong, bà Hồ cũng đến Kiều gia. Trịnh nương tử ra mở cửa, thấy bà Hồ tay cầm một cái rổ, nàng ấy liền hỏi: "Ta tìm lão phu nhân nhà ngươi."
Trịnh nương tử sửng sốt,"A? Ý thím là tìm Trần thẩm đúng không?"
Bà Hồ trả lời: "Giờ không thể gọi thế nữa, phải gọi là lão phu nhân."
Trịnh nương tử ngẫm lại cũng thấy đúng, nhưng trước giờ Kiều gia không chú trọng việc này. Nàng ấy gật đầu đáp: "Vậy thím Hồ vào trong ngồi đi, để ta đi gọi Trần thẩm... lão phu nhân."
"Ai, được."
Trịnh nương tử vội chạy vào phòng: "Lão phu nhân, thím Hồ tới."
Trong phòng, Kiều Trần thị và Tiền thị đang ngồi. Nghe Trịnh nương tử gọi, cả hai ngạc nhiên, rồi Tiền thị không nhịn được cười: "Trịnh nương tử, ngươi gọi nương ta là lão phu nhân sao? Vậy chẳng phải ta là nhị phu nhân sao?"
Trịnh nương tử nghiêm túc đáp: "Đúng là nên gọi vậy."
Kiều Trần thị vẫy tay: "Thôi thôi, không cần khách sáo như thế, gọi ta thím là được rồi. Ta không quen với cái danh lão phu nhân đâu. Bà Hồ đến phải không? Ta ra ngoài gặp bà ấy."
Tiền thị cũng đứng dậy buông kim chỉ theo ra ngoài, vừa thấy bà Hồ đã thấy bà ấy cười lớn: "Bái kiến lão phu nhân!"
Kiều Trần thị vội đỡ bà ấy lên, miệng nói: "Gọi gì mà lão phu nhân, giờ thì ta hiểu tại sao Trịnh nương tử bỗng nhiên gọi ta thế rồi, là do bà khởi xướng."
Bà Hồ cười đáp: "Nhà bà bây giờ khang trang thế này, gọi là lão phu nhân cũng đâu quá. Nghe lão phu nhân rất hay."
Kiều Trần thị dù ngoài miệng bảo không cần, nhưng trong lòng không giấu được niềm vui: "Gọi thế khiến ta chưa quen."
Tiền thị cũng chen vào: "Bà Hồ, thế ta có phải là nhị thiếu phu nhân không? Ha ha ha!" Nói xong bản thân cũng cười luôn.
Bà Hồ cũng đáp lại: "Vâng, bái kiến nhị thiếu phu nhân!"
Tiền thị né qua một bên: "Thôi thôi, ta chỉ đùa mà, ta nào xứng làm thiếu phu nhân. Có hà ai mà phu nhân lại không có lấy một người hầu như ta chứ."
Nói cười thì như vậy nhưng bình thường thì Tiền thị không dám nói như vậy vì sợ bị người ta bàn tán.
Bà Hồ cười: "Rồi sau này sẽ có thôi."
Kiều Trần thị mời: "Đừng đứng mãi thế, vào ngồi đi. Trịnh nương tử, phiền ngươi rót trà giùm ta."
"Dạ vâng."
Bà Hồ cầm cái rổ đưa cho Kiều Trần thị: "Ta có ít trứng vịt muối, huynh đệ bên nhà nương ta nuôi vài con vịt, trứng này ta tự làm. Hôm qua ta thử rồi, ngon lắm. Các ngươi nếm thử xem."
Ngoài trứng vịt muối, trong rổ còn có ít nấm khô.
Kiều Trần thị nhận lấy rồi hỏi: "Sao bà lại khách khí thế, có chuyện gì không?"
Bà Hồ ngượng ngùng nói: "Thực tình thấy hơi ngại khi làm phiền bà, nhưng hôm nay nhà ta nghe lão đại nói chuyện với Tam công tử nhà bà về việc muốn thuê người khai hoang."
Kiều Trần thị cười nhẹ: "Cứ gọi nó là Kiều Tam thôi, không cần công tử gì cả. Đúng là có chuyện này, ta giao cho Kiều Tam lo liệu. Nếu lão tam nhà bà muốn làm, đương nhiên không vấn đề gì, để ta bảo nó một tiếng."
Hồ gia nổi tiếng làm việc đáng tin, nên Kiều Trần thị nghĩ Chân Nguyệt cũng sẽ không phản đối.
Bà Hồ: "Ta cũng muốn hỏi thêm, liệu nữ có thể tham gia không? Tức phụ lão đại nhà ta cũng là người làm việc giỏi."
Kiều Trần thị hơi bất ngờ: "Chuyện này..."
Tiền thị lên tiếng: "Nam và nữ làm việc chắc chắn có khác biệt, nếu trả công như nhau e không ổn. Ví như làm ruộng, ta không bằng Kiều Nhị nhà ta, hắn cày nhanh hơn hẳn."