Đúng là trong quá trình khai hoang có thể đào được một số loại thảo dược hoặc rau dại. Theo quy định của Chân Nguyệt, nếu phát hiện được, người làm có thể mang một ít về nhà, không cần lén lút.
Ngoài ra, Chân Nguyệt còn yêu cầu Kiều Tam mua một ít lưu huỳnh để rải quanh khu vực khai hoang, đề phòng rắn độc. Thực tế, có vài người đã gặp phải rắn trong lúc làm việc. Khi hô lên, mọi người nhanh chóng tới và đánh c.h.ế.t con rắn. Ai thích thì còn mang rắn về để làm thịt.
Chưa kịp trả lời câu hỏi của Kiều Trần thị, Kiều Nhị đã chen vào: "Có phải vì chuyện đó đâu. Là do có người gọi nàng ấy là "nhị thiếu phu nhân", nên nàng ấy thích lắm."
Tiền thị ngượng ngùng đẩy nhẹ Kiều Nhị: "Còn có người gọi huynh là "nhị công tử", huynh nghe thấy cũng chẳng khác gì."
Kiều Nhị gãi đầu cười,"Cảm giác đấy cũng thật là lạ."
Kiều Trần thị cũng cười: "Chắc là do bà Hồ gọi trước."
Tiền thị thú nhận: "Đúng là bà Hồ gọi đầu tiên, rồi sau đó mọi người bắt chước." Tiền thị cảm thấy trong lòng rất vui, cho nên nằng ấy mới thích đi qua đó mỗi ngày để được nghe gọi là "nhị thiếu phu nhân".
Một bên, Kiều Triều đùa với Chân Nguyệt: "Nàng có muốn người ta gọi là "đại thiếu phu nhân" không? Hay chúng ta cùng lên Háo Tử Sơn xem sao?"
Chân Nguyệt: "Ta nghĩ huynh muốn nghe họ gọi huynh là "đại công tử" mới đúng."
Kiều Triều cười: "Đại công tử thì có gì to tát đâu," chẳng thể dễ nghe khi gọi là bệ hạ.
Chân Nguyệt: "Huynh mong người ta gọi mình cái gì? Chỉ là một cách gọi thôi mà, nghe thì vui đấy, nhưng đừng để mình tưởng thật. Làm gì có thiếu gia, thiếu phu nhân nào mà phải đi làm việc tay chân như chúng ta?"
Tiền thị chen vào: "Đại tẩu, chúng ta biết mà, chỉ là thấy vui thôi." Trong lòng Tiền thị vẫn mong ước một ngày nào đó mình thực sự sẽ trở thành một "thiếu phu nhân" thực thụ.
Sau khi nghe Kiều Triều đề nghị lên Háo Tử Sơn, Chân Nguyệt suy nghĩ một chút. Kể từ khi thuê Háo Tử Sơn, nàng mới chỉ lên đó vài lần ban đầu, sau đó thì không đi nữa. Giờ thì không còn bận rộn gì nhiều, nên nàng nghĩ cũng nên lên đó xem tình hình bây giờ thế nào.
Ngày hôm sau, Chân Nguyệt bế Tiểu A Sơ lên Háo Tử Sơn. Kiều Triều thấy nàng muốn đi cũng đi theo, còn Kiều Tam thì gần đây mỗi ngày đều tới, nên cũng đi cùng.
Trước tiên, mọi người tới khu chân núi, nơi đang nuôi súc vật. Đám heo con đã lớn hơn chút, còn gà vịt cũng phát triển tốt. Hai con thỏ, một đực một cái đang ăn cỏ, tinh thần xem ra cũng khá ổn.
Chân Nguyệt đếm lại số súc vật, hài lòng gật đầu, nói với Kiều Tam: "Tam đệ, khi nào rảnh thì mua thêm mấy con heo nữa về. Lưu lại một cặp đực cái để gây giống. Heo, gà, vịt mà thiếu thì cũng mua thêm, cố gắng nuôi khoảng trăm con trở lên. Cả thỏ nữa, nếu thấy chợ có thì mua thêm."
Kiều Tam nghe vậy có chút ngạc nhiên, vì hiện giờ số lượng súc vật trong chuồng đã khá nhiều."Nhiều thế này, liệu có đủ chỗ nuôi không?" hắn hỏi.
Chân Nguyệt cười đáp: "Gà vịt cứ để chúng tự tìm thức ăn trong rừng, chúng ăn cỏ, ăn sâu bọ là được. Ta sẽ để lại một khoảng đất cho chúng."
Heo và gà vịt đều được nuôi thả trên một mảnh đất chưa khai hoang, nơi cỏ mọc tự nhiên để chúng có thức ăn. Tất nhiên, Kiều gia cũng thường xuyên mang rau, cỏ và đồ ăn thừa để thêm vào khẩu phần cho chúng.
Hồ đại và Hồ nhị vẫn tiếp tục cắt cỏ nấu thành thức ăn cho heo. Việc quét dọn chuồng gà thì vất vả hơn chút.