Trịnh nương tử vội vàng cảm tạ và chạy về nhà. Sau đó, có lẽ do thấy Trịnh nương tử lấy được nước từ Kiều gia, một vài gia đình khác cũng đến xin nước. Kiều Trần thị vốn lòng tốt nên cũng đồng ý cho mượn, còn Chân Nguyệt chỉ lặng lẽ nhìn giếng nước chậm rãi đầy trở lại nên nàng cũng không nói gì thêm.
Thức ăn nhanh chóng được nấu xong. Mọi người bắt đầu ăn bánh bột ngô và uống thêm nước, cả cơ thể dần thả lỏng. Kiều Nhị còn chưa ăn xong bánh bột ngô đã nằm dài ra đất ngủ ngay lập tức vì mệt mỏi. Những ngày qua hắn đã phải di chuyển không ngừng, đến giờ mới được nghỉ ngơi thực sự.
Tiền thị thấy vậy, lòng không khỏi xót xa, lấy thêm áo đắp cho hắn, bánh bột ngô hắn đang ăn dở thì cất gọn vào để bao giờ hắn dậy lại ăn tiếp. Chân Nguyệt đút cho Tiểu A Sơ ăn no rồi cùng nhi tử cuộn vào một góc để ngủ.
Kiều Tam và Mạn Châu ngồi ăn cùng nhau, sau khi xong xuôi, Kiều Tam nói: "Ta sẽ trông lửa, tí nữa ta sẽ đi nghỉ ngơi, mọi người nghỉ ngơi trước đi."
Mạn Châu gật đầu,"Được, huynh đừng mệt quá."
Chẳng bao lâu sau, mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ. Một cơn gió lạnh thổi qua, làm Chân Nguyệt giật mình tỉnh giấc. Nàng thấy đống lửa sắp tàn liền vội vã bỏ thêm củi vào để giữ ấm cho mọi người. Sau đó, nàng lấy thêm áo từ xe bò để đắp cho mình và Tiểu A Sơ, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Một đêm dài qua đi, sáng hôm sau, mọi người dần dần tỉnh dậy. Ai nấy đều cảm thấy đã nghỉ ngơi đủ, họ bắt đầu sửa soạn và dọn dẹp lại nhà cửa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngôi nhà đã sập, tường cũng bị nghiêng và đổ vỡ, nhưng phần lớn tường rào vẫn còn tương đối nguyên vẹn. Bọn Kiều Đại Sơn lên núi chặt cây mang về, dựng tạm một cái lều lớn dựa vào tường rào.
Kiều Trần thị dẫn Tiểu Hoa và mấy đứa nhỏ đi tìm kiếm trong đống đổ nát xem còn gì có thể dùng được. Cuối cùng, họ tìm thấy một tấm da lông, dù bị cháy một phần nhưng vẫn có thể dùng được, bà dự tính sẽ để lại cho Tiểu A Sơ làm chăn đắp.
Ngoài ra, họ cũng tìm được một ít chén đĩa, dù đa số đã vỡ nát, chỉ còn lại hai cái chén là nguyên vẹn.
May mắn thay, lu dưa muối họ để ở tường viện bên cạnh còn nguyên vẹn, dưa muối bên trong vẫn có thể sử dụng, dưa muối có thể đem ra phơi, còn lu có thể chứa nước hoặc nấu ăn. Lương thực thì đã giấu kỹ, nên cũng không bị mất.
Giếng nước sau một đêm cũng đầy trở lại. Chân Nguyệt múc nước lên, lau sạch sẽ cho Tiểu A Sơ. Những ngày qua chưa ai được rửa mặt, nên ai cũng dơ bẩn không chịu nổi. Tiểu A Sơ được lau sạch, thay quần áo mới, cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Chân Nguyệt cũng tự lau cho mình, thấy người nhẹ nhõm hơn hẳn.
Sau đó, nàng nấu một ít cháo nóng, ăn cùng dưa muối. Trời đã lạnh, ăn cháo nóng vào ai cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Mọi người lần lượt đến xin nước, nhưng sau khi mượn vài lần, Chân Nguyệt quyết định không cho mượn nữa vì lượng nước họ có cũng không đủ cho gia đình mình.
Cả nhà bận rộn cả ngày, cuối cùng căn lều cũng được dựng lên. Tối hôm đó, mọi người đã có thể ngủ trong lều mà không lo bị lạnh. Kiều Tam và những người khác cũng kiếm được nhiều củi để phòng trời lạnh hơn, bởi nếu tuyết rơi thì sẽ rất khổ, dù họ đã chuẩn bị áo ấm nhưng vẫn không đủ để chống chọi với cái lạnh sắp tới.
Kiều Nhị nói: "Ngày mai ta sẽ đến gặp trưởng thôn, xem liệu có thể cùng mọi người ra ngoài xem xét tình hình, ta định mua thêm vài thứ cần thiết."