Mạn Châu sốt ruột hỏi: "Cha nương muội đâu?"
Kiều Tam đáp: "Ta thấy đại ca cũng chạy về rồi, chắc là đưa họ đi trốn." Hắn nói "đại ca" là gọi đại ca của Mạn Châu.
Mạn Châu nghe vậy cũng thấy yên tâm hơn. Kiều Tam tiến lại gần đỡ nàng, nói: "Không sao đâu, ta nghe được có người nói muốn g.i.ế.c hết đám phản tặc đó."
Chân Nguyệt đột ngột nói ra một tin động trời: "Có lẽ chính là đại ca các đệ, huynh ấy đã dẫn quân trở về."
Kiều Nhị và Kiều Tam ngỡ ngàng, tưởng mình nghe lầm: "Cái gì?"
Chân Nguyệt bình tĩnh đáp: "Ta đã gặp đại ca các đệ, cha của Tiểu A Sơ. Huynh ấy đã trở về."
Kiều Nhị bật dậy, hét lên: "Ta đã bảo mà! Vừa rồi ta nghe giọng đó giống giọng của đại ca!"
Đúng lúc đó, từ bên ngoài lại vang lên tiếng động, mọi người vội vàng trốn đi. Sự phấn khích về việc Kiều Triều còn sống bị đè nén xuống vì bên ngoài vẫn còn phản tặc. Nhưng mà rất nhanh âm thanh lại biến mất.
Họ trốn một lúc lâu, trong lúc đó Tiểu A Sơ vẫn luôn bám chặt lấy Chân Nguyệt không rời. Tiểu hài tử vừa trải qua nhiều điều kinh hoàng nên chỉ cần rời nương là bắt đầu khóc.
Mạn Châu đang mang thai, nhanh chóng cảm thấy đói, liền kéo Kiều Tam nói: "Hài tử huynh đói rồi."
Kiều Tam nói: "Ta đi xem trong bếp có gì."
Chân Nguyệt xoa bụng Tiểu A Sơ rồi nói: "Ta đi cùng. Bên ngoài không còn tiếng động, chắc là an toàn rồi."
Khi vào bếp, không tiện nhóm lửa nấu ăn, nhưng may mắn thay, bữa trưa trong nhà vẫn còn vài cái bánh bột ngô, nên mọi người chia nhau ăn.
Mãi đến tối, bên ngoài vẫn yên ắng, thì Chân Nguyệt và mọi người mới trở lại trong sân nhà. Không lâu sau, cửa phát ra tiếng động. Kiều Nhị và Kiều Tam vội cầm lấy d.a.o khảm, cảnh giác chuẩn bị đối phó.
"Lão nhị!" Bên ngoài vọng tới giọng của Kiều Đại Sơn, ông và Kiều Trần thị ở bên ngoài sau khi không còn nghe thấy tiếng động nào nữa, cũng không nhìn thấy ai nên đã bôi đen người rồi lén lút quay về.
"Cha!" Kiều Nhị vội vàng ra mở cửa,"Nương, các người đã về rồi!"
Kiều Trần thị hỏi dồn: "Trong nhà có chuyện gì không? Chân thị đâu? Đại tẩu con đâu? Còn Tiểu A Sơ nữa, đã về chưa?" Bà lo lắng liên tục hỏi một loạt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Nhị trấn an: "Đại tẩu và Tiểu A Sơ đều ở đây."
Cả hai bước vào, nhìn quanh thấy mọi người trong nhà đều đã có mặt, Tiểu A Sơ đang ngủ say trong lòng Chân Nguyệt.
Kiều Trần thị sờ lên má Tiểu A Sơ, nghẹn ngào: "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Khi nghe nói có trộm vào thôn, ta sợ đến c.h.ế.t mất." Tay bà vẫn còn run rẩy vì hoảng sợ.
Chân Nguyệt kể lại: "Lúc con đến nhà Trịnh nương tử, bà Trịnh và A Phúc đã nằm bất động trên mặt đất, còn Trịnh nương tử thì suýt bị xâm hại. Con đã g.i.ế.c hai tên trộm. Ra ngoài thì thấy trong thôn còn nhiều kẻ trộm hơn, con lại g.i.ế.c thêm một tên nữa. Sau đó, khi trở về, con thấy Tiểu A Sơ đang được Kiều Đại bế."
Kiều Trần thị ngạc nhiên: "Con không phải dẫn theo Tiểu A Sơ sao?"
Chân Nguyệt giải thích: "Con nghe thấy động tĩnh, sợ nguy hiểm nên giấu Tiểu A Sơ ở bên ngoài."
Kiều Đại Sơn cảm thấy có điều không đúng, liền hỏi: "Khoan đã, thê tử lão đại, con vừa nói gì? Tiểu A Sơ được Kiều Đại bế à?"
Bất ngờ, Tiểu A Trọng trong lòng Tiền thị bỗng nhiên khóc ré lên, tiếng khóc vang dội trong đêm tối làm mọi người giật mình. Tiền thị vội dỗ dành: "Không khóc, không khóc."
Mạn Châu hỏi: "Có phải đói bụng không?"
Tiền thị đáp: "Ta đi cho nó b.ú đây."