Chân Nguyệt nhắc nhở: "Nếu mọi người ra ngoài, nhớ phải cải trang thành dân ăn xin, mặc rách rưới một chút, nếu không dễ bị cướp lắm."
Kiều Nhị gật đầu: "Được, đại tẩu."
Kiều Tam đề nghị: "Nhị ca, để đệ đi cùng huynh."
Kiều Nhị lắc đầu: "Không cần, đệ ở nhà phụ giúp là được. Nếu ta có chuyện gì, trong nhà vẫn cần có người lo liệu. Cha nương cũng đã già, cha thì sức khỏe không còn tốt, thân thể đã yếu ớt lắm rồi." Hắn nói thêm: "Đệ ở nhà chặt thêm nhiều củi đi, trời càng lúc càng lạnh, cần củi lửa để sưởi ấm."
Kiều Tam đáp: "Được."
Ngày hôm sau, Kiều Nhị đến gặp trưởng thôn, sau đó cùng trưởng thôn và Nghiêm đại thúc ra ngoài. Họ mặc quần áo rách rưới, bôi nhọ mặt mũi cho thật bẩn thỉu, tóc cũng làm rối tung lên để trông giống như dân nghèo. Trong tay, họ giấu kỹ khảm đao và một số đồ vật vào giỏ.
Cả nhóm tám người từ từ tiến ra khỏi thôn. Lúc này, cổng thôn chỉ còn là những mảnh vỡ rách nát, đầu lâu treo trước kia giờ chỉ còn xương khô, lăn lóc bên đường. Họ vòng qua đầu lâu rồi đi tiếp ra ngoài. Ban đầu, đường đi có vẻ vắng vẻ, nhưng càng đi xa khỏi thôn, càng nhìn thấy nhiều người c.h.ế.t ven đường. Những xác c.h.ế.t rải rác dọc lối đi càng xa thôn, càng nhiều.
Khi đến gần một thôn, họ nhận ra thôn này cũng bị thiêu rụi. Nhà cửa sụp đổ, không một bóng người. Khung cảnh hoang vắng và rùng rợn, đến nỗi ai cũng cảm thấy lạnh người. Chỉ một tháng trước, nơi này vẫn còn yên bình, giờ thì cảnh còn mà người đã mất.
Trong lòng mọi người đều tràn ngập nỗi sợ hãi và hoang mang. Kiều Phong cố giữ bình tĩnh và nói: "Mọi người trấn tĩnh lại! Chúng ta có đông người, đừng sợ."
Bọn họ lần này đi ra ngoài tổng cộng có tám người, hơn nữa mỗi người trong tay đều cầm khảm đao.
Dù vậy, Kiều Nhị vẫn cảm thấy run rẩy. Càng tiến gần tới huyện thành, xác c.h.ế.t càng nhiều hơn, có những người đã phân hủy thành xương khô, không ai chôn cất. Khi đi qua một khu rừng, đột nhiên họ nghe thấy tiếng nói. Tất cả lập tức cầm chắc khảm đao, cảnh giác.
Kiều Phong thì thào: "Chúng ta qua xem sao."
Họ tiến vào rừng, vài bước sau, họ nhìn thấy một cái chân treo lủng lẳng trên cây, còn có ba, bốn người vây quanh đống lửa, dường như đang nấu ăn. Những người kia khi nghe tiếng động liền đứng bật dậy, nhưng khi thấy nhóm người Kiều Phong đông đúc, lại cầm theo vũ khí, lập tức hoảng sợ, giơ tay lên xin tha mạng.
"Đồ ăn này, các người tủy ý lấy, xin các ngươi đừng g.i.ế.c chúng ta!" một trong số họ run rẩy nói.
Nhóm Kiều Nhị đều hoảng hốt, cơ thể cứng đờ, mặt mày tái nhợt. Kiều Phong và Nghiêm đại thúc tốt hơn một chút, Kiều Phong hít một hơi sâu, nhìn bọn Kiều Nhị, ra lệnh: "Đi thôi!"
Họ nhanh chóng rời khỏi chỗ đó, nhưng vừa đi ra đến ven đường, mọi người lập tức cúi xuống nôn thốc nôn tháo.
"Ọe! Ọe!"
"Trời ơi, bọn họ vậy mà lại đang ăn thịt người! Ọe!" Ai nấy đều bàng hoàng và tái mét.
Kiều Nhị lại nhớ đến lời nương mình nói lúc trước, rồi lại nôn thêm mấy lần nữa, bao nhiêu đồ ăn từ tối qua dường như đều nôn hết ra.
Kiều Phong dù trong lòng cũng không thoải mái, nhưng đã chuẩn bị tinh thần từ trước. Khi còn nhỏ, ông ấy đã từng chứng kiến cảnh tượng này một lần, nên kiềm chế tốt hơn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Phong nói: "Thế đạo này là như vậy. Các ngươi phải làm quen đi. Tuyệt đối đừng tỏ ra yếu đuối trước mặt kẻ khác, nếu không, người bị ăn sẽ là chúng ta!"
Những người trẻ nghe xong càng hoảng sợ. Một người run rẩy nói: "Hay là chúng ta quay về đi."
Kiều Phong kiên quyết: "Không được. Nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp."