Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 335

Không lâu sau...

"Huynh bóp mạnh quá, nhẹ chút đi."

"Giờ lại nhẹ quá, mạnh thêm một chút, vừa vừa thôi."

"Bên phải cũng cần nữa."

Tiểu A Sơ ngồi một bên nhìn cha nương, rồi bò lên người Chân Nguyệt, bắt chước cha, cũng hôn nhẹ lên má chân Nguyệt rồi dùng đôi tay nhỏ bé của mình mà đ.ấ.m nhẹ lên vai nàng, làm bộ ra vẻ đang giúp nương mát xa.

Chân Nguyệt bật cười,"Nhi tử của huynh đang học theo đấy."

Kiều Triều đầy tự hào,"Không hổ danh là nhi tử của ta!"

-

Bên kia, khi biết Kiều gia chuẩn bị khai hoang, nhiều người trong thôn cũng tự nguyện đến giúp. Ngoài Hồ gia, Nghiêm gia và nhà trưởng thôn đều đã giành được phần việc. Những nhà còn lại, chủ yếu là các gia đình gặp khó khăn, đều tìm đến trưởng thôn để được phân công.

Một số gia đình chỉ còn lại một bà mẹ già, một nàng dâu và đứa cháu nhỏ, sau khi người trượng phu đã bị mộ binh. Họ cũng có thể nhận được nửa mẫu đất để làm việc, kiếm được hơn trăm văn tiền.

Nhiều người còn đến tận cửa Kiều gia để xin việc.

Nghe được chuyện này, trong lòng Chân Nguyệt có chút cảm xúc phức tạp.

Tiền thị cũng đến kể với Chân Nguyệt,"May mà đại tẩu nói cho nữ nhân cũng có thể làm việc. Nếu không, những nhà chỉ còn cô nhi quả phụ chẳng biết làm sao để kiếm sống. Ít ra giờ họ cũng có cơ hội kiếm thêm chút tiền."

Chân Nguyệt gật đầu,"Khai hoang xong còn phải gieo giống. Ta thấy nữ nhân làm việc còn cẩn thận hơn, muội có thời gian thì đến Háo Tử Sơn xem ai làm việc nghiêm túc, lần sau chúng ta còn có thể dùng họ."

"Được," Tiền thị đáp.

Việc khai hoang nhanh chóng được phân công. Chân Nguyệt đột nhiên nghĩ tới việc cần đào một hồ chứa nước trên núi để tiện cho việc tưới tiêu sau này.

Việc này lại tốn thêm một khoản tiền nữa.

Kiều Trần thị lo lắng nói,"Trước kia ta tưởng số tiền này để xây nhà cũng đủ rồi, nhưng giờ mới chỉ khai hoang Háo Tử Sơn mà đã tốn nhiều thế. Nếu xây nhà rồi còn phải lo cái này cái kia, chẳng phải tốn nhiều hơn nữa sao? Tiền thật chẳng thấm vào đâu."

Kiều Đại Sơn bình tĩnh nói,"Tức phụ lão đại nói muốn tích cóp thêm chút nữa. Nghe nàng ấy cũng không sai đâu."

"Ừ, ông nói đúng."

Trong thời gian khai hoang, Tiền thị cũng thỉnh thoảng lên Háo Tử Sơn xem xét tình hình. Trước đây nàng ấy chỉ đến xem qua súc vật, chứ chưa bao giờ lên núi nhiều lần như vậy.

Lần này, Tiền thị đi khắp nơi, chỗ nào cũng ghé qua một chút, nhìn ngó mọi thứ. Thấy nàng ấy đến, nhiều người còn nhiệt tình chào hỏi. Khi gặp bà Hồ, bà ấy còn gọi Tiền Thị là "Nhị thiếu phu nhân", khiến Tiền thị không giấu nổi niềm vui, khóe miệng không ngừng nở nụ cười,"Được, được, các ngươi vất vả rồi."

Được gọi là "nhị thiếu phu nhân" khiến Tiền thị rất vui, nên nàng ấy thường xuyên chạy lên Háo Tử Sơn. Thỉnh thoảng, Tiền thị còn mang theo một ít rau bề ngoài hơi kém một chút để cho Hồ đại và Hồ nhị dùng làm thức ăn cho súc vật.

Còn về phần Kiều Đại Sơn, cuối cùng cũng đã hoàn thành việc chế tạo cung tiễn. Kiều Triều thử nghiệm thấy cũng tạm ổn. Ngày hôm sau, hắn mang theo cung tiễn cùng những mũi tên làm từ cây trúc vào rừng.

Chân Nguyệt nhắc nhở: "Bắt thỏ mang về nuôi, đừng làm thịt ngay."

"Ta biết rồi," Kiều Triều đáp lại.

Đến tối, Kiều Triều trở về với hai con thỏ, một đực một cái. Hắn giao chúng cho Hồ đại và Hồ nhị để nuôi ở bên Háo Tử Sơn.

Gần đây, Tiền thị thường xuyên lên Háo Tử Sơn, khiến Kiều Trần thị không khỏi thắc mắc: "Cả ngày lên Háo Tử Sơn làm gì thế? Bên đó khai hoang ra được cái gì quý giá à?"
Bình Luận (0)
Comment