Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 338

Một lần, khi Chân Nguyệt xuống ruộng, Kiều Trần thị ở nhà trông nom Tiểu A Sơ. Lúc bà không để ý, cậu bé chạy đến gần giếng nước. Giếng đã được xây tường bao quanh, nhưng Tiểu A Sơ vẫn cố trèo lên. May mắn thay, Trịnh nương tử trông thấy nên kịp thời bế Tiểu A Sơ vào nhà. Mặc dù với độ cao đó thì cậu bé chưa thể trèo lên, nhưng Kiều Trần thị vẫn sợ hãi phát hoảng, còn Tiểu A Sơ thì chỉ cười ha ha như chẳng có gì đáng lo.

Khi Chân Nguyệt trở về nghe kể lại, liền đánh Tiểu A Sơ một trận: "Con còn dám bò đến giếng nữa không?"

"Nơi đó rất nguy hiểm, con có biết không? Lần sau mà con còn bò ra đó, nương sẽ không cho con ngủ cùng nương nữa!"

Tiểu A Sơ òa khóc lớn, nước mắt rơi như mưa: "Oa oa oa -Nương, con muốn ngủ với nương."

Chân Nguyệt nghiêm giọng: "Lần sau không được đi gần giếng nước nữa, biết chưa?"

Tiểu A Sơ thút thít trong lòng Chân Nguyệt, gật đầu: "Con không đi."

Chân Nguyệt nhẹ nhàng nói thêm: "Nhớ nhé, nơi đó rất nguy hiểm, không được đến gần."

Khi Kiều Triều đi gặt lúa về, thấy Tiểu A Sơ đang khóc, liền hỏi: "Sao vậy? Nó làm gì mà khóc?"

Chân Nguyệt đáp: "Nó bò ra giếng nước, nên ta đánh."

Kiều Triều nhìn về phía giếng nước đã có tường bao quanh, nói: "Giếng cao như thế, nó làm sao mà trèo lên được?"

Chân Nguyệt trả lời: "Dù có trèo được hay không, cũng không thể để nó đến gần. Nếu không dạy dỗ ngay từ bây giờ, sau này nó còn nghịch ngợm hơn, không biết chừng sẽ gây họa."

Kiều Triều cười: "Đến lúc đó ta lại giáo huấn nó."

"Ta sợ đến lúc đó huynh không nhẫn tâm."

Kiều Triều: "Chờ nó lớn một chút, ta sẽ để nó rèn luyện thân thể thật chăm chỉ, mỗi ngày mệt mỏi liền không có thời gian làm chuyện khác."

Không biết có phải vì Tiểu A Sơ sợ nương không cho ngủ cùng không, mà buổi tối, cậu bé luôn ôm chặt lấy Chân Nguyệt. Chỉ khi chân Nguyệt nằm ngủ bên cạnh, cậu chui vào lồng n.g.ự.c nương mới bắt đầu ngủ.

Chuyện Tiểu A Sơ bò ra giếng nước khiến cả nhà phải cảnh giác. Kiều Triều đã nhanh chóng làm một tấm ván gỗ để đậy giếng khi không sử dụng, tránh những tai nạn đáng tiếc có thể xảy ra.

Sau khi thu hoạch lúa xong, trời mưa liên tục vài ngày, khiến một số gia đình chưa kịp thu hoạch lương thực. Kiều Triều và mọi người lại đi giúp đỡ, vì trong thôn việc hỗ trợ lẫn nhau là điều bình thường, nhất là khi liên quan đến lương thực, đó thứ vô cùng quan trọng.

Trời mưa xong, nắng lại lên, nhưng thời tiết đã chuyển lạnh. Nhờ mưa, hồ chứa nước ở Háo Tử Sơn đã có nước, và những cây trồng bắt đầu mọc mầm. Một buổi sáng, Tiểu A Sơ hắt xì một cái, khiến Chân Nguyệt lo lắng. Nàng vội mặc thêm cho con hai lớp áo, rồi kêu Kiều Trần thị nấu canh gừng, đút cho tiểu A Sơ uống để phòng bệnh.

Nhưng hình như Tiểu A Sơ không thích hương vị của canh gừng, chỉ uống được một ngụm rồi không uống nữa, lúc đút tiếp thì chỉ lắc đầu.

"Không, không uống."

Chân Nguyệt tiếp nhận bắt canh gừng từ tay Kiều Trần thị,"Ta tới đút, cần phải uống, không uống thì đêm nay không được ngủ cùng nương."

Tiểu A Sơ vừa nghe vậy liền uống rất nhanh, uống được non nửa chén rốt cuộc lắc đầu không muốn uống tiếp, Chân Nguyệt cũng không lại miễn cưỡng thằng bé, đem người bế lên,"Nương đút cho con ăn đồ ngon."

Sau khi ăn sáng xong, Kiều Trần thị cùng Kiều Đại Sơn và hai huynh đệ Kiều Triều, Kiều Tam, thu xếp đồ đạc để sang nhà Chung gia bàn chuyện hôn sự của Kiều Tam và Chung Mạn Châu. Chuyện cưới hỏi chỉ còn hai, ba tháng nữa, nên hai nhà cần thảo luận kỹ lưỡng.
Bình Luận (0)
Comment