Tiểu A Sơ liền nói: "Đệ có nhiều lắm, nương bảo đệ chia cho mọi người."
Mỗi hài tử nhận một quả táo. Tiểu A Sơ chia xong liền chạy về tiền viện, ngồi bên cạnh Chân Nguyệt: "Nương!"
Chân Nguyệt thấy nhi tử mồ hôi nhễ nhại, liền lấy khăn tay lau cho thằng bé, hỏi: "Sao con không chơi với mọi người ở hậu viện nữa?"
Tiểu A Sơ tự rót một chén nước, uống một hơi rồi đáp: "Con không muốn chơi nữa, con muốn giúp nương làm việc."
Chân Nguyệt cười, nói: "Vậy con đi nhặt rau giúp nương nhé."
"Dạ!"
Tiền tam tỷ nhìn Tiểu A Sơ nhặt rau, thấy thằng bé ngoan ngoãn liền hỏi: "Thằng bé bao nhiêu tuổi rồi?"
Chân Nguyệt vẫn tiếp tục công việc, không ngẩng đầu lên: "Mới hơn bốn tuổi thôi."
Tiền tam tỷ thở dài: "Nhỏ hơn Toại ca nhà ta, nhưng ngoan hơn nhiều. Toại ca nhà ta đã sáu tuổi rồi mà nghịch ngợm lắm." Toại ca nhà nàng ấy trông nhỏ bé, gầy gò, không cao lớn như Tiểu A Sơ.
Chân Nguyệt cười nhạt: "Nương tử chưa thấy thằng bé nghịch đâu, nhiều lúc làm ta giận đến muốn đánh đòn."
Nghe vậy, Tiểu A Sơ vội vàng che lấy mông: "Con ngoan mà, nương đừng đánh."
Chân Nguyệt bật cười, liếc nhìn nhi tử: "Hôm nay con có nghịch không?"
Tiểu A Sơ lắc đầu, tỏ vẻ ngoan ngoãn: "Không ạ, con chia táo cho biểu ca, biểu tỷ ăn rồi." Sau đó, thằng bé chạy đến bên Chân Nguyệt, tựa vào đầu gối nàng, nói: "Con ngoan mà, nhưng sao cha vẫn chưa về? Con muốn cưỡi ngựa với cha."
Các bạn nhỏ đều có cha ở nhà, chỉ riêng cha bé không có, điều đó khiến Tiểu A Sơ không vui.
Chân Nguyệt ngừng tay, bế Tiểu A Sơ lên: "Cha con đang đi bắt kẻ xấu đấy. Nếu không có cha, có lẽ chúng ta còn phải chạy trốn lên núi, lúc đó chẳng có gì ngon để ăn, nước uống cũng khó khăn, có phải khổ lắm không?"
Tiểu A Sơ nhớ lại những lần chạy trốn trước đây, vừa đói vừa mệt, nương cũng rất vất vả. Thằng bé vội nói: "Vậy con không cần cha về nữa, vì nương trong núi rất vất vả." Ý thằng bé là nếu phải chạy vào trong núi thì nương sẽ rất vất vả.
Chân Nguyệt xoa đầu Tiểu A Sơ, dịu dàng nói: "Cha con sẽ về mà."
"Vâng," Tiểu A Sơ gật đầu.
Tiền tam nương ngồi gần đó nghe câu chuyện, lúc trước nàng ấy cùng tiểu muội nói chuyện qua, thì ra tòa nhà lớn này đều là đại ca của muội phu đã thuê người tới xây, tòa nhà lớn này có thể nói là dùng mệnh đưa tới.
Đại tẩu của tiểu muội một mình ở nhà nuôi nấng hài tử, nghe tiểu hài tử nhớ cha, tiền tam nương cũng có chút khó chịu.
Chân Nguyệt nhìn về phía Tiền tam nương, rồi vỗ vai Tiểu A Sơ: "A di của con đã nhặt rau xong rồi, con cầm đi ra giếng cho các thúc thúc rửa nhé."
Tiền tam tỷ vội nói: "Để ta làm cho, đừng bắt hài tử làm việc."
Chân Nguyệt: "Không sao, thằng bé ăn nhiều thì phải làm việc chứ, hơn nữa, là nam tử hán mà, đúng không?"
Tiểu A Sơ nhảy xuống khỏi đùi Chân Nguyệt, nhanh nhẹn đáp: "Đúng vậy! Cha bảo con phải chăm sóc gia đình khi cha không có ở nhà. A di cứ để con mang đi."
Tiểu A Sơ nhanh chóng cầm lấy rổ rau và chạy ra ngoài. Tiền tam nương lại một lần nữa không khỏi thán phục sự ngoan ngoãn của thằng bé.
Trong bếp, Giản nương tử và Ngô nương tử mỗi người một bếp, đang nấu nướng bận rộn. Mùi thơm từ các món ăn tỏa ra khắp sân. Ngoài sân, một nồi lớn đang hầm mấy con gà.
Tiểu A Sơ mang rổ rau vào bếp: "Thúc thúc, a di đã nhặt xong rau rồi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Trần thị nhanh chóng đón lấy rổ rau, mỉm cười: "Ai da, A Sơ của chúng ta giỏi quá!"
Tiểu A Sơ cười hì hì, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Kiều Trần thị lấy vài quả hạch đưa cho bé: "Nào, con đi chơi tiếp đi. Một lát nữa có cơm, nãi sẽ gọi con." Bà sờ vào bụng thằng bé: "Có đói không? Bụng con phẳng lì thế này, chắc đói rồi phải không?"
Tiểu A Sơ bị sờ vào bụng thì cười khúc khích: "Con không đói!"