"Lúc A Trọng sinh ra thì nhà mình còn khó khăn, lúc Tiền thị mang thai cũng không khỏe mạnh lắm, nên khi A Trọng sinh ra thể trạng cũng yếu, vì vậy mới đặt tên có chữ 'An'."
Kiều Triều nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé của A Trọng, gật gù: "Không tệ." Sau đó hắn quay sang Tiểu A Sơ, chìa tay ra: "Đừng cứ ôm nương mãi, để cha bế một chút."
Tiểu A Sơ không chịu, quay đầu ôm chặt lấy Chân Nguyệt, khi nàng định đưa con cho Kiều Triều thì bé khóc lên.
Cuối cùng, Chân Nguyệt vẫn phải ôm Tiểu A Sơ. Nàng nhìn con rồi nói với Kiều Triều: "Chắc là trước kia huynh đã dọa nó sợ, với lại trông huynh bây giờ cũng có chút dọa người."
Kiều Triều bận đến mức không kịp cạo râu: ... Không nghĩ tới thê tử nói hắn dọa người.
Ngoài Kiều gia, bên nhà Hồ gia cũng đầy xúc động. Họ không ngờ Hồ lão đại vẫn còn sống trở về. Khi Hồ lão nhị báo tin, ban đầu họ còn không tin.
Nhìn vết sẹo dài trên mặt Hồ lão đại, bà Hồ vừa khóc vừa cười.
Hồ lão đại trò chuyện cùng người nhà, kể về cuộc sống trong quân doanh: "Nương, nương bảo con theo Kiều Đại là đúng. Ban đầu con tưởng mình sẽ c.h.ế.t ngoài chiến trường, vết sẹo này là do bị quân địch chém. May mà Kiều Đại cứu con kịp thời."
"Giờ con vẫn theo Kiều Đại. Nương, Kiều Đại giờ đã là Thiên Phu Trưởng."
Bà Hồ phấn khởi: "Tốt, tốt lắm! Sau này chúng ta phải cảm ơn Kiều gia."
Thê tử Hồ lão đại là Lư thị cũng khóc vì hạnh phúc. Mọi người đều nói rằng Hồ lão đại không thể trở về, nghe nhiều đến mức nàng ấy cũng tin như vậy. Không ngờ vẫn còn sống!
Thật tốt, thật sự đã trở về!
Bên Kiều gia, bữa ăn đã chuẩn bị xong, tối nay còn có canh gà, còn có thêm vài món ăn nữa. Khi Kiều Triều nếm lại hương vị quen thuộc ấy, suýt nữa thì bật khóc. Quả thật, đồ ăn ở quân doanh chẳng ra gì!
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Trần thị gắp cho hắn rất nhiều thịt gà: "Ăn mau, ăn mau, ăn xong rồi nghỉ ngơi. Mọi người cũng đã mệt rồi."
Kiều Triều quả thực rất mệt, vừa g.i.ế.c giặc xong đã vội vàng trở về. Hắn ăn ba bát cơm lớn mới dừng lại, khiến Kiều Trần thị suýt nghĩ rằng không đủ cơm cho mọi người.
Cơm nước xong lại đi nấu nước. Chân Nguyệt tắm cho Tiểu A Sơ rồi mới tắm rửa sơ qua cho mình trước khi trở lại lều. Kiều Đại không ở đó, không biết đi đâu.
Không biết bao lâu sau, Kiều Triều mới trở lại, trên người còn vương hơi nước, chắc là hắn vừa tắm.
Tiểu A Sơ đã được Chân Nguyệt dỗ cho ngủ. Kiều Triều bước đến, ôm lấy thê tử và định hôn. Chân Nguyệt ghét bỏ mà đẩy hắn ra: "Huynh không thấy râu ria của mình quá nhiều sao?"
Chân Nguyệt cũng sợ mặt mình bị râu hắn làm đau. Kiều Triều trầm mặc giây lát rồi cầm d.a.o đi ra ngoài: "Đợi ta một chút."
Chẳng bao lâu, râu ria đã sạch sẽ, lộ ra gương mặt điển trai như trước, nhưng trông hắn có phần mệt mỏi. Chân Nguyệt sờ vào cằm hắn, Kiều Triều nhìn nàng, hôn vài cái vào môi nàng, lúc sau mới tinh tế hôn thật sâu.
Kiều Triều bắt đầu cởi quần áo, nhưng Chân Nguyệt ngăn lại, ra hiệu nhìn sang Tiểu A Sơ: "Nếu làm nhi tử thức dậy, huynh phải lo đấy."
Kiều Triều ẩn nhẫn mà gắt gao ôm lấy nàng làm nàng cảm nhận được hắn khó nhịn: "Vậy giờ ta phải làm sao?"
Chân Nguyệt trả lời: "Huynh đã nhịn lâu như vậy rồi, thêm một ngày nữa có sao đâu."
Kiều Triều nắm tay nàng, nói: "Không được, nàng phải giúp ta."
Chân Nguyệt: ...
Sau một hồi lâu, Kiều Triều tạm thỏa mãn, ra ngoài một chút rồi quay lại, nằm ôm lấy Chân Nguyệt, hôn nhẹ lên má và môi nàng: "Ta đã trở về!"