Kiều Trần thị nói: "Đi chơi đi. Lát nữa nãi cho con cái đùi gà." Mặc dù Tiền thị cũng sinh nhi tử nhưng đại tôn tử vẫn là đưa cháu đầu, cho nên Kiều Trần thị cũng rất cưng chiều Tiểu A Sơ.
Những người xung quanh cũng nói: "Ai nha, Tiểu A Sơ lớn nhanh thế, trông như một công tử ca vậy."
"Lớn lên tuấn tú quá, giống cha nó."
"Ta thấy nó cũng có chút giống Chân nương tử"
"Đôi phu thê có nhan sắc không tệ, đứa nhỏ này sao mà khó coi được?"
Tiền thị ở bên cạnh nói: "Nhi tử ta lớn lên cũng không tồi, nhưng giờ nó đang ở trong phòng." Nếu không phải tiểu hài tử đang ngủ thì nàng ấy đã bế con ra chơi.
"Đều là huynh đệ, lớn lên chắc chắn giống nhau thôi, sau này A Trọng chắc cũng tuấn tú."
"Mọi người nói phải, đúng là như vậy."
Dù sao họ cũng không muốn đắc tội ai cả.
Tiểu A Sơ quay lại hậu viện, vừa rồi Kiều Trần thị cho thằng bé hoa quả, thằng bé lại chia cho mọi người cùng ăn.
Khoảng nửa canh giờ sau, cuối cùng cũng đến giờ ăn, mấy bàn tiệc đã được dọn lên.
Tiểu A Sơ vừa lại đây, Kiều Trần thị vẫy tay gọi thằng bé ngay lập tức. Tiểu A Sơ chạy tới, Kiều Trần thị lấy ra một cái đùi gà to, nói: "Nào, ăn đi."
Tiểu A Sơ cầm đùi gà, hỏi: "Của các tỷ tỷ đâu?"
Kiều Trần thị nói: "Tỷ tỷ của cháu không có, nãi chỉ cho cháu thôi."
Vân Mộng Hạ Vũ
"À." Tiểu A Sơ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không biết phải nói gì.
Lúc này, Chân Nguyệt đi ra và thấy cảnh đó, gọi: "Nhi tử!"
Tiểu A Sơ cầm đùi gà chạy lại đưa cho nương, nói: "Nương ăn đi."
Chân Nguyệt không khách sáo, cầm lấy và nói: "Nương không khách sáo nữa." Nàng cắn một miếng lớn, quả thật đùi gà mềm và ngon vô cùng.
Kiều Trần thị nói: "Chân thị, cái đó là cho A Sơ, nếu con muốn ăn thì ta lấy thêm cho con."
Chân Nguyệt đáp: "Nương, đừng chiều nó quá, cái gì cũng chỉ dành riêng cho nó, chiều hư rồi thì bao giờ có đợt trưng binh con sẽ cho nó đi lính." Nàng cũng không muốn nhi tử của mình bị chiều hư.
Kiều Trần thị mở to mắt, nói: "Chân thị, nó là nhi duy nhất của con đấy."
Chân Nguyệt bình thản nói: "Nếu một đứa phế, thì con sẽ sinh thêm một đứa nữa. Dù sao thì con vẫn còn sinh được nữa"
Kiều Trần thị:...
Những người xung quanh nghe thấy cũng im lặng:...
Tiểu A Sơ nói: "Không sao đâu, cho nương ăn, nương vất vả rồi."
Kiều Trần thị hỏi: "... Sao cháu không nói nãi vất vả?" Chỉ mãi nhớ đến nương thôi, dù bà rất cưng chiều đại tôn tử này, nhưng hễ Chân Nguyệt xuất hiện là thằng bé lại chỉ gọi nương.
Tiểu A Sơ cầm tay Kiều Trần thị, nói: "Nãi cũng vất vả. Để cháu đi lấy canh cho nãi." Nói rồi thằng bé chạy đi.
Kiều Trần thị vội vàng chạy theo, nói: "Ây da, để nãi tự làm, canh nóng lắm."
Chân Nguyệt vừa lúc ăn hết đùi gà. Nhìn thấy mấy bàn tiệc, nàng ấy liền đi tới bàn của nữ nhân, đều là người trẻ tuổi.
Tiền gia có ba tỷ muội, cùng ba tỷ muội nhà Mạn Châu, trong tay Mạn Châu còn ôm bé A Đóa. Khó khăn lắm mới xong cữ, hôm nay lại là tiệc đầy tháng của nữ nhi, nên nàng ấy mặc một bộ đồ tím nhạt mới may, còn bé A Đóa thì mặc áo đỏ, trông thật đáng yêu.
Đại tẩu Chung gia ngồi bên cạnh, giúp nàng ấy trông bé. Một lát sau, Tiểu A Sơ cũng chạy tới, thằng bé định ngồi cạnh nương, nhưng Chân Nguyệt chỉ vào bàn của hài tử, nói: "Con qua đó ngồi đi, giúp nương tiếp đón khách nhỏ."
"Hả?" Tiểu A Sơ muốn được ngồi cạnh nương, nhưng nương bảo hôm nay bé là chủ nhà nhỏ, phải tiếp đãi các vị khách nhỏ thật chu đáo, nên thằng bé hơi dẩu miệng rồi chạy qua bàn kia.