"Có chuyện gì vậy?" Kiều Nhị hỏi.
Giản Thật cúi đầu lễ phép đáp: "Thưa chủ tử, không biết khi nào tiểu nhân có thể bắt đầu làm việc?"
Kiều Nhị suy nghĩ rồi hỏi: "Các ngươi đã ăn sáng chưa?"
Giản Thật lắc đầu. Kiều Nhị bảo: "Các ngươi tự nấu ăn đi, lát nữa khi đại tẩu ta dậy, ta sẽ hỏi rõ việc sắp xếp. Các ngươi cứ ở đây đợi."
"Phía sau nhà còn có rau xanh, các ngươi có thể hái một ít mà ăn."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Dạ, vâng ạ."
Biết làm như thế nào, họ cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Họ bắt đầu vo gạo và nấu một nồi cháo, hái thêm ít rau xanh để nấu cùng, nhưng bọn họ cũng không dám hái nhiều, chỉ lấy đủ dùng. Bữa cháo với rau xanh thực sự rất ngon.
Đám hài tử vốn đã đói từ sớm, cầm bát ăn sạch, còn l.i.ế.m bát cho đến khi không còn giọt nào.
Lúc này, Chân Nguyệt ăn xong bữa sáng, bắt đầu suy nghĩ về việc sắp xếp công việc cho những người hầu mới.
Hôm qua Chân Nguyệt đã dặn, sáng nay Kiều Trần thị và Tiền thị đều mang quần áo cũ ra. Bọn họ không định mua quần áo mới cho nô bộc, mà nghĩ rằng đưa quần áo cũ của mình cho nô bộc mặc, rồi bọn họ sẽ dùng tiền mua vải mới cho gia đình.
"Tiểu Hoa và Tiểu Thảo cũng có quần áo cũ, vừa vặn cho đám tiểu hài tử mặc. Còn hài tử mười tuổi, ta nghĩ có thể chỉnh sửa lại quần áo người lớn cho nó dùng." Tiền thị nói.
Chân Nguyệt gật đầu: "Cũng được."
Sau khi ăn sáng, Kiều Nhị đi tìm đại phu. Trong khi đó, bên kia những người hầu mới vẫn đang đợi, nhưng không ai gọi họ làm việc. Đợi mãi không có ai gọi, họ bắt đầu thấy sốt ruột. Đúng lúc đó, Kiều Nhị dẫn theo một đại phu đến để kiểm tra sức khỏe cho họ.
"Nếu các ngươi có bệnh truyền nhiễm thì nhà ta không thể nhận được. Giơ tay ra để đại phu kiểm tra."
Đại phu trẻ tuổi tên Thủy Trường An. Tuy còn trẻ, nhưng tay nghề của hắn ta rất giỏi, cha hắn ta trước đây cũng là đại phu có tiếng, nhưng năm ngoái ông đã mất trong một tai nạn, nên Thủy Trường An tiếp quản nghề của cha.
Kiều Nhị đã mời đại phu đến, cũng mất một khoản tiền không nhỏ.
Thủy Trường An lần lượt kiểm tra từng người, sau đó nói: "Không có bệnh truyền nhiễm, nhưng họ đã bị đói khổ lâu ngày, khí huyết suy yếu... Còn lão nhân kia thì khi trời lạnh tay chân sẽ đau nhức."
"Cần phải uống thuốc không?" Kiều Nhị hỏi, hơi cau mày.
Thủy Trường An đáp: "Thuốc thì cần, chi phí khoảng hai lượng bạc. Nhưng quan trọng là phải ăn uống đầy đủ đúng giờ thì sẽ tốt hơn."
Kiều Nhị gật đầu: "Được, ngươi cứ kê đơn thuốc đi."
Dù sao đại tẩu cũng đã dặn rằng nếu cần thuốc thì cứ mua, chỉ cần không quá tốn kém là được. Sau khi kê đơn thuốc, Thủy Trường An còn phải đi mua thuốc theo đơn.
Sau hai ngày, nhóm người hầu đã thay quần áo mới, tinh thần và diện mạo trông khác hẳn.
Gia đình ba người gồm Giản Thật, tức phụ là Giản Lam thị và nữ nhi Giản Nguyệt. Gia đình năm người còn lại gồm lão nhân tên Ngô Đại Câu, đôi phu thê Ngô Loan và Ngô Khâu thị cùng hai hài tử, nam hài là Ngô Hải và nữ hài là Ngô Tuyết.
Chân Nguyệt và mọi người gọi Giản Lam thị là Giản nương tử, chịu trách nhiệm quản lý bếp núc và một số công việc thủ công. Hiện tại, cả hai gia đình đã không còn ở trong nhà cũ nữa, mà chuyển đến phòng cạnh cửa nhỏ thông với nhà mới.
Gia đình Giản Thật ở một phòng, còn gia đình Ngô Đại Câu ở hai phòng.