Chân Nguyệt trả lời,"Nếu muốn xây căn nhà lớn thì con lo là chưa đủ. Hơn nữa, Háo Tử Sơn cũng cần khai hoang, trồng cây trà và có thể sẽ phải thuê thêm người làm. Sang năm tam đệ thành thân cũng cần tiền. Trong nhà vẫn phải tích lũy thêm, không thể chi hết ngay bây giờ."
Kiều Trần thị gật gù,"Con nói cũng đúng."
Chân Nguyệt tiếp tục,"Có thể nghĩ đến chuyện mua thêm vài mẫu đất, trồng nhiều lương thực và rau hơn, còn ở Háo Tử Sơn có thể nuôi thêm súc vật. À, huynh nói bắt thỏ về nuôi đâu rồi, nếu không bắt được thì mua cũng được."
Câu nói cuối cùng của Chân Nguyệt hướng về phía Kiều Triều.
Kiều Triều nói,"Chờ cha giúp ta làm xong cung tên, ta sẽ vào núi một chuyến, nhưng chỉ đi loanh quanh ở vùng rìa, không vào sâu đâu." Hắn bổ sung thêm câu cuối để Kiều Trần thị và mọi người không lo lắng về sự nguy hiểm trong rừng.
Kiều Đại Sơn nói,"Cung tên có thể xong vào ngày mai, nhưng mũi tên thì khó đấy. Lão đại, con thử đến thợ rèn xem có thể đặt làm không. Nhưng nghe nói mũi tên khá đắt và phải đăng ký."
Kiều Triều đáp,"Con sẽ dùng tạm thân trúc mà tước nhọn làm mũi tên."
Kiều Đại Sơn đồng ý,"Được, ngày mai ta giúp con làm vài cái."
"Được, cảm ơn cha," Kiều Triều cười đáp.
Với những mục tiêu lớn hơn, cả nhà bắt đầu hăng hái làm việc. Kiều Tam đã phân chia khu vực tại Háo Tử Sơn, ngoài việc phối hợp với người Hồ gai, hắn cũng đã đến tìm trưởng thôn để hỏi thêm nhân công khai hoang. Một mẫu đất khoảng 300 văn tiền, mà cả khu Háo Tử Sơn cần khai hoang khoảng hơn hai mươi mẫu, chi phí cũng rơi vào mấy lượng bạc.
Chân Nguyệt còn bảo Kiều Tam làm thêm các nhà che mưa hoặc đình nghỉ mát trên sườn núi và đỉnh núi, nên lại tốn thêm một khoản tiền.
Theo Chân Nguyệt, việc đó sẽ giúp người lao động có chỗ nghỉ ngơi khi làm việc trên núi.
Kiều Triều thắc mắc,"Tại sao nàng lại suy nghĩ nhiều như vậy? Chúng ta đã trả công rồi, sao còn phải xây dựng chỗ nghỉ mưa?"
Chân Nguyệt: "Nếu huynh muốn con ngựa chạy, không những phải cho nó ăn cỏ mà còn phải làm chuồng cho nó nghỉ. Ai sẽ chịu làm việc hết mình khi không có điều kiện tốt? Tiền chỉ là một phần, những điều kiện khác cũng quan trọng."
"Huynh nghĩ xem, nếu có hai ngọn núi, một ngọn được quy hoạch tốt, có nơi trú mưa nghỉ ngơi, và một ngọn không có gì cả, tiền công thì giống nhau, vậy huynh sẽ muốn làm việc ở đâu?"
Kiều Triều gật gù,"Nhưng việc này sẽ tốn kém hơn nhiều. Với lại, chúng ta đã trả công tốt cho họ, hiện tại không có ai là không muốn muốn làm cho chúng ta."
Chân Nguyệt đáp,"Hiện tại là hiện tại, nhưng về sau thì sao? Hơn nữa về sau chúng ta cũng sẽ phải lên núi, phải lo trước mọi việc."
Kiều Triều bất chợt cười,"Nàng nghĩ xa như vậy, chẳng giống nông phụ đanh đá chút nào, mà giống như đương gia chủ mẫu một gia đình giàu có."
Chân Nguyệt trợn trắng mắt,"Ta đanh đá vì ai chứ?" Nàng đá nhẹ vào chân Kiều Triều,"Dám bảo ta đanh đá?"
Kiều Triều lập tức cười xin lỗi,"Là ta sai rồi, nàng hiền thục, ôn nhu, xinh đẹp, hào phóng, mỹ lệ và rất đáng yêu!"
Chân Nguyệt bật cười,"Đừng nói nữa, ta nổi da gà rồi."
Kiều Triều cười to rồi bước tới hôn nhẹ lên má Chân Nguyệt,"Ta nói thật mà."
Chân Nguyệt xoa xoa má,"Nói nhiều vậy chỉ để hôn ta chứ gì."
Kiều Triều chớp mắt,"Nàng oan cho ta rồi. Nàng là độc nhất vô nhị trong lòng ta."
Chân Nguyệt mới không tin hắn,"Nếu ta thật sự là độc nhất vô nhị, thì giúp ta bóp vai một chút đi."
Kiều Triều liền cười,"Không thành vấn đề."