Kiều Triều ra ngoài gặp Kiều Trần thị liền hỏi: "Đi đâu thế?"
Kiều Triều trả lời: "Con vào núi xem một chút, tiện thể kiếm ít củi."
Kiều Trần thị vẫn còn lo lắng chuyện bọn họ gặp sói lần trước, bèn dặn dò: "Đừng đi sâu vào núi nhé."
Kiều Triều trấn an: "Con chỉ đi quanh sườn núi ngoài thôi, không vào sâu đâu."
Kiều Trần thị thở phào: "Vậy thì được, nhớ chú ý an toàn."
"Vâng."
Sau khi Kiều Triều ra ngoài, Kiều Trần thị cùng Tiền thị đã hoàn thành việc may quần áo cho Tiểu A Sơ và bọn Tiểu Hoa. Hai người đang gọi mấy đứa trẻ lại để thử đồ xem vừa chưa.
Tiểu A Sơ đã ngủ, nên Kiều Trần thị mang bộ quần áo mới đến cho Chân Nguyệt,"Chờ khi nào nó tỉnh thì cho nó thử, nếu không vừa thì ta sửa lại. Ta cố tình làm rộng một chút, trẻ con lớn nhanh lắm, nhưng cũng không nên rộng quá."
Chân Nguyệt cảm ơn,"Cảm ơn nương, con sẽ chú ý."
Lúc này, Kiều Triều đã đến chân núi, hắn quan sát các loại cây, cố tìm cây thích hợp để làm cung tên, rồi chặt vài nhánh nhỏ để kiểm tra. Hắn không chắc lắm về loại gỗ này, cuối cùng chặt thêm một ít trúc và một vài loại gỗ khác để mang về thử.
Trên đường về, Kiều Triều tình cờ gặp Lâm Trân Nương. Nhớ đến lần trước nàng ta có ý muốn tiếp cận mình, Kiều Triều thầm nghĩ lần này nếu nàng ta lại giở trò, hắn sẽ không nương tay. Thế nhưng, vừa nhìn thấy Kiều Triều, Lâm Trân Nương đã biến sắc, quay người bỏ chạy. Có vẻ như lần trước Kiều Triều phô bày chút công phu, hẳn lã hành động lúc trước của hắn đem người dọa sợ, quả nhiên đối phó loại người vô lại này thì phải bày ra một chút hung ác của bản thân, làm kẻ đấy về sau không thể tái phạm.
Về đến nhà, Kiều Triều kể lại chuyện cho Chân Nguyệt nghe. Sau khi suy nghĩ, Chân Nguyệt nói,"Ta nhớ bà Trương có một đứa nhi tử phải đi mộ binh, đúng không?"
Kiều Triều gật đầu,"Hình như đúng thế."
Chân Nguyệt tiếp tục,"Có lẽ vì vậy mà dạo này không thấy bà Trương xuất hiện nhiều. Nhi tử duy nhất của bà ta đi lính, sống c.h.ế.t không rõ, bà ta làm nương khả năng thương tâm muốn chết."
Chân Nguyệt hỏi thêm,"Khi gặp Lâm Trân Nương, nàng ta có vẻ ổn không?"
Kiều Triều lắc đầu,"Ta không để ý lắm."
Chân Nguyệt nghĩ ngợi,"Có thể do bà Trương không còn sức bắt nạt Lâm Trân Nương nữa sau khi nhi tử bà ta đi lính. Trước kia ta thường nghe chuyện bà ta ngược đãi nàng dâu, nhưng gần đây không thấy ai nhắc đến nữa."
Kiều Triều đáp,"Có thể, nhưng đó chẳng phải chuyện của chúng ta. Gia đình họ thế nào mặc kệ." Lúc trước còn muốn vu oan giá họa cho hắn, đối với loại người này, hắn lúc ấy còn muốn xử toàn bộ chín tộc.
Chân Nguyệt đồng ý,"Đúng là vậy."
Ngày hôm sau, Kiều Triều cầm ngân phiếu cùng Kiều Đại Sơn theo trưởng thôn Kiều Phong đi huyện nha để giao tiền, ký tên và nhận khế đất. Cuối cùng, mọi việc đã hoàn thành khiến cả hai cha con yên tâm.
Kiều Triều cảm ơn trưởng thôn,"Cảm ơn trưởng thôn, khi nào rảnh, mời ngài đến nhà ta uống chén rượu."
Kiều Phong cười đáp,"Được được, nếu có việc khai hoang ở núi, nhớ ưu tiên người trong thôn nhé."
Kiều Đại Sơn vui vẻ,"Đương nhiên rồi."
Khi về đến nhà, Kiều Triều đưa khế đất cho Chân Nguyệt. Nàng nhìn thoáng qua rồi hỏi,"Đưa cho ta làm gì?"
Kiều Triều trả lời,"Khế đất ghi tên của nàng mà, ngọn núi này vốn là nhờ tiền nàng kiếm mới có được."
Chân Nguyệt mở ra xem, không ngờ thật sự đúng là tên mình. Nàng cất khế đất cẩn thận rồi nhìn Kiều Triều," nói sẽ làm cung tên, sao không mua đồ để về làm?"
Kiều Triều đập nhẹ vào đầu,"Quên mất rồi! Chỉ nhớ mỗi chuyện mua núi thôi. Để ngày mai nhờ lão nhị đi đưa đồ ăn rồi bảo hắn mua giúp ta vậy."