Khi Chân Nguyệt trở về, nàng lấy hũ dưa muối vừa mới ướp ra, còn Tiền thị đã vo gạo chuẩn bị nấu cơm.
Không ai biết khi nào nhóm đi săn sẽ về, mọi người trong nhà cũng không quá vội. Một lát sau, bà Hồ dẫn theo mấy tức phụ nhà mình tới, nói: "Ta mang theo ít chén đũa và ghế đây."
Kiều Trần thị đáp: "Cảm ơn, cứ để tạm ở đây là được."
Mọi người làm việc rất nhanh nhẹn, người thì rửa rau, người thì thái rau. Chẳng bao lâu, Kiều Đại Sơn cũng gọi trưởng thôn đến giúp một tay.
Trong khi đó, ở rừng, Kiều Triều nhanh chóng phát hiện một con thỏ, chỉ một tiếng "vút", mũi tên đã cắm vào con thỏ khiến nó ngã gục.
Có người nhặt con thỏ lên và bỏ vào sọt, tiếp theo họ bắt được thêm hai con gà rừng.
"Bên kia có con nai!"
Khoảng ba giờ sau, một vài người trong nhóm mang thỏ và gà rừng về trước. Kiều Trần thị bắt đầu làm thịt gà, hầm gà với ít nấm còn lại trong nhà. Thịt thỏ thì được chuẩn bị để xào.
Chẳng bao lâu sau, Kiều Triều dẫn người trở về, mang theo một con nai và một con hoẵng.
Chân Nguyệt thấy Kiều Triều về, liền đón lấy Tiểu A Sơ từ tay hắn: "Thằng bé không khóc chứ?"
Kiều Triều đáp: "Không, nó còn khen ta giỏi nữa. Mắt nó sáng rực cả lên."
Chân Nguyệt nhìn Tiểu A Sơ, thấy bé không hề có dấu hiệu khóc lóc: "Vậy được rồi, huynh đi hỗ trợ đi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Triều gật đầu: "Được."
Những người khác thấy Kiều Triều đi làm việc cũng nhanh chóng đứng lên, người thì lấy củi, người thì đi múc nước.
Sau khoảng một giờ làm việc, bữa ăn cuối cùng cũng hoàn thành. Thịt nướng, thịt hầm, rau xào đủ loại, củ cải chua, có món cay, cũng có cả những món thanh đạm.
Ba bàn được bày ra, Kiều Triều, Kiều Đại Sơn, Kiều Nhị, Kiều Tam và trưởng thôn cùng ngồi một bàn với mấy bách phu trưởng. Một bàn khác là các bách phu trưởng còn lại, và bàn cuối cùng là dành cho nữ nhân và hài tử.
Chân Nguyệt còn dặn Kiều Trần thị chuẩn bị một ít thức ăn để mang qua nhà Trịnh nương tử, vì trước đó bà Trịnh và tiểu Phúc đều bị thương, đang dưỡng bệnh, mà trong nhà họ chỉ có Trịnh nương tử chăm lo cho mọi người nên nàng không gọi họ đến phụ giúp.
"Ăn nhanh đi." Kiều Triều vừa ra lên tiếng, mọi người đã nhanh chóng cầm đũa lên. Món ăn tỏa hương thơm nức từ lúc chưa chín, giờ thì họ mới được thưởng thức bữa ăn đàng hoàng.
So với đồ ăn ở nhà Thiên Phu Trưởng Kiều, thì đồ ăn ở quân doanh quả thật không khác gì đồ cho heo ăn!
"Ngon quá!"
"Rau này cũng ngon!"
"Món này cay, thật kích thích! Ngon quá!"
"Canh thơm ngon quá!"
Bữa cơm tập thể gần như không đủ, đến cả nước canh cũng được mọi người trộn với cơm để ăn.
Sau bữa ăn, ai nấy đều no căng bụng, một người nói: "May mà hôm nay ta tới! Về còn phải khoe với mọi người!"
"Không biết nhà Thiên Phu Trưởng có bán dưa leo không, ta muốn mang ít về ăn."
"Ta cũng muốn, ta cũng muốn."
Tiền thị nghe thấy vậy, liếc nhìn Chân Nguyệt một cái. Chân Nguyệt lúc này đang bón cơm cho Tiểu A Sơ, liền nói: "Để xem Kiều Đại nói thế nào đã."
Sau khi ăn xong, Kiều Triều tiến đến nhận lấy chén từ tay Chân Nguyệt: "Để ta bón cho thằng bé. Lớn rồi mà còn phải bón, sau này để nó tự ăn."
Chân Nguyệt đáp: "Nó ăn chậm lắm, nhưng đúng là đã đến lúc để nó tự ăn rồi." Thật ra, nàng cũng không rành việc nuôi dạy hài tử, không biết lúc nào nên để bé tự ăn. Hơn nữa, nếu nàng không bón thì Kiều Trần thị và Kiều Đại Sơn cũng sẽ bón cho thằng bé.