Lệnh vừa ban ra, bọn cướp lập tức tiến vào lục soát từng ngôi nhà trong thôn. Cửa chính Kiều gia bị đá văng ra. Khi tiến vào bọ họ thấy Kiều gia có vô cùng sân lớn, chúng ngạc nhiên khi thấy có nhiều lu lớn ở trong sân, có người tiến lại gần kiểm tra thi thấy bên trong vậy mà lại có dưa muối.
Một tên lấy tay bốc dưa muối cho vào miệng: "Dưa muối này ngon thật."
Một tên khác nhìn tên kia khinh bỉ: "Dưa muối mà cũng cảm thấy ngon? Ngươi chắc là chưa từng ăn món gì ra hồn, mới cảm thấy dưa muối ngon."
"Thật mà, ngươi không tin thì nếm thử."
"Ta không cần, ăn dưa muối khát nước lắm."
"Mà kệ, đây còn có giếng nước, tha hồ uống."
Chúng nhìn thấy giếng nước trong sân còn chút nước, tỏ vẻ thèm thuồng.
"Mẹ kiếp, cái nhà này trước kia chắc hẳn sống khá sung túc. Có giếng riêng không cần đi tìm nước, sân lại rộng lớn thế này, còn có nhiều dưa muối, nhìn quanh nhà thì có vẻ có lừa hoặc ngựa, nhất định còn nhiều thứ giá trị nữa."
Chúng tiếp tục đá văng cửa chính, tiến vào bên trong, nhưng phòng bếp chỉ còn mấy cái nồi, bàn ghế và không còn dấu vết của lương thực. Một tên phát hiện ít muối giấu trong bình.
Chúng ùa đi các phòng khác, có thể là quá sốt ruột, lúc đi còn chưa cất kỹ một số đồ, chúng tìm thấy giấy bút và một bức tranh, bức tranh kia hắn xem không hiểu nhưng cảm thấy đáng giá nên lén cất vào áo. Sau khi tìm khắp nhà, chúng lôi ra được một ít vật giá trị như nghiên mực, trâm cài, quần áo, quần áo này nhìn còn rất tốt nữa.
Có quần áo nam, nữ và hài tử, nhóm người nhớ tới những đứa cháu, cháu gái đã chết, một tên tức giận xé rách bộ quần áo hài tử mà chúng tìm thấy.
"Mẹ kiếp! Cả cái nhà lớn thế này mà lương thực chẳng có bao nhiêu."
"Đã lục soát kỹ chưa? Có thể bọn chúng giấu ở đâu đó, dưới giường hay sau tường."
"Vậy thì lục lại lần nữa."
Cuối cùng, chúng tìm thấy một túi nhỏ lương thực, nhìn túi lương thực kia còn rất tốt, nhưng bọn cướp cũng không tìm ra được những thứ khác. Ngoài ra, vườn rau sau nhà chỉ có ít rau héo, tất cả đều bị nhổ sạch.
"Bọn họ chắc đã mang hết đồ theo rồi. Mẹ nó, biết thế chúng ta nên cướp thôn này sớm hơn."
"Nhà này nhìn qua thôi cũng biết là giàu có."
"Nhưng chẳng phải ở thôn Hoa Lê còn giàu hơn sao? Nơi đây chỉ có vài nhà trông khá khẩm."
"Ừ, cũng có lý."
Bọn cướp lục soát hết nhà này đến nhà khác. Lúc này trời đã tối, Kiều Nhị và nhóm của hắn đã đến gần thôn, từ vị trí trên núi có thể nhìn thấy thôn Đại Nam. Dưới thung lũng đen kịt, có vẻ như bọn cướp chưa vào thôn.
"Chúng ta có nên xuống xem tình hình không? Trông như bọn cướp chưa tới."
Kiều Nhị đột nhiên nhận ra ánh sáng từ một nơi trong làng: "Không đúng! Ở đó có ánh đuốc." Hắn chỉ tay về phía có ánh sáng.
Mọi người nhìn về hướng đó và thấy bọn cướp đang tụ tập quanh đống lửa, dường như đang nấu nướng gì đó.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chắc chắn là bọn cướp! Họ đã đến thôn Đại Nam rồi."
"May mà chúng ta không xuống."
"Bây giờ làm gì đây? Có vẻ họ định ngủ lại thôn qua đêm."
Kiều Nhị nói: "Chúng ta thay phiên nhau canh gác, quan sát xem khi nào họ rời đi. Nếu sáng mai họ đi sớm, chúng ta có thể về báo cho mọi người để họ khỏi phải chạy quá xa."
"Còn thôn Đại Bắc vừa bị thiêu hủy, liệu thôn mình có gặp kết cục tương tự không?"
"Chúng ta đợi xem đã."
Nghiêm đại thúc đề nghị: "Hai người về báo tình hình cho mọi người, bốn người còn lại ở lại canh gác."