Sáng hôm sau, Trương Hùng dẫn người và xe ngựa tới tìm Kiều Triều: "Kiều thiên phu trưởng, đi thôi?"
Kiều Triều đã chuẩn bị sẵn sàng và báo với cấp trên: "Được, ta đi ngay." Kiều Triều kéo ngựa ra cưỡi, cả đoàn người hướng về thôn Đại Nam mà đi.
Lúc này, Kiều gia đều đang bận việc ngoài đồng, chỉ còn lại Mạn Châu và mấy hài tử ở nhà.
Mạn Châu ngồi một bên nhặt rau, Tiểu Hoa cũng đang phụ giúp, Tiểu Niên trông Tiểu A Trọng trong phòng, còn Tiểu Thảo mang củi vào bếp, mang theo cái đuôi nhỏ Tiểu A Sơ đi theo sau.
Mạn Châu nhắc nhở bọn nhỏ: "Đi chậm thôi, cẩn thận đấy."
Đúng lúc ấy, cổng nhà bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Tiểu Hoa chạy ra mở, vừa mở cửa, không ngờ người đứng trước mắt lại là Kiều Triều!
"Đại cữu cữu!" Tiểu Hoa vui mừng reo lên.
Nghe thấy tiếng động, Tiểu A Sơ liền ném củi xuống, chạy đến, trông thấy Kiều Triều liền vui mừng khôn xiết, hét to: "Cha! Cha đã về rồi! Nương nói đúng, Tiểu A Sơ ngoan ngoãn nên cha về nhanh. Cha ơi, con rất ngoan, con còn giúp mọi người lấy củi nữa!"
Kiều Triều mỉm cười, bế Tiểu A Sơ lên: "Giỏi lắm, không hổ danh là nhi tử của ta!"
Tiểu A Sơ cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, ôm Kiều Triều không buông.
Mạn Châu đứng dậy: "Đại ca."
Kiều Triều gật đầu với nàng ấy: "Tam đệ muội, cha nương đâu? Đại tẩu muội đâu rồi?"
Mạn Châu đáp: "Họ xuống ruộng rồi, chắc đến trưa mới về."
Lúc này, Trương Hùng cũng bước tới: "Kiều thiên phu trưởng, đây là nhà ngươi à?" Nhìn thấy đứa trẻ trong lòng Kiều Triều, Trương Hùng cười: "Ồ, đây là nhi tử ngươi phải không? Trông giống Kiều thiên phu trưởng quá."
Kiều Triều gật đầu: "Đúng vậy, bé tên là A Sơ. Nào, mau chào thúc thúc đi."
Tiểu A Sơ thấy người lạ, có chút ngại ngùng, khẽ nói: "Thúc thúc tốt," rồi trốn vào lòng Kiều Triều.
Trương Hùng cười lớn: "Tốt!" Hắn mò trên người, rồi lấy ra mười đồng tiền, đưa cho A Sơ: "Cầm lấy, mua kẹo mà ăn."
Tiểu A Sơ lắc đầu: "Nương con bảo không được nhận đồ của người khác."
Trương Hùng lại cười: "Không sao, thúc thúc không phải người lạ đâu, ta là đồng liêu của cha con."
Kiều Triều: "Cầm đi, cha sẽ nói với nương con."
A Sơ nghe vậy mới nhận tiền, lễ phép nói: "Cảm ơn thúc thúc."
Kiều Triều nhìn quanh nhà: "Người nhà ta đều đang ở ngoài đồng, chúng ta xuống ruộng luôn, tiện thể hái rau mang về."
Trương Hùng đồng ý: "Được!" Hắn cũng để ý thấy trong nhà chỉ còn một thai phụ và mấy hài tử.
Kiều Triều dặn Mạn Châu: "Ta xuống ruộng đây." Rồi ôm A Sơ dẫn mọi người ra đồng.
Mạn Châu nghĩ thầm chắc đại ca đưa khách về nhà ăn cơm, liền nói: "Tiểu Hoa, nấu nhiều cơm hơn một chút, rồi lấy thêm ít rau quả từ phía sau nhà."
Tiểu Hoa đáp: "Dạ, tam bá mẫu."
Kiều Triều dẫn người ra đến đồng, trông thấy Chân Nguyệt đang tưới rau, Kiều Đại Sơn gánh nước trở về, còn Tiền thị và Kiều Trần thị thì đang làm cỏ.
"A Nguyệt!" Kiều Triều gọi lớn. Chân Nguyệt thoáng giật mình, tưởng mình nghe nhầm, còn quay sang Tiền thị: "Ta hình như vừa nghe thấy tiếng của Kiều Đại."
Tiền thị chỉ tay ra phía bờ ruộng: "Đại ca về thật rồi kìa."
Chân Nguyệt ngẩng đầu lên, thấy Kiều Triều bước tới phía nàng. Kiều Đại lấy thùng tưới nước trong tay Chân Nguyệt: "Sao nàng lại làm việc này?" Rõ ràng trước đây A Nguyệt chỉ cần ở nhà là đủ, nhìn tay nàng, hắn không khỏi xót xa.
Chân Nguyệt nói: "Không sao, sao huynh về sớm thế? Đã tìm được người xây nhà chưa?"
Kiều Triều đáp: "Không phải, lần trước ta mang ít rau về, đầu bếp trong quân doanh thấy ngon, nên muốn mua thêm. Quân doanh đang thiếu rau dưa, ta dẫn họ đến đây mua, giá vẫn như bình thường nhà ta bán thôi."
Kiều Triều nhìn quanh đồng ruộng nhà mình: "Trong nhà còn bao nhiêu rau dưa nữa?"