Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 547

Dù gì ruộng đồng cũng ở trong thôn, hơn nữa nàng cảm thấy ở đây khá tốt. Dù sao hiện tại thời thế khó khăn, sống ở nông thôn ít nhất còn tự cung tự cấp được.

Kiều Triều gật đầu: "Vậy ta sẽ đi xem sau." Hắn ôm chặt Chân Nguyệt rồi nói: "Mệt rồi, nàng ngủ với ta một lát nhé?"

Chân Nguyệt sắp xếp đồ đạc, sau đó nằm xuống cạnh hắn. Kiều Triều ôm nàng và rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Thấy Kiều Triều ngủ say, Chân Nguyệt liền đứng dậy. Tiểu A Sơ muốn vào nhưng Chân Nguyệt "suỵt" một tiếng: "Cha con đang ngủ, đừng làm ồn."

Tiểu A Sơ cũng lập tức "suỵt" theo, rồi cùng nương đi ra ngoài.

Kiều Triều trở về mấy ngày, bận rộn làm việc suốt. Trong nhà thế nào, hắn đều nắm rõ. Nhìn thê tử và nhi tử phải ở trong căn lều đơn sơ, hắn không đành lòng, nói: "Mau chóng xây nhà mới thôi, chứ để đến mùa đông, cả nhà sẽ không chịu nổi."

Chân Nguyệt gật đầu: "Đúng vậy, trước đây trong thôn có vài lão nhân khi vào đông đều qua đời."

Kiều Triều: "Vài ngày tới, ta và lão nhị sẽ lên núi chặt gỗ, sau đó tìm người giúp chúng ta dựng nhà. Nàng thấy nên trả công bằng tiền, lương thực hay bao ăn?"

Chân Nguyệt đáp: "Huynh định mời người ở ngoài thôn hay trong thôn? Trong thôn hiện giờ không thiếu lương thực lắm."

Kiều Triều: "Người ở ngoài, ta sẽ chọn người đáng tin, nàng đừng lo."

"Vậy bao ăn đi. Tiền trả ít lại một chút. Nhưng nhà nhất định phải xây lớn, như lúc trước ta và chàng đã bàn bạc với nhau. Gỗ thì chàng có thể chặt về từ núi, còn ngói thì thôn bên cạnh có người biết nung. Tuy nhiên, gạch xanh thì ta chưa tìm được."

Kiều Triều: "Để ta về doanh trại hỏi thêm, chắc sẽ tìm được."

"Ừm."

Chỉ trong vài ngày, Kiều Triều đã chặt về được nhiều gỗ, lại hỗ trợ trong nhà việc cày bừa, trồng rau, thậm chí còn lên núi săn thú về cho gia đình có thịt ăn.

Đêm đến, Kiều Triều ôm Tiểu A Sơ sang ngủ với Kiều Trần thị, để mình và Chân Nguyệt không bị quấy rầy. Khi không còn ai cản trở, hắn có thể kéo Chân Nguyệt vào những khoảnh khắc thăng hoa!

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong năm ngày nghỉ, Kiều Triều không để lãng phí chút thời gian nào. Mỗi đêm đều say mê ôm Chân Nguyệt trong lòng, cả hai đẫm mồ hôi. Hắn vuốt ve lưng nàng, hôn lên trán, nói nhỏ: "Nghẹn c.h.ế.t ta!"Chân Nguyệt:...

"Ta nhớ trong quân doanh có chỗ để... phát tiết, đúng không?" Nàng nhìn hắn sắc lạnh, nắm lấy chỗ yếu của hắn,"Huynh có đến đó không?"

Kiều Triều cả người cứng lại, không dám động đậy: "Không! Ta không đi! Ta nói với họ rồi, ta có thê có tử, không thể làm chuyện có lỗi với hai nàng và Tiều A Sơ." Nói xong, hắn cúi đầu hôn nàng.

Nghe vậy, Chân Nguyệt mới buông tay: "Thôi được, coi như chàng biết điều!"

Kiều Triều than thở: "Chỗ đó dơ lắm, ta sao có thể đi? Nếu lỡ bị bệnh thì làm sao bây giờ?" Nhiều người như vậy, hắn nghĩ lại đều cảm thấy ghê tởm, hắn đời trước vì cái gì cô độc đến chết, còn không phải bởi vì có thói ở sạch, đương nhiên cũng là vì hắn c.h.ế.t sớm...

Chân Nguyệt vỗ hắn một cái: "Tư tưởng giác ngộ này rất tốt, tiếp tục bao ăn."

Kiều Triều cười ranh mãnh: "Vậy ta có được thưởng không? Chúng ta lại thêm lần nữa nhé!"

Chân Nguyệt: "..."

Khi kỳ nghỉ năm ngày kết thúc, Kiều Triều phải quay lại doanh trại. Chân Nguyệt dẫn Tiểu A Sơ ra tiễn hắn đến cổng thôn."Khi nào có thời gian, ta sẽ về. Hoặc nếu nàng và nhi tử có việc, cứ đến huyện nha tìm ta, nói là người nhà của ta."

Chân Nguyệt dặn: "Ta biết rồi, huynh đi cẩn thận nhé."

 
Bình Luận (0)
Comment