Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 491

Lúc này, biên giới vẫn đang trong cảnh chiến loạn. Kiều Triều nằm phục dưới bãi cỏ, ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm về phía quân địch, đợi chờ mệnh lệnh từ cấp trên.

Chừng nửa giờ sau, đôi mắt Kiều Triều đã nhức mỏi, cuối cùng quân địch cũng khởi đầu cuộc tấn công. Cả đoàn quân dồn lực xông về phía đối phương.

Kiều Triều không nhớ mình đã g.i.ế.c bao nhiêu kẻ địch, chỉ biết rằng mình phải sống sót, phải trở về gặp lại A Nguyệt và nhi tử mình.

Bị c.h.é.m một nhát vào vai, cơn đau từ vết thương truyền đến mãnh liệt, nhưng Kiều Triều vẫn cố gắng chịu đựng, hạ gục một tên địch. Khi một kẻ khác lao đến, Hồ lão đại đã kịp thời c.h.é.m c.h.ế.t tên địch kia. Kiều Triều cũng hỗ trợ Hồ lão đại, đánh bại những kẻ địch xông đến.

Kiều Triều cảm thấy mặt mình đầy máu, mùi m.á.u tanh nồng bao phủ khắp chóp mũi, mắt hắn cũng đỏ rực ...

Bên này, Chân Nguyệt bất ngờ tỉnh dậy sau một cơn ác mộng. Nàng mơ thấy Kiều Triều mặt đầy máu, nhìn nàng và gọi tên nàng trong cơn tuyệt vọng.

Chân Nguyệt giật mình thức giấc khi trời vẫn còn tối đen. Đầu những người canh gác cũng gật gù buồn ngủ, đống lửa bên cạnh đã gần tàn. Tiểu A Sơ nằm bên cạnh, tay nắm chặt góc áo nàng, mà trời dường như đã trở lạnh.

Chân Nguyệt rút ra một chiếc áo ngoài dày đắp lên người Tiểu A Sơ, sau đó thêm củi vào lửa để đống lửa cháy sáng hơn, sưởi ấm cho mọi người.

Đêm đó, cái lạnh tràn về đột ngột, khiến mọi người trong trại đều vội khoác thêm quần áo để giữ ấm. Khi trời vừa sáng, Kiều Nhị ăn qua loa rồi cùng một nhóm nam nhân trong thôn chuẩn bị trở lại thôn để thám thính tình hình.

Suốt hai ngày qua, họ không thấy bóng dáng bọn cướp, có lẽ chúng đã rút đi, nhưng để chắc chắn, mọi người vẫn phải cử người về thăm dò.

Bảy tám người mang theo nước và lương khô, khởi hành về phía thôn. Ở một hướng khác, Kiều Tam cùng nhóm người khác đi tìm kiếm lương thực trong núi. Họ chỉ tìm thấy vài rễ cây ăn được. Sau đó, họ may mắn phát hiện ra một con suối nhỏ, dù nước rất ít, phải chờ một canh giờ mới tích được đủ, nhưng ít ra cũng còn có hy vọng.

Mạn Châu bận rộn chuẩn bị bột để làm bánh bột ngô cho mọi người. Nước ít ỏi, chỉ đủ làm bánh khô cứng, khiến mọi người ăn rất chậm, vì nếu nghẹn mà không có nước thì sẽ rất khó chịu.

Môi Tiểu A Sơ đã khô nứt, Thật sự không chịu nổi nữa thì Chân Nguyệt mới cho bé uống chút nước.

Bỗng có tiếng gọi vang lên trong đám đông: "Bà Lý! Bà Lý!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Thì ra là bà Lý phát sốt, một người mù khổ cả đời. Nhi tử bà ấy đi tòng quân đã lâu không có tin tức. Trước đây, bà ấy còn làm vài thứ để bán cho Kiều gia kiếm sống, lại được hàng xóm giúp đỡ nên sống sót được cũng không phải vấn đề.

Nhưng những ngày qua, tình hình quá khắc nghiệt, làm bà ấy không còn trụ nổi nữa, miệng đã nứt nẻ, người nóng như lửa đốt, nhìn tình trạng bà ấy đã rất tệ rồi. Trong rừng lại không có đại phu.

Kiều Phong lo lắng hỏi xem ai trong thôn có thuốc. Chẳng lẽ để bà ấy c.h.ế.t trước mắt mọi người sao?

Kiều gia có chút dược liệu, chỉ còn hai gói thuốc do Kiều Triều đi mua từ trước, Kiều Trần thị lấy ra đưa cho mọi người nấu thuốc cho bà Lý. Nước đã rất ít, nhưng dù vậy, khi thuốc còn chưa kịp nấu xong, bà Lý đã bắt đầu run rẩy.

Bà ấy run một hồi lâu, lại giống như phải chiếu hồi quang mà ngồi dậy. Kiều Phong ở bên cạnh hỏi: "Lý thẩm, thẩm có điều gì muốn nói sao?"

Bà Lý khó nhọc đáp: "Giúp ta lập mộ cho nhi tử ta, chôn theo di vật của nó." Nói xong, bà ấy rơi nước mắt rồi ngã xuống, không tỉnh lại nữa.

Người đã qua đời, mà nồi thuốc thì vẫn đang sôi...

Bình Luận (0)
Comment