Mọi người xung quanh đều lau nước mắt, cuối cùng Kim đại nương và bà Trịnh cùng nhau mang ra một bộ quần áo tương đối sạch sẽ, thấm chút nước để lau người bà Lý cho sạch sẽ, rồi thay quần áo mới cho bà Lý. Nam nhân thì đi đào một cái hố bên cạnh, sau đó chôn bà ấy xuống.
Còn có thể làm gì nữa đâu? Người đã mất, mà lại không có thân nhân nào bên cạnh, chỉ có thể coi như bà ra đi nhẹ nhàng, đoạn tuyệt với mọi khổ đau. Khoảng cách từ đây về thôn cũng chỉ hai ngày đường, không quá xa, cũng xem như bà đã "về nhà".
Mọi người trong thôn đều thành kính tiễn biệt, nhưng ai nấy đều buồn bã. Đặc biệt là những lão nhân, họ dường như cảm nhận rằng cái c.h.ế.t tiếp theo sẽ là của mình.
Tiểu A Sơ cũng theo mọi người lạy bái, nhưng bé không hiểu lắm việc đó có ý nghĩa gì. Khi trở về, bé mới nhỏ giọng hỏi Chân Nguyệt: "Chết là gì vậy nương?"
Chân Nguyệt nhẹ nhàng giải thích: "Chết là khi người ta đi xa mãi mãi, buổi tối con nhìn thấy những ngôi sao trên trời, đó chính là họ."
Tiểu A Sơ: "Vậy sau này con cũng muốn làm một ngôi sao."
Chân Nguyệt xoa đầu nhi tử, mỉm cười: "Trăm năm sau, con cũng sẽ trở thành một ngôi sao."
Bên kia, Kiều Nhị và những người trong nhóm đã đi suốt hai ngày, cuối cùng cũng tới được vùng núi gần thôn Đại Nam. Họ nhìn từ trên núi xuống chỉ thấy cảnh tượng đổ nát, hoang tàn. Thôn làng đã bị thiêu rụi, không còn lại gì, chỉ là một bãi tro tàn.
Nhìn cảnh tượng ấy, cổ họng họ như nghẹn lại, chẳng ai nói nên lời, bọn cướp đáng chết! bọn chúng sẽ gặp báo ứng!
Kiều Nhị xoa xoa khóe mắt ướt nhòe, lòng đau đớn không biết phải nói với người trong nhà như thế nào. Trước đây, mọi người còn bàn tính sẽ xây lại nhà cửa khang trang, khi ấy đại ca còn ở đây... Nghĩ đến Kiều Triều, nước mắt Kiều Nhị lại trào ra.
Cả nhóm lau nước mắt, sau khi chắc chắn không còn bóng dáng ai trong thôn, họ cẩn thận đi xuống kiểm tra. Mọi thứ đã bị thiêu rụi, không một người sống sót, đồ đạc cũng chẳng còn gì.
Kiều Nhị trở về ngôi nhà cũ của mình. Giờ đây, bức tường viện đã cháy đen, ngôi nhà thì sập đổ hoàn toàn, chẳng còn lại gì ngoại trừ những tàn tích của lửa.
Không đúng!
Kiều Nhị bỗng nhớ ra điều gì đó, hắn nhìn về phía cối xay đá bị thiêu đen nhánh, tiến lại gần và dùng chân khẽ đẩy cối xay đá ra. Những đồ vật giấu kín trong đất hình như vẫn còn nguyên vẹn.
Kiều Nhị thở phào nhẹ nhõm, rồi giả bộ trong lúc lơ đãng khôi phục lại chỗ đó như cũ, cẩn thận đặt thêm một khúc gỗ đã cháy dở lên để che giấu.
Sau đó, Kiều Nhị cùng những người khác tập hợp lại: "Bọn cướp dường như đã rời đi, nhiều ngày trôi qua như vậy, thôn chúng ta cũng bị thiêu rụi, có lẽ chúng sẽ không quay lại."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Vậy chúng ta có nên trở về không?" Một người hỏi.
"Trở về thì cũng chẳng còn gì, không có đồ ăn, không có nước uống. Thà tiếp tục ở lại trong núi, ít ra còn có thể tìm được chút thức ăn."Kiều Nhị: "Chúng ta nói với nhóm trưởng thôn đã, xem mọi người quyết định như thế nào, nếu nghĩ trở về liền trở về, không nghĩ trở về liền ở trong núi."
"Không biết chỗ giếng nước có còn nước không, ta uống hết nước rồi."
"Chúng ta đi xem."
"Nhà ta có giếng nước, ta cũng đi xem." Kiều Nhị nói lại chạy trở về, giếng nước cũng là một mảnh đen nhánh, nhưng bên trong vẫn có nước, mực nước cũng chỉ ao tầm khuỷu tay một chút, đủ để tiếp tục sinh tồn.
Kiều Nhị kiểm tra thêm các chỗ khác, phát hiện vài cái lu lớn trong sân bị phá hỏng, nhưng một số lu nhỏ hơn vẫn còn nguyên, bên trong vẫn còn chút dưa muối, có lẽ nhờ nằm xa nhà chính nên không bị ảnh hưởng nhiều.