"Kiều Đại?" Chân Nguyệt khựng lại, nhìn kỹ nam nhân râu rậm trước mặt, rồi cuối cùng nhận ra ánh mắt quen thuộc."Kiều Đại!"
"A Nguyệt!" Kiều Triều bước tới ôm chặt lấy Chân Nguyệt, Tiểu A Sơ bị kẹp giữa hai người, nước mắt vẫn còn đọng trên má.
Sau một lúc ôm nhau, Kiều Triều buông nàng ra, vuốt nhẹ gương mặt Chân Nguyệt, rồi nhìn Tiểu A Sơ."Các nàng tạm thời đợi ở đây, ta sẽ xử lý bọn phản tặc, sau đó tìm hài người."
"Được."
Kiều Triều nhìn sâu vào mắt Chân Nguyệt một lần nữa, rồi lên ngựa đuổi theo đám phản tặc.
Chân Nguyệt nhìn theo người vừa đi xa, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Tiểu A Sơ sờ nhẹ lên mặt nàng, lúc này nàng mới nhận ra mình đang khóc.
Nàng lau nước mắt, trấn an nhi tử: "Đừng sợ, cha con đã trở về rồi. Chúng ta về nhà trước."
"Cha?" Tiểu A Sơ không hiểu, vì lúc Kiều Triều đi, bé còn quá nhỏ để nhớ.
Chân Nguyệt ôm chặt lấy nhi tử, chạy về nhà."Đúng vậy, cha con."
Về đến nhà, không thấy ai cả, nàng gọi lớn: "Nhị đệ muội? Tam đệ muội? Tiểu Hoa?"
Một lúc sau, Tiền thị từ phía sau phòng chạy ra,"Đại tẩu! Tẩu cuối cùng cũng về, bên ngoài thế nào rồi? Bọn muội nghe thấy nhiều tiếng động, có phải thổ phỉ không?"
Chân Nguyệt lắc đầu: "Hình như là phản tặc, không có chuyện gì nghiêm trọng. Những người khác đâu?"
"Cha, tam đệ và Kiều Nhị đã ra ngoài. Nương sau khi đi cùng tẩu vẫn chưa về, không biết đã đi đâu. Bên ngoài thực sự không có chuyện gì sao? Muội còn nghe thấy tiếng động."
Chân Nguyệt hỏi: "Không sao chứ? Các muội đã trốn ở đâu?"
Tiền thị đáp: "Bọn muội trốn ở phía sau nhà."
Chân Nguyệt ôm Tiểu A Sơ ra sau nhà, nói: "Chúng ta tạm thời ở đây chờ, đợi những người khác quay lại. Chắc hẳn mọi người sẽ không sao."
Nghe Chân Nguyệt nói vậy, Tiền thị và Mạn Châu cảm thấy yên tâm hơn, trong lòng cầu mong mọi người đều bình an và sớm trở về. Bên ngoài vẫn còn hỗn loạn, Kiều Đại Sơn kéo Kiều Trần thị ẩn náu tại nhà Chung gia. Kiều Trần thị mắt đỏ hoe, nói: "Chân thị mang theo Tiểu A Sơ đến nhà Trịnh nương tử, không biết giờ ra sao rồi."
Kiều Đại Sơn trấn an: "Thê tử lão đại thông minh, chắc không gặp chuyện gì đâu. Có lẽ nàng đã tìm chỗ trốn rồi."
Trong khi đó, Kiều Nhị và Kiều Tam đang trên đường chạy trốn thì gặp Hồ lão nhị. Hồ lão nhị cứ lẩm bẩm: "Đại ca đã trở lại, đại ca ta đã trở về."
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Nhị và Kiều Tam: "???"
Kiều Nhị nghĩ ngợi một lúc, rồi hoảng sợ nói: "Chẳng lẽ Hồ lão đại biến thành quỷ trở về?"
Kiều Tam dè dặt: "... Không thể nào!"
Hai người tìm một ngôi nhà hoang gần đó, rồi núp sau bức tường thấp. Họ nghe thấy tiếng vó ngựa và cả tiếng kêu thảm thiết từ bên ngoài.
Có tiếng hét từ xa vang lên: "Tìm kỹ cả thôn và thôn bên cạnh, thấy phản tặc thì g.i.ế.c ngay!"
"Rõ!"
Kiều Nhị nghe tiếng, thắc mắc: "Sao giọng này nghe giống đại ca vậy?"
Kiều Tam: "Chắc chắn không phải đại ca, đại ca không thể là phản tặc được."
Kiều Nhị: "... nhưng hắn nói g.i.ế.c phản tặc mà."
Kiều Tam thì thầm: "Cũng chưa biết đó là người tốt hay xấu."
Không lâu sau, tiếng động bên ngoài dần lắng xuống. Hai người lén nhìn ra ngoài, thấy không còn ai, liền vội vã chạy về nhà.
Vừa về tới nhà, Kiều Nhị nhỏ giọng gọi: "Tức phụ! Tức phụ?"
Tiền thị từ phía sau nhà thò đầu ra,"Chúng ta ở đây."
Kiều Nhị và Kiều Tam nhanh chóng bước tới, phát hiện Chân Nguyệt đang ôm Tiểu A Sơ ngồi đó. Hai người vui mừng reo lên: "Đại tẩu đã trở về! Chúng ta còn tưởng rằng..."
Chân Nguyệt liền hỏi: "Cha nương đâu?"
Kiều Tam đáp: "Đệ có thấy cha dẫn nương đi trốn, nhưng không rõ họ đã đi đâu."