Kiều Nhị hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh và theo Kiều Phong tiếp tục đi về phía huyện thành. Họ không dám đi trên đường lớn, chỉ men theo rừng mà tiến lên, tránh đụng độ với bọn cướp. Trên đường đi, xác người rải rác khắp nơi, không ai trong nhóm còn giữ được tinh thần vững vàng.
Cuối cùng, họ cũng tới được cổng huyện thành, nhưng khung cảnh trước mắt đã hoàn toàn biến dạng. Cổng thành hoang vắng, không thấy bóng dáng dân chúng, chỉ có cửa thành mở toang. Quan binh cũng không thấy đâu, bên trong thành hoang tàn, đổ nát.
"Trưởng thôn, chúng ta có vào thành không?" một người hỏi.
Kiều Phong lắc đầu: "Không, chúng ta lập tức trở về." Ông ấy cảm thấy vào thành rất nguy hiểm.
"Vậy chúng ta nhanh rời khỏi đây thôi!" Hồ lão nhị nói, hắn ta đã sợ muốn c.h.ế.t rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Phong nhanh chóng quyết định xoay người rồi rời đi, những người khác cũng vội vã đuổi theo. Không ai ngờ rằng tình hình bên ngoài lại tồi tệ đến vậy. Dọc đường, họ không gặp ai còn sống, nhưng lại nhìn thấy cảnh tượng người ăn thịt người, khiến mấy người trẻ trong đoàn nhớ lại và muốn nôn thêm lần nữa. Giờ họ chỉ muốn nhanh chóng trở lại thôn, dù thôn đã bị thiêu hủy, nhưng ít nhất không có cảnh tượng ghê rợn như thế này.
May mắn là khi đó họ đã trốn vào trong núi, nếu không thì người bị ăn có khi lại chính là người nhà của họ. Ai nấy đều nghĩ đến điều này mà rùng mình.
Cả nhóm chạy suốt quãng đường dài, về đến thôn thì trời đã chiều. Họ vừa đói vừa mệt, dù mang theo ít đồ ăn nhưng không ai có thể nuốt nổi sau những gì đã chứng kiến.
Kiều Nhị trở về lều của Kiều gia. Lúc này, Tiền thị đang nằm ngủ một bên, Chân Nguyệt và Mạn Châu thì đang tìm những hũ dưa muối còn sót lại trong nhà, Kiều Tam cũng vừa từ rừng trở về với bó củi. Kiều Trần thị bận rộn đi tìm cỏ dại để cho lừa và bò ăn. Ai nấy đều đang bận rộn làm việc.
Nhìn thấy Kiều Nhị sắc mặt tái nhợt, Kiều Trần thị lo lắng hỏi: "Lão Nhị! Con sao thế? Mau ngồi xuống!"
Kiều Nhị ngồi xuống, Kiều Trần thị vội rót cho hắn một chén nước. Kiều Nhị xua tay từ chối. Chân Nguyệt và Mạn Châu cũng tiến lại gần, còn Tiền thị vừa tỉnh giấc, hỏi: "Kiều Nhị, sao trông huynh nhợt nhạt thế này?"
Kiều Nhị tiếp tục xua tay: "Ta không sao. Chỉ là bên ngoài quá thảm." Hắn than một tiếng rồi tiếp tục: "Hôm nay ta cùng trưởng thôn và mọi người ra ngoài xem xét tình hình. Cả đường đi đều gặp người chết, có kẻ đói chết, có kẻ bị đánh chết. Sau đó, chúng ta nghe thấy tiếng động, đi qua xem thì thấy mấy người đang nấu thịt người... ọe!"
Nhớ lại cảnh đó, Kiều Nhị lại nôn thêm lần nữa. Tiền thị nghe kể cũng cảm thấy ghê sợ, cũng nôn theo. Những người khác đứng đó nghe mà lòng đầy sợ hãi.
Kiều Nhị nói tiếp: "Bọn họ có bốn người, chúng ta có tám người, nên không có đối đầu với họ. Sau đó chúng ta tiếp tục đi về phía huyện thành. Bên ngoài huyện, không thấy nạn dân đâu nữa, cửa thành mở toang, không có quan binh canh giữ. Chúng ta không dám vào thành, sợ có chuyện xảy ra nên quay về."
Chân Nguyệt nói: "Có lẽ huyện thành đã bị nạn dân chiếm rồi."
Kiều Nhị gật đầu: "Chúng ta cũng nghĩ thế, nên không dám vào. Sợ gặp chuyện không may."
Chân Nguyệt: "Không vào là đúng."
Kiều Nhị thở dài: "Tóm lại, tình hình bên ngoài rất xấu. Tốt nhất là ở lại trong thôn."