Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 578

Trong thôn, những nhà có điều kiện đều bắt đầu xây nhà, dù chỉ là một hoặc hai gian, nhưng ít ra họ không phải tiếp tục sống trong lều bạt. Kiều Nhị và Kiều Tam cũng đến giúp đỡ các gia đình trong thôn, vì trước kia mọi người cũng đã giúp Kiều gia.

Không muốn được người, cả nhà Kiều gia cùng nhau san sẻ công việc. Chân Nguyệt thì chuẩn bị phòng riêng cho Tiểu A Sơ ở gian nhà bên cạnh. Phòng có đủ giường, tủ, án thư và ghế. Đồ đạc của Tiểu A Sơ cũng được sắp xếp gọn gàng ở đó. Tuy nhiên, hiện tại thằng bé vẫn còn ngủ chung với nương. Tiểu Hoa và Tiểu Thảo cũng đã có phòng riêng, nhưng cả hai thường ngủ chung, thỉnh thoảng còn có Tiểu Niên ngủ cùng, ba tỷ muội hay rúc rích nói chuyện trước khi đi ngủ.

Một ngày nọ, khi Kiều Nhị và Kiều Tam đang bán đồ ăn thì gặp một đoàn người do mẹ mìn dẫn theo, không rõ họ định đi đâu.

Kiều Tam liền nói: "Nhà mình giờ thiếu người làm, hay là mua một người về giúp việc? Không biết giá thế nào nhỉ? Tìm ai biết nấu ăn như Trịnh nương tử cũng được."

Nghe vậy, Kiều Nhị giật mình, liền chạy tới hỏi mẹ mìn: "Ngươi có bán người không? Ta muốn mua một người biết nấu ăn, tốt thì giá bao nhiêu?"

Mẹ mìn cười đáp: "Một phụ nhân biết nấu ăn giá năm lượng bạc. Ta còn có mấy người khác nữa, ngươi có thể chọn. Còn nếu ngươi muốn mua nha hoàn trẻ đẹp thì giá cao hơn đấy."

Nghe giọng điệu mời chào đầy mưu mô của bà ta, Kiều Nhị xua tay từ chối: "Ta chỉ hỏi thôi. Nếu cần mua, tìm ngươi ở đâu?"

Bà ta nhanh nhảu trả lời: "Ta ở ngay hẻm Thanh . Nếu ngươi có ý định, cứ đến đó tìm ta."

Kiều Nhị gật đầu: "Cảm ơn."

Về đến nhà, Kiều Nhị kể lại mọi chuyện cho người trong gia đình. Tiền thị suy nghĩ nhiều, trước đây có lần bà Hồ còn gọi nàng ấy là nhị phu nhân, nếu nhà họ mua thêm nô bộc, chẳng phải danh hiệu nhị phu nhân của nàng ấy sẽ trở thành sự thật hay sao?

"Mua đi!" Tiền thị nghĩ đến viễn cảnh mình được gọi là nhị phu nhân, cảm giác sảng khoái đến nỗi khóe miệng khẽ nhếch lên.

Chân Nguyệt hỏi thêm: "Bao nhiêu tiền?"

Kiều Nhị đáp: "Nghe nói là năm lượng bạc."

Tiền thị liền thay đổi ý kiến: "... Vậy thôi, đừng mua nữa!" Dạo này nhà họ đang tiêu pha rất nhiều, bạc kiếm thì ít mà tiêu thì không ngớt, giấc mộng nhị phu nhân xem chừng cũng vỡ tan.

Chân Nguyệt lại nói: "Nam bao nhiêu tiền? Mua nhiều một chút. Nam thì có thể giúp việc đồng áng, nữ lo việc nhà. Tốt nhất là mua cả một gia đình."

Kiều Nhị bảo: "Ngày mai đệ đi xem lại."

Vân Mộng Hạ Vũ

Chân Nguyệt quay sang Kiều Trần thị: "Nương, ngày mai nương đưa Kiều Nhị hai mươi lượng, tùy cơ mà xem xét, nhớ trả giá, nếu thấy hợp lý thì mua về. Nhà mình cũng sắp đến mùa thu hoạch, sẽ cần thêm người làm."

Kiều Trần thị đáp: "Được."

"À, suýt nữa quên, ta vừa làm một chậu đá lạnh, đặt ở phòng khách. Khi nấu cơm thì đem vào bếp, như vậy sẽ đỡ nóng." Nói xong, Chân Nguyệt đi lấy chậu đá.

Mọi người đều ngạc nhiên.

"Đại tẩu! Đá này lấy ở đâu ra vậy?"

Tiền thị, người vẫn đang toát mồ hôi vì nóng, vội đưa tay sờ thử: "Đúng là đá, mát thật, dễ chịu quá!"

Chân Nguyệt nói: "Dùng tiêu thạch làm ra, nhưng đừng để ai biết."

Kiều Tam nhớ lại lần trước phát hiện những tảng đá màu trắng ở núi Háo Tử Sơn. Tuy nhiên, Chân Nguyệt đã dặn giữ bí mật, nên hắn cũng không nói gì thêm, bởi vì nếu để người ngoài biết, núi nhà mình chắc chắn sẽ bị chiếm mất.

Có đá, khiến cơn gió thổi qua mát mẻ hơn hẳn. Tiểu A Sơ còn cầm một miếng đá chơi đùa.

 
Bình Luận (0)
Comment