Chân Nguyệt cũng ôm lấy hắn: "Vậy huynh còn đi nữa sao?"
Kiều Triều ngừng lại: "Tạm thời còn chưa biết, nhưng nhiệm vụ của ta là tiêu diệt giặc cướp. Sau này ta sẽ ở lại phủ An Bình một thời gian, rồi sẽ xem cấp trên sắp xếp thế nào."
Chân Nguyệt nói: "Ở một thời gian cũng tốt."
Kiều Triều đáp: "Ta sẽ cố gắng về nhà mỗi ngày."
Chân Nguyệt hỏi: "Vậy huynh kể cho ta nghe những ngày qua đã xảy ra chuyện gì?"
Kiều Triều kể lại rất nhẹ nhàng, chỉ là ra biên giới đánh địch, rồi chiến thắng, lúc sau lại đi bình định, rồi lại một đường trở về phủ An Bình.
Chân Nguyệt nhìn thấy trên xương quai xanh của Kiều Triều có một vết sẹo lớn, nàng khẽ chạm vào, nói: "Huynh đã vất vả rồi."
Kiều Triều nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng hôn một cái, đáp: "Nghĩ đến hai mẹ con các nàng thì không có gì là vất vả cả." Chính vì có Chân Nguyệt và Tiểu A Sơ, nên hắn đã cố gắng hết sức để sống sót trở về.
Chân Nguyệt vỗ nhẹ lên người Kiều Triều, khẽ nói: "Ngủ đi, chúng ta còn nhiều thời gian bên nhau."
Kiều Triều đáp: "Được."
Vừa nhắm mắt, Kiều Triều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hắn thực sự đã quá mệt mỏi sau những ngày căng thẳng. Chân Nguyệt vuốt nhẹ lên chân mày hắn, thầm nghĩ, mệt thế mà còn đòi nàng, thật sự không sợ mệt chết.
Không lâu sau, Chân Nguyệt cũng ngủ thiếp đi. Giấc ngủ yên bình chưa từng có. Đến sáng sớm, khi Tiểu A Sơ tỉnh dậy vì buồn tiểu, bé định gọi nương nhưng rồi nhìn thấy Chân Nguyệt đang bị một nam nhân lạ ôm vào lòng, bé liền bật khóc lớn.
Chân Nguyệt tỉnh giấc ngay lập tức, ôm bé dỗ dành: "Sao thế? Có phải con gặp ác mộng không?"
Tiểu A Sơ chỉ vào Kiều Triều, nói: "Con không quen người này."
Kiều Triều cũng tỉnh dậy, cười nói: "Hôm qua con đã gặp rồi mà, cha là cha của con đây."
Tiểu A Sơ ngơ ngác một lúc, rồi chỉ vào cằm của Kiều Triều, ý nói là không thấy râu ria nữa.
Kiều Triều bẹo nhẹ má bé: "Cha cạo râu rồi nên con không nhận ra nữa à."
Chân Nguyệt cười: "Để ta dẫn nhi tử đi tiểu, sáng nào con cũng cần đi vệ sinh."
Kiều Triều liền đứng dậy: "Để cha dẫn con đi, con lớn rồi, sao lại để nương con dẫn đi? Con là nam tử hán, phải học cách tự mình đi vệ sinh."
Tiểu A Sơ phồng mồm, nhìn về phía nương. Chân Nguyệt đẩy nhẹ bé: "Đi thôi, đây là cha con, cha sẽ không đánh con đâu. Cha của Tiểu A Trọng là nhị thúc của con, con cũng có cha, người trước mặt chính là cha con."
Tiểu A Sơ do dự một lát rồi cũng đi theo Kiều Triều. Lúc trở về, bé không còn kháng cự khi được Kiều Triều bế.
Bé biết mình cũng có cha. Trước đây, bé từng nghe người ta nói rằng cha bé đã chết, nhưng hóa ra họ nói sai. Cha bé không chết, cha bé đã trở về rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sáng hôm ấy, khi thấy Kiều Triều bước ra, mọi người mới nhận ra rằng chuyện đêm qua không phải là giấc mộng, mà lão đại/đại ca thực sự đã trở về.
Nhưng sau bữa sáng, Kiều Triều phải rời đi: "Ta phải về báo cáo một chút, khi rảnh rỗi ta sẽ trở lại."
Kiều Triều ôm Chân Nguyệt, nhận lấy mấy chiếc bánh bột ngô nàng đã làm cho hắn, rồi cưỡi ngựa đi.
Cả nhà đứng ở cửa nhìn theo bóng Kiều Triều xa dần. Một lát sau, Hồ lão đại vừa ăn vừa chạy tới: "Chờ ta, chờ ta với."
Chẳng mấy chốc, Hồ lão đại cũng leo lên ngựa của Kiều Triều, cùng nhau rời đi.
Dân làng khi ấy mới phát hiện ra rằng cả Hồ lão đại và Kiều Đại đều đã trở về.