Cuối cùng, Lương đại thúc và Mao đại quay về báo cáo, bốn người còn lại tiếp tục theo dõi từ trên núi.
May thay, nhóm bốn người mang theo ít thức ăn và nước. Họ thay nhau ăn và nghỉ ngơi, hai người ngủ còn hai người kia tiếp tục quan sát động tĩnh dưới chân núi.
Lương đại thúc và Mao đại về đến chỗ thôn dân sau một đoạn đường dài. Lúc này, mọi người đã ngủ, ngoại trừ Chân Nguyệt vẫn đang chăm Tiểu A Sơ. Vì ban ngày Tiểu A Sơ đã ngủ nên bây giờ bé không chịu đi ngủ, mải mê ngắm nhìn đom đóm lập lòe trong rừng tối.
"Nương, xem kìa, sáng lắm." Tiểu A Sơ chỉ vào đom đóm.
"Ừ, nhỏ giọng thôi, mọi người đang nghỉ ngơi đấy, hư."
"Hư..." Tiểu A Sơ bắt chước nói khẽ.
Một vài người canh đống lửa, dù sao cũng nhiều người như vậy, lại ở trong rừng, nên phải đề phòng có sói đến. Nhưng trên đường đến đây, họ đã thấy nhiều xác động vật, có lẽ vì cạn kiệt thức ăn và nước, nên chắc không còn nhiều thú hoang trong rừng.
Đúng lúc đó, Kiều Phong nghe thấy tiếng bước chân đến gần. Ông ấy lập tức nắm chặt cây đao và nhìn về hướng phát ra âm thanh. Không lâu sau, Lương đại thúc và Mao đại xuất hiện, trông cả hai người khá mệt mỏi.
"Sao các ngươi quay lại?" Kiều Phong hỏi. Mọi người khác cũng thức dậy vì tiếng động.
Lương đại thúc báo cáo: "Bọn cướp đã đến thôn rồi. Trời tối, chúng đang nấu ăn trong thôn. Nghiêm Bưu bảo chúng ta về thông báo cho mọi người trước. Sau khi nghỉ ngơi, chúng ta sẽ quay lại tiếp tục canh gác."
Một người hỏi: "Chắc bọn chúng đã cướp hết lương thực rồi."
"Chúng có đốt thôn không?" Một người khác lo lắng hỏi.
"Chưa thấy bọn chúng đốt, nhưng chúng ta sẽ tiếp tục quan sát."
Kiều Phong phân công: "Để người khác canh gác đi. Lương huynh nghỉ ngơi trước. Mao đại sau khi nghỉ ngơi xong thì dẫn Ninh lão nhị nhà Ninh gia đi canh gác, nhớ mang chút thức ăn."
"Rõ."
Chân Nguyệt ngồi bên nghe được, thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng thôn chưa bị thiêu hủy. Nhưng nếu bọn cướp đốt thôn thật, nhà Kiều gia sẽ mất sạch, không còn nơi ở. Đó lại là một mối lo khác, vì đồ đạc mang theo đã ít, nếu nhà bị đốt sạch, họ cũng không biết sẽ phải làm gì.
Nhưng rồi nàng tự nhủ, chỉ cần còn sống, mọi thứ đều có thể bắt đầu lại.
Chân Nguyệt ôm Tiểu A Sơ ngủ được một lúc. Sau khi Mao đại nghỉ ngơi hai canh giờ, hắn dẫn Ninh lão nhị quay lại núi. Trước khi đi, Kiều Tam còn nhờ mang ít thức ăn và nước cho Kiều Nhị.
"Phiền hai vị rồi."
"Không sao đâu, huynh đệ với nhau mà."
Hai người rời đi trong đêm đen. Kiều Nhị vẫn nhìn chằm chằm bọn cướp, bọn cướp lúc này cũng đã ngủ, Kiều Nhị nghĩ nếu bây giờ thừa dịp đốt căn nhà bọn cướp dang ngủ thì sao nhỉ?
Nhưng sau đó hắn lắc đầu từ bỏ ý định. Bọn hắn ít người như vậy, nếu bị phát hiện và bị bắt làm con tin để dẫn đường thì càng nguy hiểm hơn.
Chờ đến khi trời tảng sáng, Mao đại và Ninh lão nhị đến nơi.
"Thế nào rồi?" Mao đại hỏi.
Kiều Nhị ngáp dài,"Có vẻ chúng sắp thức dậy rồi. Gọi Nghiêm đại thúc và mọi người dậy, ta lo có chuyện xảy ra sau đó."
"Được."
Bên kia, sau khi bọn cướp thức dậy, họ bắt đầu nấu bữa sáng. Vi Xương cầm một chiếc bánh bột ngô, vừa ăn vừa dẫn vài người đi quanh làng, tìm xem có còn sót lại thứ gì có giá trị.
Bất chợt, một tên trong đám nhìn xuống mặt đất và phát hiện dấu vết bánh xe."Chắc chắn họ chưa đi xa lắm. Vết bánh xe này còn mới, có vẻ như họ chạy trốn về phía núi."
"Lão đại, có nên đuổi theo không? Chúng ta lục soát cũng chẳng thu được bao nhiêu, chắc chắn họ đã mang theo tất cả."
Vi Xương cắn thêm một miếng bánh, uống ngụm nước rồi nhìn về phía ngọn núi xa xa,"Bảo huynh đệ thu dọn nhanh, ăn xong chúng ta lên núi tìm xem có gì."
"Dạ!"