Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 337

Kiều Tam gật đầu: "Ngày mai đệ sẽ đi chợ xem thế nào."

Sau đó, Chân Nguyệt và Kiều Triều cùng lên núi để xem xét tình hình. Một số khu vực đã khai hoang xong, nhưng trên núi vẫn còn nhiều người đang làm việc. Một số đang đào hồ chứa nước, còn lại thì đang dựng những căn nhà gỗ và đình hóng gió đơn giản để làm nơi nghỉ ngơi, tránh mưa gió cho người làm.

Người trong thôn nhìn thấy Chân Nguyệt tới liền vui vẻ gọi: "Chân nương tử, ngươi tới rồi!"

Một người khác tiếp lời: "Gọi là đại thiếu phu nhân mới đúng!"

"À, phải rồi, đại thiếu phu nhân, ngài tới rồi, còn cả đại công tử nữa!"

Kiều Triều không ngờ thực sự có người gọi mình như vậy, ưm... đúng thật là làm người ta cảm thấy vui vẻ, hắn quay sang nhìn Chân Nguyệt.

Chân Nguyệt lại bảo: "Không cần gọi ta là đại thiếu phu nhân, cứ gọi Chân nương tử là được, hoặc Kiều Đại gia cũng được."

Trước đây, mọi người chỉ gọi nàng là Chân thị với thái độ khá xa cách, hiện tại vậy mà thái độ lại hòa ái? Hơn nữa trước kia, làm gì có người nhiệt tình mà chào hỏi nàng như vậy, không phải đều là sợ nàng đến gần sao?

Nhìn quanh một vòng, Chân Nguyệt đề nghị: "Ngoài cây trà và tía tô, ta nghĩ chúng ta có thể trồng thêm một số dược liệu như Bản Lam Căn."

Kiều Triều thắc mắc: "Bản Lam Căn là gì?"

Chân Nguyệt giải thích: "Còn gọi là tùng lam, là một loại dược liệu. Không biết có bán hạt giống không?"

Kiều Triều suy nghĩ một chút: "Ngày mai Tam đệ đi chợ, bảo hắn tìm hạt giống về trồng thử."

Chân Nguyệt gật đầu,"Ừ."

Kiều Triều lại lo lắng: "Nhưng trồng nhiều thế này, liệu chúng ta có đủ người chăm sóc không? Ta thấy hình như chúng ta đang trồng đủ loại, hơn nữa tùng lam có người mua không?."

Chân Nguyệt: "Cây tùng lam là dược liệu, tiệm thuốc sẽ mua. Cảm mạo, nóng lên đều có thể uống cái này, trong núi thật ra cũng có, có thể lấy chút giống mang về."

Kiều Triều: "Chúng ta chưa từng trồng qua cây lam tùng này, hơn nữa nó cũng không phải rau dưa, ta lo nó không sống được."Chân Nguyệt: "Không thử thì làm sao mà biết như thế nào? Chúng ta trồng một ít trước."

"Được"

Sau khi đi một vòng xem xét, Chân Nguyệt quay trở về nhà. Không biết có phải do uy danh của nàng lúc trước không, tuy rằng có người chào hỏi, nhưng vẫn không ai dám tiến đến nói chuyện phiếm với nàng. Mọi người vẫn có chút dè dặt, lo sợ đắc tội với nàng thì sau này không có cơ hội làm việc cho Kiều gia nữa.

Háo Tử Sơn đã khai hoang xong, Kiều Tam mang theo hạt giống trà và tía tô do Chân Nguyệt đã xử lý tốt, đem gieo trồng. Tuy nhiên, do không tìm được hạt giống tùng lam, nên Chân Nguyệt đành tự mình vào núi tìm kiếm. Sau khi tìm thấy Bản Lam Căn, nàng đào khoảng mười mấy cây và trồng sau nhà, dự định giữ lại để nhân giống.

Việc ở Háo Tử Sơn vừa kết thúc thì vụ thu hoạch lúa và lúa mạch cũng đã đến. Cả nhà lại bắt đầu bận rộn. Tạm thời không cần gửi đồ ăn cho Tống gia vì Tống gia đã trồng được lứa rau mới từ hạt giống Kiều gia gửi.

Tiểu A Sơ nói chuyện cũng ngày càng rõ ràng, đi lại cũng vững vàng, ít khi té ngã.

Tuy nhiên, Tiểu A Sơ cũng trở nên nghịch ngợm, cậu bé bây giờ đã có thể bò xuống giường, dù cho có bị ngã cũng không khóc. Chỉ cần một cái xoay người, Chân Nguyệt đã thấy Tiểu A Sơ chạy ra khỏi cửa.

Ngẫu nhiên, khi Chân Nguyệt nhặt rau, cậu bé sẽ lấy lá cải để nghịch, làm rơi vãi khắp nơi.
Bình Luận (0)
Comment