Tiểu A Sơ lắc đầu ngay lập tức, rồi chạy trốn sau lưng Chân Nguyệt, thỉnh thoảng thò đầu ra ngó những người khác. Khi bị phát hiện, bé lại trốn ngay, nhìn rất đáng yêu.
Mọi người cười phá lên: "Hahaha. Không đi à? Thẩm có kẹo mà."
Tiểu A Sơ chỉ vào trong bếp: "Đường!" Ý bé là nhà mình cũng có kẹo.
"Ai da, nói rõ ràng ghê nhỉ. Nhỏ như này mà nói chuyện lợi hại quá, nuôi tốt thật đấy."
Tiền thị đứng cạnh cũng góp chuyện: "Đúng thế, nó nhìn thấy hoa hay sâu gì cũng đều phải chỉ và nói."
Một người khác hỏi: "Thoáng cái đã lớn thế rồi, hai người định sinh thêm một đứa nữa không?"
Chân Nguyệt lắc đầu: "Để xem đã."
Tiền thị thở dài: "Ta thì muốn sinh thêm, nhưng mãi không có động tĩnh gì, đi khám đại phu cũng không thấy vấn đề gì."
Một thím gần đó xen vào: "Ở quê ta, có thím bên ngoại cũng giống như ngươi, sau đó đi qua huyện bên gặp bà đồng. Uống nước bùa của bà ấy xong liền mang thai. Ngươi có muốn thử không?"
Tiền thị ngạc nhiên: "Thật sao? Bà đồng đó ở đâu?"
Thím trả lời: "Ở thôn Lũng Bắc, huyện Thương Ninh. Ngươi cứ hỏi thăm là biết."
Tiền thị gật gù: "Được rồi, ta sẽ thử xem."
Thím đó nói thêm: "Nếu ngươi muốn xem, đến lúc đó ta sẽ bảo thím bên nhà mẹ đẻ ta một tiếng."
"Được."
Chân Nguyệt khẽ nhíu mày, không tin rằng chỉ với một ly nước bùa có thể giúp gì, nhất là khi đại phu đã nói không có vấn đề gì. Nàng lo lắng uống những thứ linh tinh như thế có khi còn hại đến sức khỏe.
Sau đó, nàng tìm Tiền thị để khuyên bảo, nói rằng không nên tin vào những thứ bùa ngải lung tung, tránh làm hại thân mình.
Không lâu sau, bữa cơm g.i.ế.c heo đã được chuẩn bị xong. Mọi người ăn uống rất ngon miệng, không ngớt lời khen ngợi. Có người hỏi Kiều Trần thị: "Lão tam nhà ngươi đã định ngày cưới chưa? Đồ ăn nhà ngươi thật sự rất ngon," lại có nhiều thịt.
Kiều Trần thị đáp: "Mông tám năm sau, nhớ tới dự nhé."
Người đó hồ hởi: "Nhất định rồi, đến lúc đó ta sẽ lại đây phụ giúp."
Chung mẫu cũng góp lời: "Đúng rồi, lúc đó nhà ta cũng tổ chức tiệc. Nhà thông gia có thể để dành cho ta ít rau xanh được không? Ta sợ lúc ấy không có rau."
Kiều Trần thị gật đầu: "Nhà ta trồng nhiều rau, đến khi ấy ta sẽ bảo lão nhị đem qua cho bà."
Chung mẫu cười đáp: "Cứ tính theo giá bình thường nhé. Chúng ta tuy là thông gia, nhưng việc mua bán vẫn phải rõ ràng"
"Được, ngoài rau xanh, bà có cần đậu giá hay củ cải không? Ta cũng có thể để lại cho."
"Muốn chứ, đến lúc ấy ta sẽ đến lấy."
"Không vấn đề gì, cần gì cứ nói."
"Yên tâm, ta sẽ không khách khí đâu."
Bên cạnh, Hướng đồ tể cũng mua vài củ cải và mấy khúc xương ống từ Kiều gia, chuẩn bị mang về hầm cho bữa tối.
Kiều Đại Sơn nói: "Nhà ta còn vài con heo ở Háo Tử Sơn nữa, nếu sau này cần giết, có lẽ phải nhờ đến ngươi."
Hướng đồ tể vui vẻ đáp: "Không vấn đề gì, chỉ cần báo trước với ta một tiếng. Nếu lúc đó ta bận, ta sẽ giới thiệu người khác đến g.i.ế.c heo cho."
Kiều Đại Sơn cảm ơn và biếu thêm một ít thịt heo để tạ lễ.
Phần thịt còn lại thì Kiều gia dùng một phần để làm lạp xưởng, phần khác để làm thịt khô. Cái đầu heo thì Chân Nguyệt đem kho. Để kho ngon thì nàng phải mua rất nhiều hương liệu, tốn gần một lượng bạc, nhưng đối với nàng, để có món ăn ngon thì đáng giá.
Ngoài đầu heo, nàng còn kho cả lòng heo và một cái chân giò. Khi kho xong, cả nhà Kiều gia ngập tràn trong hương thơm đậm đà, mùi thịt lan tỏa khắp nơi, thậm chí bay đến tận nhà Lâm gia.