Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 537

Tiểu A Sơ đang trốn trong bụi cây, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, định chạy ra xem, nhưng nhớ lời nương dặn không được ra ngoài, nên bé lại ôm chặt hai chân, không dám nhúc nhích.

Khi Kiều Triều cưỡi ngựa đến, hắn thấy người trong thôn đang giao chiến với đám phản tặc, có người bị c.h.é.m ngã xuống bên lề.

Kiều Triều hô lớn: "Giết phản tặc! Bảo vệ thôn dân!"

Những tên phản tặc thấy Kiều Triều và nhóm lính tới liền quay người bỏ chạy. Dân làng nhìn thấy quân lính trong bộ quân phục thì cũng hoảng sợ, từng người nhanh chóng bỏ chạy.

Hồ lão đại nhìn thấy Hồ lão nhị, hô to: "Hồ lão nhị! Lão nhị! Là đệ sao?"

Hồ lão nhị đang chạy trốn, nghe tiếng hô thì khựng lại, quay đầu nhìn về phía nam nhân râu ria xồm xoàm, trên mặt còn có vết sẹo, đây là ai? Sao lại gọi hắn?

Hồ lão đại hô lên: "Lão nhị, là ta! Đại ca đây!"

Hồ lão nhị trố mắt kinh ngạc,"Đại ca!" Hồ lão nhị kích động chạy về phía Hồ lão đại, nhưng Hồ lão đại đẩy hắn ra,"Đệ đứng sang một bên, để ta g.i.ế.c địch trước."

Hồ lão nhị đứng ngơ ngác tại chỗ, lẩm bẩm: "Đại ca? Đại ca trở về rồi! Đại ca đã trở lại! Là đại ca!" Hắn quay đầu chạy về phía nhà mình, vừa chạy vừa hét lớn: "Đại ca đã trở lại, là đại ca!"

Ở phía kia, Kiều Đại ngồi trên lưng ngựa, một nhát c.h.é.m gục tên phản tặc. Thi thể tên đó ngã xuống bãi cỏ, trùng hợp lại cách chỗ Tiểu A Sơ không xa. Đôi mắt mở trừng trừng không nhắm của xác c.h.ế.t nhìn thẳng tiểu hài tử, Tiểu A Sơ sợ hãi che miệng lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nước mắt tuôn ra, Tiểu A Sơ hô to ở trong lòng: Nương, nương, con sợ quá! Bé muốn chạy nhưng cơ thể lại không động đậy, hoặc có thể là bị dọa sợ nên không dám động.

Một binh sĩ chạy tới bổ thêm một nhát dao, nhưng chợt liếc thấy có gì đó khác lạ trong bụi cỏ bên cạnh. Bính bước tới, vén bụi cỏ lên, liền phát hiện Tiểu A Sơ đang ngồi ngốc nghếch bên trong."Thiên phu trưởng, có một hài tử ở đây!"

Kiều Triều nhìn thấy, bỗng sửng sốt một chút rồi vội xuống ngựa, chạy tới ôm chặt lấy hài tử,"Con là ai? Có phải là Tiểu A Sơ không?"

Tiểu A Sơ bỗng nhiên giãy giụa, khóc nức nở: "Ô ô ô, nương! Cứu con! Ô ô ô! Nương ơi!"

Hài tử choai choai giãy giụa mạnh mẽ rất khó khống chế, còn có tiếng khóc xé lòng làm Kiều Triều phải dùng sức để giữ chặt bé lại."Con có phải tên là Tiểu A Sơ không?" .

Tiểu A Sơ vẫn khóc thét: "Người xấu! Ô ô ô! Người xấu! Nương ơi!"

Chân Nguyệt lúc này vừa xử lý xong kẻ trộm trong góc nhỏ, nghe thấy tiếng khóc trong thôn thì sắc mặt biến đổi, lập tức chạy về phía Tiểu A Sơ.

Khi đến nơi, nàng thấy Tiểu A Sơ đang khóc lóc dữ dội, bị một nam nhân râu xồm mặc quân phục ôm trong tay. Tiểu A Sơ gào khóc thảm thiết gọi nương!

Chân Nguyệt cảm thấy tim thắt lại, vội vàng chạy tới: "Thả hài tử ra! Ngươi muốn gì cũng được, nhưng đừng làm hại nó!"

Tiểu A Sơ nhìn thấy Chân Nguyệt, lập tức duỗi tay về phía nàng. Khi Kiều Triều nhìn thấy Chân Nguyệt, đôi mắt hắn không hề chớp: "A Nguyệt..."

Kiều Triều từ từ buông lỏng tay, để Tiểu A Sơ trèo xuống rồi chạy ngay về phía Chân Nguyệt. Nàng lập tức ôm lấy nhi tử và chuẩn bị rời đi, nhưng Kiều Triều vội hét lớn: "A Nguyệt!"

Chân Nguyệt quay đầu lại, Kiều Triều tiến đến gần hơn: "A Nguyệt, là ta, Kiều Đại."

Bình Luận (0)
Comment