Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 341

Sáng hôm sau, Kiều Triều và các huynh đệ lại vào rừng chặt củi, còn Chân Nguyệt ở nhà tiếp tục lo việc làm than. Tiền thị ra ngoài thu mua măng, nên cả thôn đều biết Kiều gia đang thu măng, với giá bốn văn tiền một cân cho măng đã lột sạch.

Cả ngày hôm đó, nhiều hộ trong thôn mang măng đến bán, thậm chí có người từ các thôn lân cận cũng đến. Đặc biệt, Chân Dương thị, nương Chân Nguyệt cũng mang đến hai sọt măng lớn.

Chân Dương thị: "Nhà ngươi cần măng sao không báo ta sớm hơn? Bên nhà ta có nhiều lắm. Hôm nay ta mang tới hai sọt, các ngươi có muốn không?"

Chân Dương thị từ sau sự việc mộ binh không thể vay tiền từ Kiều gia, cũng ít khi đến đây. Nhà bà ta hiện cũng đã bắt đầu trồng rau để kiếm thêm thu nhập, dù hai nhi tử bà cũng trở lên huyện thành không được giá như Kiều gia, nhưng vẫn có người mua.

Đúng là Chân gia có thể kiếm được một chút tiền, nhưng kiếm được cũng rất vất vả, nhưng mà ít nhất vẫn có thể kiếm được tiền, cho nên Chân Dương thị ở nhà hỗ trợ trồng rau.

Lần trước thời điểm mộ binh, tứ ca Chân Nguyệt đi, chủ yếu là do hắn ta còn chưa có thành thân, cũng không có hài tử, cho nên để hắn ta đi, hiện tại còn không có tin tức.

Tiền thị nhìn Chân Nguyệt, không dám tự ý quyết định. Chân Nguyệt gật đầu,"Mua. Măng lột rồi thì bốn văn tiền một cân, chưa lột thì ba văn."

Chân Dương thị nhăn mặt: "Không thể tăng giá thêm chút sao? Dù gì chúng ta cũng là thân thích mà, hơn nữa măng này chưa lột."

Chân Nguyệt: "Không thể! Trước đó, Chung gia cũng mang măng đến và chúng ta thu với giá ba văn tiền. Nếu con trả cho người thân nhiều hơn, những người khác sẽ cảm thấy không công bằng. Cứ theo giá đã định là bốn văn tiền."

Chân Dương thị phàn nàn: "Chung gia còn chưa thành thân với nhà con mà, sao lại so sánh như vậy được?"

Chân Nguyệt nhẹ nhàng đáp: "Đúng là khác nhau, nhưng Chung gia thỉnh thoảng cũng tặng đồ cho Kiều gia." Tuy rằng Kiều gia cũng đưa, nhưng là có tới có lui, trước kia khi thu hoạch dưa hấu, Kiều gia cũng mang một quả tặng Chân gia, nhưng cái gì cũng không thấy.

Cuối cùng, Chân Dương thị: "Thôi được, ba văn tiền thì ba văn tiền. Cân đi, xem được bao nhiêu."

Kiều Nhị nhanh chóng mang cân ra đo, tổng cộng được 85 cân, thành ra 255 văn tiền.

Sau khi Kiều Trần thị đưa tiền cho Chân Dương thị, bà ta đếm kỹ lại rồi nói: "Vậy lần tới nếu cần thêm măng, nhớ báo cho ta một tiếng. Đại ca con vài ngày nữa lại vào rừng đào măng."

Chân Nguyệt quay sang Tiền thị hỏi: "Muội thu được bao nhiêu rồi?"

Tiền thị trả lời: "Thu khá nhiều rồi, nhưng xử lý chưa xong. Đợi chúng ta xử lý xong chỗ này đã rồi tính tiếp."

Chân Dương thị đáp: "Vậy khi cần, nhớ nói với ta."

Kiều Trần thị đáp lời: "Chuyện này không thành vấn đề."

Sau khi Chân Dương thị rời đi, Kiều Trần thị liền quay sang Tiền thị hỏi: "Còn nhà con thì sao? Nương con có biết nhà ta đang thu mua măng không?"

Tiền thị lắc đầu: "Nhà con bên kia không có măng, có biết cũng không giúp được. Để sau này nếu thu thứ gì khác rồi tính tiếp."

Măng trong nhà bây giờ đã quá nhiều, phần lớn còn chưa được lột vỏ. Tiền thị mỗi ngày ngồi lột măng, thời tiết thì lạnh, tay nàng ấy vì thế cũng chịu nhiều đau đớn.

Chân Nguyệt đề xuất: "Muội vừa ngồi hơ tay lên bên lò than, vừa lột măng, như vậy tay sẽ đỡ đau hơn."

Tiền thị than thở: "Măng quá nhiều, lột còn chưa xong, lại phải chế biến nữa."

Chân Nguyệt gợi ý: "Kêu hai người nữa đến giúp là được. Làm xong sẽ trả mỗi người một trăm văn. Chủ yếu là để lột măng, rửa và chế biến."

Tiền thị gật đầu: "Để muội đi tìm người."

Không lâu sau, Tiền thị tìm được hai người đến giúp, đó là Bao thị, thê tử của Kiều Tùng, và bà Nghiêm.

Chung Mạn Châu biết chuyện Kiều gia cần người giúp xử lý măng, cũng đến tham gia.
Bình Luận (0)
Comment