Ngay lúc ấy, bên ngoài bỗng có tiếng động, cả nhà lập tức cảnh giác. Tiền thị nhanh chóng cho Tiểu A Trọng b.ú để ngăn nó khóc, nhưng tiếng động bên ngoài như đang tiến lại gần nhà họ.
Cánh cửa bị gõ mạnh, âm thanh "phanh phanh phanh" vang lên giữa đêm tối giống như âm thanh lấy mạng người. Mọi người nín thở, Tiểu A Sơ rúc đầu vào lòng Chân Nguyệt, Tiểu Niên nắm c.h.ặ.t t.a.y Kiều Nhị, còn Tiểu Hoa và Tiểu Thảo ôm chặt lấy tay Kiều Trần thị.
Bên ngoài vang lên một giọng quen thuộc: "Là ta."
Vân Mộng Hạ Vũ
Mọi người sững lại, Chân Nguyệt vội chạy ra mở cửa. Kiều Triều bước vào với cây đuốc trên tay.
Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn nhìn Kiều triều một lúc lâu: "Lão đại! Là lão đại trở về!"
Kiều Triều cũng nhìn về phía họ: "Cha, nương, nhị đệ, tam đệ."
Kiều Trần thị òa khóc, bước tới nắm lấy tay Kiều Triều: "Là lão đại, lão đại đã trở lại!"
Kiều Đại Sơn cũng tiến lên, lau khóe mắt, môi run run: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Kiều Nhị và Kiều Tam vội vàng chạy tới ôm Kiều Triều: "Đại ca!"
"Đại ca! Huynh đã trở về!"
Kiều Triều nhìn quanh sân, khung cảnh trong nhà đã khác xưa: "Ta đã trở về, nhưng ta vẫn còn công vụ trong người, có lẽ chỉ ở lại được một ngày."
Kiều Trần thị lo lắng hỏi: "Con đói bụng không, để ta đi nấu cơm." Mạn Châu cũng theo sau: "Nương, để con giúp."
Kiều Trần thị nói: "Bắt con gà ra giết, tối nay ăn gà."
Kiều Triều ôm lấy bả vai Chân Nguyệt, hỏi: "Mọi người chưa ăn tối sao?"
Chân Nguyệt đáp: "Có phản tặc, chúng ta cũng rất sợ."
Kiều Triều mang nàng ngồi xuống một góc, nói: "Phản tặc đều đã bị chúng ta g.i.ế.c hết, các nàng không cần lo lắng nữa. Mấy ngày qua... vất vả các đệ." Ánh mắt Kiều Triều lướt qua Kiều Nhị và Kiều Tam rồi dừng lại ở Chân Nguyệt.
Tiểu A Sơ vẫn rúc vào lòng Chân Nguyệt, thỉnh thoảng thò mặt ra nhìn Kiều Triều, thấy Kiều Triều nhìn mình thì lại rụt đầu vào.
Kiều Nhị vội nói: "Không vất vả! Đại ca trở về là tốt rồi!" Hắn cảm thấy gánh nặng trong lòng đã nhẹ bớt, lau khóe mắt: "May mà đại ca vẫn còn sống, nếu không chúng ta..."
kiều Nhị nghẹn ngào, bắt đầu kể lại những khó khăn từ khi Kiều Triều ra đi. Ban đầu mọi thứ còn ổn, nhưng sau đó không có nước, hoa màu không sống nổi. Tiếp theo là nạn dân kéo tới huyện thành, rồi có loạn phản, còn kẻ cướp đến đốt nhà, g.i.ế.c người và cướp của.
"... Bọn đệ buộc phải chạy trốn lên núi, nhưng trên núi không có gì cả, không có nước, không có thức ăn... Sau đó, bọn đệ ra khỏi núi, lại phát hiện nhà mình đã bị thiêu hủy."
"Hai gian nhà để ở này là về sau trong nhà dần dần xây lên, chủ yếu để cho cha mẹ và Tiểu Hoa ở, còn bọn đệ vẫn ở trong lều tạm thời."
Kiều Triều hiện đang ngồi trong một căn lều, nơi này không chỉ để ở mà còn là nơi nấu nướng, vô cùng giản dị và sơ sài.
Hắn không ngờ chỉ trong vài ngày mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng may mắn thay, tất cả bọn họ vẫn còn sống sót.
Kiều Triều nói: "Còn người còn của, nhà cửa rồi sẽ xây lại được, miễn sao cả nhà vẫn còn đoàn tụ."
Kiều Nhị đồng tình: "Đại ca nói rất phải."
Tiền thị bế Tiểu A Trọng, cho bé uống sữa rồi đưa cho Kiều Nhị: "Ta đi hộ trợ nấu cơm."
Kiều Triều nhìn đứa bé trong lòng nhị đệ, hỏi: "Nó tên gì?"
Kiều Nhị vui vẻ bế nhi tử, đáp: "Tên ở nhà là A Trọng, theo sau A Sơ. Còn tên chính là Kiều Quân An, mong cho hài tử được bình an."