Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 485

Nhóm Kiều Nhị sau một lúc cũng nhìn thấy bọn cướp từ xa bắt đầu hướng về phía núi, lo lắng dâng lên."Không xong rồi, bọn chúng chuẩn bị vào núi, đừng bảo là tìm chúng ta chứ?"

Kiều Nhị: "Chúng ta chạy nhanh, báo cho mọi người chạy trước."

Nghiêm đại thúc hô: "Chạy mau!"

Cả nhóm vội vàng chạy một đoạn rồi dừng lại nhóm đống lửa để phát tín hiệu. Khói bốc lên từ đám lửa, báo hiệu cho mọi người đang ở phía xa.

Bên này, Chân Nguyệt đang chuẩn bị bữa ăn sáng vì Tiểu A Sơ từ sớm đã kêu đói bụng. Khi đang bận rộn nấu nướng, Tiểu Hoa bỗng nhiên la lên: "Bà ngoại! Nhìn kìa!"

Nhìn theo hướng Tiểu Hoa chỉ, mọi người thấy làn khói bốc lên từ xa. Đó là tín hiệu.

Sắc mặt Kiều Phong lập tức thay đổi: "Mau! Bọn cướp đang đuổi theo, chúng ta phải chạy ngay!"

Mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc và bắt đầu chạy,"Chúng ta phải qua sông để trốn," Kiều Phong hô.

Bên Kiều gia cũng khẩn trương chuẩn bị. Tiền thị đỡ cái bụng lớn nặng nề, khó mà đi nhanh được, nên Chân Nguyệt nhanh chóng buộc Tiểu A Sơ trên lưng và đỡ Tiền thị đi nhanh hơn. Kiều Đại Sơn và Kiều Tam thì đánh xe bò và xe lừa.

Có người có ít một đồ đạc cũng chưa kịp thu gom, nhưng không ai dám chậm trễ. Dù khoảng cách giữa họ và bọn cướp còn xa, cách vài ngọn núi, nhưng nỗi sợ hãi khiến ai cũng hối hả.

Bọn Kiều Nhị sau khi đốt lửa cũng nhanh chóng chạy thoát. Họ rất thông thuộc đường rừng nên chạy thoăn thoắt.

Bên kia, Vi Xương và bọn cướp đã phát hiện làn khói tín hiệu.

"Mọi người mau đuổi theo, khẳng định bọn chúng đang phát tín hiện! Đuổi theo bọn họ! Tiền tài và nữ nhân sẽ nằm ở trong tay chúng ta!" Vi Xương gào lên, dẫn đám cướp lao vào rừng truy đuổi.

Bọn Kiều Nhị chạy hết tốc lực, không dám quay lại nhìn.

Hồ Lão Nhị thở hồng hộc: "Ta không chịu nổi nữa rồi!"

Kiều Nhị kéo hắn đi: "Nhanh lên, chúng ta sẽ chạy theo hướng khác để kéo dài thời gian."

Họ quyết định chạy về một hướng khác, tránh xa hướng của Chân Nguyệt và Kiều gia. Kiều Nhị đoán người Kiều gia khẳng định qua sông, vì vậy nhóm của hắn sẽ đi về hướng khác với hướng phía bờ sông, rồi mới tính chuyện quay lại sau.

Ở phía Tiền thị, sau một hồi đi vội, nàng ấy bắt đầu cảm thấy bụng đau: "Không được rồi, ta cần nghỉ một chút."

Chân Nguyệt lo lắng nhưng không thể dừng lại lâu."Không được, muội lên xe nghỉ tạm, ta đỡ muội, lót thêm lớp đệm nữa." Nàng đỡ Tiền thị lên xe bò, những người khác cũng tiếp tục đi, tuy nhiên đường núi không dễ đi, khiến đoàn người di chuyển rất chậm.

Chân Nguyệt cố gắng trấn an mọi người: "Đừng hoảng loạn, không nóng vội. Từ thôn đến chỗ này của chúng ta phải mất một buổi. Mất tời gian một buổi mà chúng không đuổi kịp chúng ta thì có thể bọn chúng sẽ quay về."

Một nhóm người đang vội vã chạy trong rừng, bỗng phía trước vang lên một tiếng thét chói tai, sau đó mọi người bắt đầu lùi lại, hoảng loạn rút lui.

Bọn Chân Nguyệt đi phía sau cùng nên không biết chuyện gì xảy ra.

"Phía trước có chuyện gì vậy?" Kiều Tam giữ lại một người hoảng loạn để hỏi.

"Sói! Phía trước có sói!" người kia hốt hoảng nói.

Kiều Tam liền hét lên: "Đừng chạy a! Chúng ta đông người, lấy vũ khí ra mà đánh!"

Chân Nguyệt nhanh chóng giao Tiểu A Sơ cho Tiền thị, dặn dò: "Các ngươi hãy trốn ở đây, ta đi xem sao." Rồi nàng làm cho Tiền thị và những người khác trốn sau xe và thân cây, trong khi mình cầm cung tiễn tiến lên phía trước.

Kiều Tam cũng cầm khảm đao, nói: "Cha, người trông coi người nhà mình, con đi giúp." Mạn Châu lo lắng gọi theo: "Tam ca, cẩn thận!"

Bình Luận (0)
Comment