Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 493

Mảnh đất trồng rau phía sau nhà đã bị cháy rụi, không còn gì cả.

Cuối cùng, Kiều Nhị lấy một lu nhỏ đựng dưa muối mang theo. Dù gần đây họ chỉ toàn ăn dưa muối, nhưng không còn cách nào khác, thật sự không còn gì để ăn.

Sau khi thu thập được chút đồ đạc còn sót lại, cả nhóm tiếp tục quay về núi, nơi cả làng đang ẩn náu. Hành trình trở lại mất khoảng hai ngày đường.

Ở nơi trú ẩn trong núi, nhiều người đã cạn kiệt lương thực, đi tìm kiếm khắp nơi cũng không có, đành phải đổi chác với nhau. Người dùng cây trâm đổi lấy chút lương thực, người dùng tiền đổi lấy ít thức ăn. Không còn cách nào khác.

Kiều gia có chút lương thực dự trữ trên xe, luôn được Kiều Trần thị cẩn thận che giấu, mỗi khi lấy ra bà đều làm thật kín đáo để không ai nhìn thấy, nhưng mọi người đều cảm thấy Kiều gia có lương thực, và bắt đầu đến xin mượn.

Kiều Trần thị đã cho hai hộ đến mượn nhưng đến lượt Chân Nguyệt thì nàng thẳng thừng từ chối: "Nhà chúng ta nhiều người như vậy, nếu cho các ngươi mượn, chúng ta sẽ ăn gì? Không có ăn thì tự đi tìm, cả ngày chỉ ngồi ở đây mà vọng tưởng trên trời rơi xuống bánh có nhân sao?"

Người kia ấp úng: "Nhưng mà... chúng ta tìm mãi mà không thấy gì cả."

Chân Nguyệt lạnh mặt: "Không tìm được thì tiếp tục tìm, như thế nào, các ngươi nghĩ nhà ta có dư dả lắm sao? Nếu chúng ta cũng không còn mà quay lại mượn các ngươi, liệu các ngươi có cho không?"

Mọi người xung quanh nghe Chân Nguyệt nói, ai cũng né tránh ánh mắt của nàng. Không ai dám nhìn thẳng vào Chân nguyệt, vì họ biết nàng từng g.i.ế.c người. Với cây cung và mũi tên vẫn đeo trên lưng, ai mà dám trêu vào nàng? Nếu chẳng may nàng tức giận, một mũi tên bay tới thì họ cũng chẳng còn đường sống.

Tiểu A Sơ vuốt n.g.ự.c Chân Nguyệt, ngây thơ nói: "Hư, bắt nạt nương."

Chân Nguyệt xoa đầu bé, mỉm cười dịu dàng: "Không sao, họ không dám làm gì nương đâu. Con đi chơi đi."

Nhưng Tiểu A Sơ không chịu rời, mà cứ bám vào lòng Chân Nguyệt. Nàng nhìn trời, thấy thời gian còn sớm, bèn nghĩ đi dạo xung quanh để xem có gì không. Tiểu A Sơ cũng nằng nặc đòi theo, thế là nàng mang bé cùng đi.

Kiều Tam thấy vậy liền hỏi: "Đại tẩu, tẩu định đi đâu? Để đệ đi cùng."

Chân Nguyệt từ chối: "Không cần đâu, ta chỉ mang Tiểu A Sơ đi dạo quanh quẩn gần đây một chút thôi."

"Vậy được rồi."

Tiền thị cũng lên tiếng: "Ta cũng muốn đi dạo một chút." Nàng ấy mỗi ngày cần vận động một chút, như thế khi sinh hài nhi mới dễ.

Chân Nguyệt khuyên nhủ: "Đường xá không bằng phẳng, nhị đệ muội cứ đi quanh chỗ mọi người thôi. Ta sẽ mang Tiểu A Sơ đi."

Tiền thị gật đầu: "Vậy để khi nào Kiều Nhị về, muội sẽ nhờ huynh ấy đi cùng."

Chân Nguyệt dẫn Tiểu A Sơ rời đi. Khu vực xung quanh không có nhiều cây cối, nhưng địa hình đôi chỗ lại khá gập ghềnh. Nàng cố gắng đi những đoạn đường bằng phẳng để tránh nguy hiểm. Dù đã đi một lúc lâu, nhưng chỉ thấy những cây cằn cỗi và đất khô khốc, không tìm thấy gì đáng giá.

Khi Tiểu A Sơ bắt đầu mệt, Chân Nguyệt cõng bé lên lưng và tiếp tục đi. Đến một lúc, nàng phát hiện một hang đá nhỏ. Thử thăm dò một chút, thấy trong hang không có dấu hiệu của dã thú, nàng bèn đưa Tiểu A Sơ vào nghỉ chân.

Vừa vào trong, Chân Nguyệt cảm nhận không khí trong hang ẩm ướt hơn, và kỳ lạ thay, ở góc hang có một vài đám cây xanh. Dù chỉ là những nhánh cỏ nhỏ nhoi mọc len qua khe đá, nhưng màu xanh của chúng cũng đủ làm tâm trạng nàng vui lên rất nhiều sau những ngày dài căng thẳng và khô khan.

Tiểu A Sơ hớn hở chỉ tay vào đám cỏ: "Nương, cỏ!"

Chân Nguyệt mỉm cười: "Ừm ừm, màu xanh của cỏ là biểu tượng của hy vọng. Cuộc sống rồi sẽ tốt hơn thôi."

 
Bình Luận (0)
Comment